Sử Thượng Đệ Nhất Quỷ Tu

Chương 86:




Người dự thi của tộc Đại Bằng thầm nghĩ một câu không ổn, muốn đuổi theo nhưng cuối cùng vẫn chậm hơn một bước, chỉ có thể trơ mắt nhìn chuột yêu biến mất không còn hình bóng.

Đương nhiên, hắn cũng phát hiện ra dấu vết của Chu Trường Dung.

Tuy không biết rốt cuộc là ai, nhưng chắc chắn đối phương cố ý!

Sau khi tên đó biết không giành được chuột yêu với mình, vì vậy thẳng thắn dọa chuột yêu bỏ chạy, ai cũng đừng mong có được.

Nhưng bởi vì vậy mà trong khoảng thời gian kế tiếp bọn họ cũng khỏi cần nghĩ đến con chuột yêu này nữa, rõ ràng là chiêu số giết địch một ngàn tự hại tám trăm.

Tộc nhân tộc Đại Bằng hận đến nghiến răng nghiến lợi, hận không thể ngay lập tức bắt trói tên đó lại rồi đập cho một trận. Nhưng hắn chỉ vừa mới vào bí cảnh mê cung, trên người đối phương cũng có không ít biện pháp bảo mệnh. Trước khi lên đường, tộc trưởng cũng đã ngàn dặn vạn dặn, bảo hắn thu liễm tính khí lại một chút, đừng tùy ý ra tay hại người, hắn cũng chỉ có thể nhịn.

Ngược lại Chu Trường Dung chơi một vố như thế rồi phủi tay chạy trốn, vốn tưởng tộc nhân tộc Đại Bằng nọ sẽ đuổi theo hắn, nhưng không ngờ đối phương vẫn nhịn được.

Không nói đến những cái khác, chỉ riêng việc kiên nhẫn vẫn rất được.

Xem như hắn đã tránh được một kiếp rồi ha.

Hai người còn chưa gặp mặt nhau cũng đã âm thầm tiến hành một hồi đối đầu, mà đặt vào mắt trong nhóm tộc điểu thì lại là một tình huống khác.

“Chu Trường Dung đúng là quá gian trá, hắn thế mà lại trốn ở một bên bày trận? Dọc theo đường đi đều có trận pháp hắn bố trí, nếu Bành Thiết Y đuổi theo thật, chỉ sợ đã mắc kẹt bên trong trận pháp xung quanh con đường mê cung này đến mấy tháng không chừng!” Tộc Đại Bằng dùng Bành làm họ, Bành Thiết Y, hiển nhiên cũng chính là tuyển thủ dự thi bọn họ phái ra.

Mặc dù tu vi Bành Thiết Y chỉ mới là chuẩn Yêu Tôn, nhưng tu vi rất vững chắc, dù có đối đầu với Yêu Tôn chân chính thì cộng với thiên phú thần thông cũng sẽ không rơi xuống thế hạ phong. Mấu chốt nhất chính là, hắn bây giờ là thanh niên trẻ tuổi lớn lên đẹp trai nhất bên trong tộc Đại Bằng, tới tham gia cuộc thi hoa hậu không còn gì tốt hơn.

Ai ngờ, cuộc thi hoa hậu lần này lại trực tiếp sửa quy tắc, những đệ tử trong tộc của họ, những người giỏi đấu pháp và xử sự mọi việc ổn định hơn lại không được phái ra thi đấu, còn Bành Thiết Y thì tính tình bạo ngược. Lần này còn may là hắn nhịn được, nếu không cũng chỉ có thể vứt hết mặt mũi trước mặt mọi người.

“Đại Bằng huynh, không thể nói như vậy đâu. Có thể vừa chạy trốn vừa bày trận, đó cũng là bản lĩnh của Chu Trường Dung. Thời điểm hắn biểu diễn tài nghệ ở vòng thứ hai đã chứng tỏ hắn tinh thông trận pháp. Yêu tộc ta có một thiên tài trận pháp không dễ dàng, Đại Bằng huynh vẫn nên mở rộng tấm lòng thì hơn.”

“Hành động này của Chu Trường Dung có gì không đúng? Chẳng lẽ phải trơ mắt nhìn chuột yêu rơi vào trong tay đối thủ rồi không làm gì hết, để tộc Đại Bằng các ngươi thắng tỷ thí đơn giản như vậy sao?”

