Sử Thượng Đệ Nhất Quỷ Tu

Chương 91:




Theo truyền thuyết, nếu hai bên có tình cùng trích máu tươi lên trên nước mắt giao nhân, nước mắt giao nhân sẽ phát ra ánh sáng.

Xưa nay Chu Trường Dung không tin những thứ ngổn ngang đó, nhưng lúc này hắn vừa vặn muốn biết suy nghĩ của Sư Vô Cữu, cũng vừa hay trong tay hắn có hai viên nước mắt giao nhân, chuyện này quả thật giống như ông trời đưa thẳng cơ hội đến trước mặt hắn vậy, nếu không lợi dụng, chẳng phải đã lãng phí rồi sao?

Huống hồ, Chu Trường Dung đúng thật cũng không nói dối lời nào.

Lúc hắn luyện chế nhẫn nước mắt giao nhân cũng đã lặng lẽ truyền một tia ý niệm của mình vào nó. Mặc dù đối với đại yêu như Sư Vô Cữu mà nói có lẽ được một tia ý niệm nhỏ bé bảo vệ cũng không đáng bao nhiêu, nhưng dù không có tác dụng gì, Chu Trường Dung vẫn thả vào.

Có thể dùng được hay không không ai biết, nhưng hắn không thể không làm.

“Sao chiếc nhẫn này lại đột nhiên phát sáng vậy, đừng nói lúc luyện chế xuất hiện vấn đề gì đó nha?” Sư Vô Cữu nhìn Chu Trường Dung vẫn còn cười, có hơi chột dạ, lỡ đâu thật sự là do hắn độ yêu khí quá nhiều dẫn đến đầu óc Chu Trường Dung bị hỏng, vậy thì không phải chuyện nhỏ đâu.

“Không có vấn đề gì hết, chẳng mấy chốc nữa ánh sáng của nó sẽ tản đi thôi.” Chu Trường Dung trả lời, trong lòng cũng nhịn không được mềm mại đi mấy phần, “Chờ một chút nữa là được rồi.”

“Theo lý thuyết, pháp khí cấp thấp như vậy, bản tọa sẽ không đeo trên tay, nhưng mà thương cho tấm lòng thành của ngươi, bởi vậy mới đeo, ngươi phải biết cảm ơn đó, biết chưa?” Sư Vô Cữu tự vớt vát lại, sâu sắc cảm thấy vừa nãy bản thân đồng ý có hơi nhanh, cho nên phải ra vẻ một chút.

“Đương nhiên.” Chu Trường Dung yên lặng liếc mắt nhìn nhẫn vẫn còn đang phát sáng, khẽ gật đầu.

“Còn có, còn có lúc trước bản tọa hôn ngươi, cái đó không gọi là hôn, chỉ là vì cứu ngươi cho nên mới độ yêu khí qua thôi, ngươi đừng suy nghĩ nhiều!” Hừ, càng nghĩ càng giận, lúc đó được hắn hôn mà không chịu phản ứng chút nào, đúng là đáng ghét.

Nếu để tiểu tử lừa đảo biết suy nghĩ của mình lúc đó, chẳng phải sẽ bị cười quê chết sao? Hắn – Sư Vô Cữu người ngưỡng mộ vô số kể, hàng ngày Chu Trường Dung được lời to còn ngoan cố không chịu bán, tức chết hắn luôn rồi.

Nước mắt giao nhân vẫn yên lặng tản ra ánh sáng nhạt.

Trong lòng Chu Trường Dung có hơi dở khóc dở cười.

Sư Vô Cữu nói một đằng làm một nẻo quen rồi, lại còn sĩ diện hảo. Nếu hắn không cầm nước mắt giao nhân đến đây mà muốn moi được một câu thật lòng từ miệng Sư Vô Cữu chỉ sợ còn khó hơn lên trời.

Cố tình, bây giờ hắn không tiện vạch trần.

Chắc chắn Sư Vô Cữu có tình với hắn.