So với tộc Đại Bằng tức đến nổ phổi, ngược lại các tộc điểu khác lại được an tâm.

Thiếu chút nữa vòng so tài phải kết thúc sớm.

Có thể nói chiêu này của Chu Trường Dung đã giúp tất cả tộc điểu dự thi được tranh thủ thêm thời gian!

Người tộc Ô Nha cũng không khỏi hất cằm, hưởng thụ mọi người xung quanh tâng bốc hỏi han.

“Rốt cuộc các ngươi tìm ngoại viện từ đâu đến? Một người như vậy mà lại để các ngươi gặp được?”

“Nể tình quan hệ nhiều năm giữa chúng ta, chi bằng cho cái nguồn đi?”

“Nói không chừng người đứng đầu lần này chính là tộc Ô Nha các ngươi đấy, ta ở đây chúc mừng trước nha.”

Tộc Ô Nha ngoài miệng nói lời khiêm tốn với mọi người nhưng trong lòng đã đắc ý muốn chết. Thế sự đổi thay, cũng đã đến lượt tộc Ô Nha bọn họ rồi!

Tranh cãi ở bên ngoài đương nhiên Chu Trường Dung không biết.

Vất vả lắm mới phát hiện được một con chuột yêu cũng đã bị chính hắn hù chạy, tiếp theo muốn tìm một con chuột yêu khác lại càng khó khăn hơn rất nhiều. Nhưng mà tình cờ gặp được một con thì cũng có thể tình cờ gặp được con thứ hai, ngược lại hắn không gấp.

Thay vào đó, hắn không ngừng đi về hướng con đường ngoài cùng bên trái, kết quả lại bị chặn ở một con đường nào đó.

Đi theo mê cung mà vẫn bị chặn?

Chu Trường Dung khẽ nhíu mày, lấy ra bản đồ đã vẽ xong từ lâu, bên trên đều là đồ án mê cung hắn vẽ lại trên đường đi.

Ở ngoài cùng bên trái nơi nào đó hắn trực tiếp vẽ lên một dấu “×”, sau đó nhìn bản đồ tính toán một khoảng thời gian dài, cuối cùng quyết định đi theo con đường ở giữa khá được.

Sau khi xác định kế hoạch, Chu Trường Dung cũng không do dự nữa.

“Lần này, hắn bắt đầu đi con đường ở giữa.”

“Chu Trường Dung bình tĩnh như vậy, chẳng lẽ thật sự có biện pháp phá giải mê cung sao?”

“Không ngờ, không ngờ.”

Sư Vô Cữu nghe thấy nghi hoặc của nhóm tộc điểu, trong lòng càng xem thường.

Chỉ với tí trí thông minh đó mà cũng muốn biết rõ dự định của Chu Trường Dung?

Đương nhiên, hắn cũng không biết, nhưng mà đợi sau khi Chu Trường Dung ra ngoài thì hắn có thể hỏi trực tiếp.

Ồ?

Sư Vô Cữu đang âm thầm mừng rỡ lại đột nhiên phát hiện tia ý niệm mình phân ra bám theo Khổng Bách đã ngừng lại.

Tựa hồ Khổng Bách đã tìm được một chỗ an toàn, sau đó lợi dụng bí pháp trực tiếp liên lạc với đại trưởng lão tộc Khổng Tước.

May là Sư Vô Cữu chỉ phân ra một tia ý niệm đi theo, nếu đổi lại là một tia nguyên thần, nói không chừng bây giờ đã bị phát hiện.

“Đại trưởng lão, đệ tử có việc bẩm báo.” Sau khi Khổng Bách nghĩ trước nghĩ sau, cuối cùng phát hiện lão cũng chỉ có thể tìm đại trưởng lão nhờ giúp đỡ, vấn đề như vậy dù lão muốn xử lý cũng không có năng lực.

Đại trưởng lão tộc Khổng Tước là một nam nhân trung niên tóc bạc mặt hồng, tuy khuôn mặt vẫn là loại hình hoa mỹ thuộc về tộc Khổng Tước, nhưng bởi vì khí thế trên người lão quá mạnh, ngược lại chỉ khiến người nhìn sinh ra lòng kính nể mà không tự chủ được xem nhẹ dung mạo của lão.