Chỉ là hắn sĩ diện hảo quá, nếu mình bóc trần điều này trước, sợ là Sư Vô Cữu sẽ không xuống đài được, nói không chừng còn có thể xấu hổ đến mức trốn hắn tận mấy trăm năm ngàn năm luôn ấy chứ.

Nhất thời Chu Trường Dung cảm thấy khá bất đắc dĩ, lại cảm thấy khá buồn cười.

Có điều cũng bởi vì vậy cho nên Sư Vô Cữu mới làm người ta vô cùng để ý.

“Sư Vô Cữu cũng là vì cứu ta, hiển nhiên ta chỉ có cảm động đến rơi nước mắt thôi. Còn lúc trước… Lúc trước chẳng qua là do ta quá khiếp sợ, nhất thời chưa kịp phản ứng lại.” Vẻ mặt Chu Trường Dung nghiêm túc đoan chính, hoàn toàn thuận theo lời Sư Vô Cữu tiếp tục nói, “Ta tuyệt đối sẽ không suy nghĩ nhiều.”

Còn thật sự không suy nghĩ nhiều?

Sư Vô Cữu chỉ cảm thấy tim càng ngày càng nghẹn đến phát hoảng.

Kì lạ, rõ ràng hắn không muốn nhóc lừa đảo suy nghĩ nhiều, nhưng sao bây giờ chính miệng nhóc lừa đảo nói sẽ không suy nghĩ nhiều, hắn lại càng thêm tức giận rồi đó.

“Đúng rồi, Sư Vô Cữu, Khổng Thư đã về tộc Khổng Tước rồi, có phải lúc trước ngươi nhờ hắn giúp ngươi cầm đồ về không?” Chu Trường Dung thấy sắc mặt Sư Vô Cữu lại thay đổi, đầu óc cũng mơ hồ, nhưng mà điều này cũng không trở ngại hắn thành thục chuyển sang vấn đề khác.

Nghe nói yêu đương sẽ kéo trí thông minh giảm xuống số âm, mà đầu óc Sư Vô Cữu vốn đã không tốt lắm rồi, Chu Trường Dung cảm thấy bản thân cần phải thông cảm một chút, vì vậy rất tri kỷ dời đề tài.

“Đúng vậy.” Lúc này Sư Vô Cữu mới nhớ tới bản thân còn việc lớn phải làm, vội vã khoe khoang đứng lên, “Lúc ngươi ở bên trong bí cảnh mê cung phát huy bản thân, bản tọa cũng không có nhàn rỗi đâu nha. Đáng tiếc ngươi không có duyên nhìn thấy, bản tọa dùng kế dụ dỗ trưởng lão tộc Khổng Tước mắc câu, dễ dàng lấy được tin tức, có thể gọi là vô cùng oai phong lẫm liệt…”

Sư Vô Cữu tự nổ cho bản thân thêm rất nhiều từ hay, mồm năm miệng mười kể lại đầu đuôi câu chuyện.

Chu Trường Dung kiên trì lắng nghe, cuối cùng chiết lọc ra nội dung từ đầu đến cuối câu chuyện.

Đơn giản mà nói, chính là mèo mù đụng phải chuột chết.

“Vừa lúc quỷ tinh khổng tước kia của ngươi phải về tộc Khổng Tước cắt đứt nhân quả, bản tọa tiện miệng dặn dò hắn một tiếng, cũng để tộc Khổng Tước biết sổ nợ của bản tọa không dễ giải quyết như vậy đâu. Hơn nữa, lúc trước bản tọa đã thể hiện bản lĩnh trước mặt đám yêu kia rồi, bọn họ hẳn đã biết thực lực ta cao cường, chuyện Khổng Thư có thể dùng hồn thân tạm thời tồn tại cũng có thể đẩy ở trên người ta. Có vậy, bọn họ sẽ không hoài nghi ngươi.” Thời điểm Sư Vô Cữu nói đến vấn đề này, trái lại cực kỳ nghiêm túc.

Đúng là hắn đã từng tỉ mỉ nghĩ đến vấn đề này.

Hai người bại lộ, chẳng bằng để một người bại lộ.