Dù tộc nhân tộc Khổng Tước bây giờ đã ngu ngốc đến mức độ này, nhưng chỉ cần tộc Khổng Tước vẫn còn có một đại trưởng lão như thế tồn tại, muốn triệt để suy tàn cũng khó khăn.

Trưởng lão yêu tộc có thể sống hơn vạn năm trở lên, mỗi một người đều không phải kẻ tầm thường. Có thể ban đầu bọn họ không được thông minh, nhưng sống qua thời gian dài, dù không thông minh thì cũng đã trở nên khôn ngoan thành thạo.

“Chuyện gì?” Giọng điệu đại trưởng lão tộc Khổng Tước khá khó chịu, lão không thuận mắt Khổng Bách, trung tâm có thừa thế nhưng trí tuệ không đủ. Mà vấn đề chính là, tộc Khổng Tước héo tàn đến độ này rồi thế mà vẫn chưa tìm được mấy ai dùng được, lão cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.

“Đại trưởng lão, là như vầy, lúc nãy ta gặp được một đại năng, hắn yêu cầu…” Khổng Bách kể lại trước sau tất cả mọi chuyện liên quan đến Sư Vô Cữu, đồng thời nhấn mạnh thực lực và điểm quái lạ trên người Sư Vô Cữu.

Ánh mắt đại trưởng lão sắc bén quan sát tỉ mỉ trên người Khổng Bách một phen.

Khổng Bách bị nhìn chăm chằm cũng không dám cử động, lập tức phản ứng lại, có chút nghĩ mà sợ, “Đại… Đại trưởng lão, trên người ta không có gì khác thường chứ?”

Nói xong, Khổng Bách mới thả lỏng bản thân, tầm mắt đại trưởng lão cũng đã dời khỏi người lão.

“Phía sau ngươi tựa hồ không có ai.”

“Tốt quá.” Khổng Bách thở phào nhẹ nhõm.

“Có gì tốt?” Quả thực đại trưởng lão đã bị sự ngu xuẩn của Khổng Bách làm cho tức đến không muốn làm gì, “Nếu hắn trực tiếp đi theo phía sau ngươi, chắc chắn ta sẽ cho hắn một bài học, nhưng hắn lại cố tình bỏ qua ngươi, điều này chứng tỏ điều gì ngươi biết không? Điều này chứng tỏ hắn biết rõ mọi chuyện của chúng ta như lòng bàn tay, hoàn toàn không sợ ngươi đến tìm ta.”

Không phải đâu, thật ra bản tọa chẳng biết chuyện gì của các ngươi cả, chẳng qua lần này phân ra không phải nguyên thần mà thôi.

Nói đến cũng là nhờ vận may.

Chủ yếu bởi vì bản tọa không muốn bỏ qua tư thế oai hùng trong mê cung của Chu Trường Dung nên lười phân nguyên thần đi theo.

Sư Vô Cữu nghĩ vậy.

Quả nhiên, tiểu tử lừa đảo nói rất đúng, không sợ người thông minh nhìn thấu trò bẫy của bản thân, chỉ sợ có người tự cho mình thông minh. Rõ ràng chỉ là một chuyện rất nhỏ, cố tình lại bị bọn họ nghĩ đến phức tạp hóa vấn đề. Cuối cùng tự rơi vào bẫy lại còn cảm thấy đó là lỗi của người khác.

“Đại trưởng lão, vậy ngài xem, chúng ta có nên giao vật ra không?” Khổng Bách tuôn mồ hôi lạnh liên tục, trong lòng cũng hơi oan ức. Vốn bọn họ không nên giữ lại vật như vậy, nếu thực sự không được, giao ra cũng chẳng sao.

Đại trưởng lão vừa nhìn thấy sắc mặt biểu cảm của Khổng Bách đã biết đối phương đang nghĩ gì, trong lòng cũng vì đó mà thở dài. Cũng may thế hệ tuổi trẻ Khổng Di và Khổng Thư coi như không tệ, tài năng có thể mài giũa, lão vẫn chưa chán ngán đến nỗi thất vọng tột cùng.

“Cho bọn họ đi.” Đại trưởng lão vung vung tay, “Chúng ta đã tiêu tốn hơn vạn năm cũng không thể phát hiện ra bí mật trong đó.”

Có lẽ, tộc Khổng Tước thật sự không có cơ duyên này.

“Vâng.” Khổng Bách được đáp án khẳng định, tảng đá lớn trong lòng ngay lập tức được gỡ xuống.

“Tiếp theo đừng tìm ta.” Đại trưởng lão giận không chỗ phát tiết, “Ta phải chuẩn bị cho bí tàng sắp mở.”

“Vâng, đại trưởng lão.”

Đợi đến khi đại trưởng lão và Khổng Bách kết thúc truyền tin, bên trong tay Khổng Bách lập tức xuất hiện một cái hộp dài. Trên hộp được bao phủ bởi đủ loại phong ấn, thoạt nhìn vô cùng quý trọng.

Xem ra chính là thứ đó.

Sư Vô Cữu dứt khoát thu lại ý niệm của mình.

Nếu vật đã đến tay Khổng Bách, như vậy khoảng cách mình sắp có được nó cũng sắp đến rồi, vào lúc này không đáng để tiếp tục tạo áp lực.

Một tháng sau.

Chu Trường Dung lại một lần nữa bị chặn tại con đường chính giữa bên trong mê cung.

Nhưng mà con đường bị chặn lần này so với con đường ngoài cùng bên trái kia dài hơn rất nhiều. Nói cách khác, rất có thể ở giữa hai con đường tồn tại một con đường chính xác.

Biết được điều đó, như vậy hiệu suất sẽ được đề cao hơn.

Có điều trong khoảng thời gian này, trên đường Chu Trường Dung đi cũng đã phát hiện ra vết tích của tuyển thủ dự thi khác, chỉ là bọn họ nhất thời không thể tình cờ gặp nhau mà thôi, nếu cứ tiếp tục đi như thế, chắc chắn sự kiện tình cờ gặp mặt sẽ xảy ra.

Nhắc tào tháo tào tháo đến.

Chu Trường Dung vừa thay đổi đường đi không lâu đã nghe thấy từ nơi xa xa truyền đến tiếng đánh nhau.

“Bành Thiết Y, chuột yêu này là của ta, nếu ngươi dám tiến thêm một bước, ta sẽ lập tức bóp chết nó ngay!”

“Tốt tốt tốt, ngược lại ta muốn xem xem, rốt cuộc tốc độ của ngươi nhanh hơn hay tốc độ của ta nhanh hơn.”

Chu Trường Dung ngừng lại một chút, hắn nhớ cái tên Bành Thiết Y này, đừng nói là tên tộc Đại Bằng kia đấy nhé? Bọn họ đúng là có duyên, lại gặp?

Suy nghĩ một chút, Chu Trường Dung vẫn tròng lên người một trận pháp che giấu khí tức, sau đó lấy ra một ít thi hài động vật biển dùng để che giấu yêu khí Sư Vô Cữu truyền trên người mình.

Hầy, nói đến cũng là do yêu khí Sư Vô Cữu truyền cho hắn đã càng ngày càng yếu. Bởi vậy, vì để tránh càng dùng càng ít Chu Trường Dung cần phải hạn chế tranh đấu với người khác. Nếu không đến lúc đó, một khi yêu khí thuộc về Sư Vô Cữu trên người hắn hao hết, thân phận nhân tộc bại lộ, mọi việc sẽ vượt tầm kiểm soát.

Cũng may bên trong bí cảnh mê cung đâu đâu cũng có thi hài động vật biển, tử khí rất nặng, Chu Trường Dung thỉnh thoảng thả ra một chút tử khí tiết kiệm yêu khí thì sẽ không bị phát hiện.

Chu Trường Dung lặng yên không một tiếng động tới gần, giữ một khoảng cách nhất định, lén lút quan sát hai người này đấu nhau.

Đối chiến với Bành Thiết Y tộc Đại Bằng, hình như là nhãi con tộc Thanh Loan.

A, đúng là kẻ ác tự có kẻ ác trị.

Trước đó khi tuyển thủ tộc Thanh Loan vênh váo tự đắc xuất hiện yêu cầu Chu Trường Dung rút khỏi thi đấu rất là nghênh ngang đắc ý. Mà hôm nay ở trước mặt tộc Đại Bằng thì còn yếu đuối hơn so với chuột yêu trong tay cậu, chẳng kém cạnh bao nhiêu.

“Ta… Ta cho ngươi biết, chuột yêu đã thoi thóp rồi, chẳng mấy chốc nữa sẽ chết chắc.” Thanh Loan lui về phía sau vài bước, giọng nói cũng có chút ngoài mạnh trong yếu, “Không bằng hai chúng ta hợp tác, cùng dùng con chuột yêu này tìm kiếm nước mắt giao nhân, lúc đó hai ta mỗi người một viên, chẳng phải càng tốt hơn sao?”

“Chắc hẳn ngươi đã giữ con chuột yêu này hơn một ngày rồi, thế nhưng đến bây giờ ngươi vẫn chưa tìm được nước mắt giao nhân, bởi vậy chứng minh con chuột yêu này không có duyên với ngươi. Nếu ngươi biết thức thời, thả chuột yêu xuống, ta sẽ để ngươi đi. Còn không thì ta chỉ có thể tự mình động thủ. Tuy tộc giao nhân có quy định không được giết người, nhưng nếu ta làm ngươi trọng thương nằm nửa năm một năm gì đó, đợi đến khi ngươi được truyền tống ra ngoài, chỉ sợ tộc Thanh Loan cũng không tiện đến tìm ta gây sự đâu.” Bành Thiết Y khinh bỉ liếc mắt nhìn đối phương một cái, hoàn toàn không đặt cậu ở trong mắt.

Tựa hồ Thanh Loan có hơi lung lay, nhưng liếc mắt nhìn chuột yêu trong tay một cái lại cảm thấy thiệt thòi.

Chuột yêu rất yếu ớt, tộc điểu lại là thiên địch số một của tộc chuột, chuột yêu vừa bị bắt đã sợ muốn chết chứ đừng nói là tìm được nước mắt giao nhân, có thể sinh hoạt bình thường đã khó khăn lắm rồi. Cậu vất vả lắm mới may mắn bắt được một con chuột yêu như thế, vẫn còn chưa ủ ấm tay đã đụng phải Bành Thiết Y khó dây dưa nhất, còn không bằng gặp phải gã Khổng Di tộc Khổng Tước cho rồi!

“Không, không được.” Thanh Loan cứng rắn hơn nhiều, “Sợ rằng chuột yêu không còn lại bao nhiêu con, chúng nó đều rất yếu ớt. Ta không thể cứ như vậy đưa cho ngươi được, trừ phi ngươi đồng ý mang ta theo cùng, nếu ta không tìm được con chuột yêu thứ hai thì ngược lại cũng bị đào thải.”

Tên này đúng là rượu mời không uống muốn uống rượu phạt.

Cuộc đời Bành Thiết Y hận nhất chính là bị người khác uy hiếp.

“Ta có nghe nói đến cái tên Bành Thiết Y, tính cách táo bạo từ lâu, lúc trước hắn bị Chu… Chu đạo hữu gài một phen, bây giờ lại bị uy hiếp như thế, ta thấy hắn đã không nhịn được nữa rồi.” Khổng Thư thấy thế, trong lòng đã hiểu rõ.

“Yên tâm.” Bạch Đồng Tử biết bản lĩnh của chủ nhân nhóc. Nếu con chuột yêu kia không bị Chu Trường Dung nhìn thấy thì thôi, thế nhưng nếu đã bị chủ nhân nhóc nhìn thấy, chắc chắn chuột yêu sẽ là vật trong túi của chủ nhân.

Về phần Bành Thiết Y?

Hừ, có gió to sóng lớn nào mà chủ nhân bọn họ chưa từng thấy đâu?

Vẫn chưa đến cấp bậc Chuẩn Thánh, chủ nhân sẽ không để trong mắt.

Lòng tin tưởng mù quáng của Bạch Đồng Tử đối với Chu Trường Dung rất mạnh mẽ.

Đúng như dự đoán, Bành Thiết Y không nhịn được.

“Được thôi, để ta đào thải ngươi trước rồi lại nói đến chuyện chuột yêu sau.” Lời còn chưa dứt, cánh trên người Bành Thiết Y đã thoáng hiện, vô số lông bằng tựa như vô số mũi tên, che ngợp bầu trời hướng về phía người tộc Thanh Loan bắn tới.

Con đường bên trong mê cung vốn chật hẹp, Bành Thiết Y hành động như thế, càng làm cho người khác không dễ dàng tránh né.

Người tộc Thanh Loan vẫn còn chưa kịp hành động, toàn thân đã bị lông bằng bắn trúng, trên người xuất hiện vô số vết thương.

Càng thú vị hơn chính là, thời điểm đám lông bằng đó tấn công đều tránh khỏi những nơi yếu hại, đủ để người tộc Thanh Loan bị thương đến không thể động đậy nhưng cũng không khiến cậu chết ngay lập tức.

Còn con chuột yêu kia lại càng không bị thương chút nào!

Tại một nơi chật hẹp, chuột yêu nằm trong tay kẻ khác, thời điểm tấn công lại có thể khống chế tinh chuẩn cường độ và phương hướng chuẩn xác như vậy, đây là điều tuyệt đối không phải thứ mà một người bình thường có thể làm được.

Dù Chu Trường Dung muốn bày trận nhưng để có thể khống chế tinh chuẩn một cách khủng bố như vậy cũng là việc khó.

Không hổ là hậu duệ phượng hoàng nổi tiếng không hề kém cạnh tộc Khổng Tước, tộc Đại Bằng!

Nếu được ở trong trời đất bao la, thực lực tộc Đại Bằng vẫn còn có thể nâng cao hơn một bước.

Người tộc Thanh Loan nằm trên mặt đất, hai mắt trợn to, tựa hồ chưa bao giờ nghĩ đến bản thân thế mà ngày cả một đòn cũng không thể đỡ nổi?

Sao có thể?

Tuy cậu không phải tu vi Yêu Tôn, nhưng hẳn cũng không kém Bành Thiết Y quá xa mới đúng, thế sao lại có thể ngay cả một chiêu cũng không qua?

“Tu vi của ngươi quá yếu.” Bành Thiết Y cười nhạo một tiếng, “Ngươi xem, chuột yêu này vẫn là của ta.”

Nói xong, Bành Thiết Y đi tới trước mặt tộc Thanh Loan, dự định đưa tay lấy chuột yêu.

Nhưng con chuột yêu kia lại run rẩy lẩy bẩy, mới vừa nãy nhìn thấy Bành Thiết Y tấn công đã bị doạ đến sống dở chết dở, bây giờ lại thấy Bành Thiết Y lại đây, càng sợ muốn chết.

Chu Trường Dung nhân cơ hội thả ra một cơn gió mang theo tử khí.

Chuột yêu nọ bị trước sau kẹp đánh, bốn chân giật một cái, đang sống sờ sờ bị dọa chết ngắc.

“Ai?! Lăn ra đây!”

Bành Thiết Y cầm thi thể chuột yêu, sắc mặt tái xanh, trong nháy mắt tầm mắt chuyển về phương hướng Chu Trường Dung đang ẩn thân.

Lại là cơn gió này!

Lúc trước chính là cơn gió này làm cho chuột yêu sắp tơi tay hắn sợ hãi chạy mất, bây giờ cũng là cơn gió này giết chết con chuột yêu thứ hai của hắn.

Có một lần nhưng không thể có hai lần, hắn tuyệt đối không thể nhịn được nữa!

Cũng may bây giờ Chu Trường Dung cũng không muốn chạy trốn, nếu hắn dám làm vậy thì cũng đã có biện pháp đối phó với đối phương.

Tên tộc Thanh Loan kia nói đúng, ở bên trong mê cung, hợp tác so với đơn đả độc đấu tiện lợi hơn rất nhiều. Hơn nữa Bành Thiết Y tộc Đại Bằng, thực lực mạnh mẽ, tìm hắn hợp tác, chắc chắn có lợi vô hại.

“Là ta.” Chu Trường Dung ung dung đứng lên.

Kết quả, Bành Thiết Y lập tức tấn công.

Lượng lớn lông Đại Bằng vồ tới, chỉ khi người chân chính đối mặt với nó thì mới có thể cảm nhận được sự khủng bố của nó.

Chu Trường Dung cũng cảm nhận được một luồng sức mạnh áp tới, nhưng hắn không phải yêu tộc, không bị huyết thống áp chế, bởi vậy cũng được thả lỏng hơn một ít.

Hắn không chút hoang mang vẽ ra mấy cái pháp quyết, trực tiếp triệu hồi ra hài cốt động vật biển cứng rắn nhất, thay hắn ngăn chặn công kích của lông bằng.

Phập phập phập phập ——

Đám lông bằng này chẳng khác nào những mũi tên tàn ác nhất, gần như đã đâm xuyên qua bộ hài cốt động vật biển cứng rắn nhất thành cái sàng. Thậm chí có một số lông bằng xuyên qua hài cốt động vật biển, đâm thẳng tới trước mặt Chu Trường Dung.

Thiếu chút nữa bị hủy dung.

Chu Trường Dung lòng còn sợ hãi sờ sờ mặt mình, “Đại Bằng huynh, mọi chuyện từ từ thương lượng.”

“Thương lượng cái rắm, ông đây chẻ ngươi.” Bành Thiết Y thấy Chu Trường Dung thế mà chẳng có tí khí phách nào dám dùng hài cốt động vật biển làm khiên chắn, càng ngày càng tức không chỗ phát tiết, cả người trực tiếp dịch chuyển ra đằng sau Chu Trường Dung, muốn dùng một quyền đấm cho Chu Trường Dung sống dở chết dở.

Bị một quyền của Yêu Tôn đấm trúng, thật sự không chết cũng nửa tàn phế.

Nếu không nhờ Chu Trường Dung vừa mới thu Khổng Thư, tu vi tăng lên Đại La Kim Tiên, chỉ sợ hiện giờ ngay cả cái bóng mờ của Bành Thiết Y cũng không thể thấy rõ.

“Ta có biện pháp phục sinh con chuột yêu này!”

Nắm đấm Bành Thiết Y dừng ngay trước mặt Chu Trường Dung, quyền phong mãnh liệt tước mất mấy sợi tóc của Chu Trường Dung.

“Ngươi nói cái gì?” Sắc mặt Bành Thiết Y âm trầm, “Ngươi muốn mượn một cái cớ vụng về như thế để kéo dài?”

“Có phải mượn cớ hay không, ngươi cứ nhìn là biết.” Dứt lời, Chu Trường Dung chuyển động cổ tay, đầu ngón tay bay ra một tia tử khí, trực tiếp rót vào bên trong cơ thể chuột yêu.

Chuột yêu nọ chưa khai linh trí, không có yêu lực gì, hành động toàn dựa vào bản năng, vì vậy mới bị dọa mà chết. Tộc giao nhân đưa chúng nó bỏ vào đây vốn cũng không phải để làm người giúp đỡ, mà là để đào thải người dự thi, chỉ sợ con nào cũng đã thoi thóp, nếu muốn nuôi chúng nó trở nên cường tráng, vậy thì phải tốn rất nhiều thời gian công sức.

Nếu cuộc so tài lần này không có ai chiến thắng, chỉ sợ mặt mũi của toàn bộ tộc điểu cũng phải vứt sạch. Mà lý do thì tộc giao nhân cũng đã nghĩ xong rồi, là do những người dự thi tộc điểu tự giết lẫn nhau, lúc này toàn bộ chuột yêu mới tử vong, không phải tộc giao nhân bọn họ cố ý làm khó làm dễ gì tộc điểu đâu nha.

Có điều, nếu chuột yêu chết, Chu Trường Dung thân là người thừa kế đạo thống quỷ tu, chỉ khống chế một con rối chuột yêu mà thôi, có gì khó?

Sau khi chuột yêu được Chu Trường Dung rót tử khí vào, thật sự chậm chạp đứng dậy, chỉ là tư thế cứng ngắc, con ngươi cũng không nhúc nhích, vừa nhìn đã biết không phải vật sống.

“Đây là bản lĩnh của quỷ tu?” Bành Thiết Y không phải một người không có kiến thức, chỉ nhìn động tác của Chu Trường Dung thì cũng đã nhìn ra.

“Thủ đoạn nhỏ mà thôi, không được xưng là bản lĩnh quỷ tu gì cả. Nhưng mà muốn khống chế một con chuột yêu nho nhỏ thì vẫn đủ dùng.” Chu Trường Dung không vội vã phủ nhận, chỉ riêng một điểm hắn là người sống cũng đã đủ để người khác loại trừ hiềm nghi hắn là quỷ tu.

“Ngươi đã có bản lĩnh như vậy, tại sao lúc trước chỉ muốn doạ chuột yêu bỏ chạy, trực tiếp giết chết nó để bản thân sử dụng chẳng phải càng tốt hơn sao?” Bành Thiết Y không thèm để ý đến lời nói chót lưỡi đầu môi của Chu Trường Dung, ngược lại càng ngày càng cảm thấy người này khó chơi.

“Bởi vì nếu lúc trước ta ra tay giết chuột yêu, chắc chắn ngươi sẽ không bỏ qua cho ta, tu vi của ta kém ngươi nhiều như vậy, hà tất gì phải mạo hiểm?” Chu Trường Dung mỉm cười nhìn Bành Thiết Y, “Nhưng bây giờ không giống, hiện tại đã qua ba, bốn tháng, gần như đã trôi qua một phần ba của năm, chỉ sợ đã có người tìm được nước mắt giao nhân, bởi vậy, nhất định ta phải tìm một người hợp tác, người đó chính là ngươi.”

“Tại sao ta phải hợp tác với ngươi?” Bành Thiết Y cười lạnh không thôi, “Ta trực tiếp khống chế ngươi, chắc hẳn càng tốt hơn.”

“Nếu là như vậy, thế thì ta cứ cố ý dẫn ngươi đi sai chỗ thôi.” Mắt Chu Trường Dung chớp cũng không thèm chớp trả lời, “Trái lại ngươi cũng không thể giết ta. Chẳng lẽ, Đại Bằng huynh nhất định muốn phải dùng tất cả khoảng thời gian còn lại chỉ để phân biệt lời nói thật giả của ta thôi sao.”

“Bây giờ ta cũng có thể đào thải ngươi giống như tên tộc Thanh Loan đó vậy.” Bành Thiết Y nghiến răng nói.

“Vậy ngươi động thủ đi.” Chu Trường Dung trực tiếp dang rộng hai tay, bày tỏ hoan nghênh động thủ, “Có điều ngươi đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, chuột yêu yếu đuối như vậy, vừa nãy ta mới thử nhìn một chút, tuổi thọ tụi nó nhiều nhất chỉ còn lại nửa năm. Nói cách khác, trong vòng nửa năm nếu không tìm được nước mắt giao nhân, toàn bộ chuột yêu ở đây sẽ chết hết. Bây giờ ngươi chỉ còn thời gian hai tháng để đi tìm một chuột yêu khác, hơn nữa còn phải bảo đảm tụi nó nhảy nhót tưng bừng mới được. Nhưng mà vừa nãy ngươi cũng nhìn thấy rồi đó, nhẹ nhàng dọa tụi nó một cái, chết tươi.”

“Nói bậy, lừa kẻ ngu si nào đấy, chuột yêu chúng ta thả vào rõ ràng tuổi thọ hơn nửa năm rất nhiều.” Công chúa tộc giao nhân ở bên ngoài không nhịn được phản bác.

Ngươi nói chậm.

Sư Vô Cữu và Bạch Đồng Tử không hẹn cùng nghĩ.

Thời điểm Chu Trường Dung muốn gạt người, lời nói dối so với lời nói thật còn thật hơn lời nói thật, chắc chắn trăm phần trăm nhãi con tộc Đại Bằng này sẽ rơi vào cạm bẫy của Chu Trường Dung.

Haizz.

Điều này cũng không thể trách ngươi.

Sư Vô Cữu ở trong lòng giả vờ giả vịt thay nhãi con tộc Đại Bằng tiếc hận một tiếng, sau đó lập tức vui vẻ.

Ôi cha, nhìn dáng vẻ tiểu tử lừa đảo hình như sắp thắng rồi.

Tác giả có lời muốn nói: 

Công chúa tộc giao nhân: Ngươi đang vấy bẩn bọn ta, bọn ta không có làm như vậy!

Chu Trường Dung: Ta đang gạt đồ ngốc, ngươi không thấy hả?

Khổng Thư: = 口 =, chủ nhân không giống như trong ấn tượng lúc trước của tui.

Sư Vô Cữu: … Đồ ngốc, ngươi cũng đã bị đồ ngốc bự lừa rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.