Hắn chói mắt như vậy, chỉ cần có hắn, người trong khắp cửu thiên thập sao có thể đưa mắt để ý đến Chu Trường Dung?

Ở chuyện khác Sư Vô Cữu không thông minh, nhưng ở trên sự kiện này ngược lại khôn khéo một cách bất ngờ.

Chu Trường Dung hiểu rõ ý đồ của Sư Vô Cữu, trong lòng không khỏi sinh ra một ít vị ngọt.

Chỉ có để ý mới có thể tự thân cân nhắc đến người đó.

Lúc Sư Vô Cữu đối mặt với an nguy của bản thân cũng không hề nghĩ nhiều như vậy, thế nhưng việc xảy ra ở trên người Chu Trường Dung lại tận hết khả năng hoàn thành một cách tốt nhất.

Chẳng trách nước mắt giao nhân phát sáng.

“Thì ra là vậy.” Bây giờ Chu Trường Dung đã biết Sư Vô Cữu có tình với hắn nên cũng không muốn cân nhắc đặt tình cảm đúng chỗ, dù Sư Vô Cữu muốn chiếm chút tiện nghi trên đầu môi thì cứ theo hắn vậy, “Ta cũng muốn biết, rốt cuộc tộc Khổng Tước đang giấu những thứ gì, hy vọng đừng khiến chúng ta thất vọng.”

“Chắc chắn là đồ tốt, yên tâm đi.” Sư Vô Cữu cười bảo đảm, “Bản tọa dự cảm, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.”

Giao giới giữa tầng trời Hồng Trần và tầng trời Tiêu Dao.

“Thương Hải tỷ tỷ, tỷ vẫn tốt chứ?” Hoan Hỉ quỷ mẫu đã truyền cho Thương Hải nữ quân rất nhiều tiên nguyên nhưng vẫn không thể ngăn cản vết thương của Thương Hải nữ quân chuyển biến xấu, không khỏi tò mò hỏi, “Sao đột nhiên tâm mạch của tỷ lại bị hao tổn vậy?”

Chẳng phải vừa rồi còn rất tốt sao?

“Là do một vệt phân thần của ta bị hủy cho nên mới như vậy.” Sắc mặt Thương Hải nữ quân tái nhợt, “Cái đinh chôn ở trong tộc Khổng Tước tầng trời Tiêu Dao kia, xem như đã bị phá hủy triệt để.”

Cùng là tượng gỗ, thế nhưng tượng gỗ đặt ở bên trong giới Tu Chân so với tượng gỗ đặt ở tộc Khổng Tước trong tầng trời Tiêu Dao sao có thể giống nhau? Vì phòng ngừa bị người tộc Khổng Tước phát hiện, đồng thời cũng vì thủ tín với Khổng Di, ả tự đưa cho Khổng Di một tượng gỗ phân thần hàng thật giá thật, như vậy mới có thể vượt qua che chắn của tầng trời Tiêu Dao giao lưu với Khổng Di.

Ngược lại, tượng gỗ cho Khổng Noãn lại khá đơn sơ thô ráp, có cũng được mà không có cũng được. Dù sao Khổng Noãn cũng không thể so với Khổng Di, không có địa vị thực tế bên trong tộc Khổng Tước, không thể giúp ả được bao nhiêu, chỉ cần dụ dỗ đơn giản đã ngoan ngoãn làm việc cho ả.

“Yêu tộc khó đối phó, chỉ sợ tượng gỗ của tỷ tỷ đã bị phát hiện.” Hoan Hỉ quỷ mẫu hơi tiếc nuối nhưng cũng không quá bất ngờ, trên thế giới này có bí mật nào mà vĩnh viễn không bị phát hiện đâu chứ?

“Chắc là do ta bất cẩn.” Thương Hải nữ quân khẽ rũ hàng mi, “Tộc Khổng Tước khó đối phó, sau này vẫn nên cẩn thận hơn mới được.”

Không, tộc Khổng Tước hoàn toàn không hề phát hiện ra tay chân của ả, người khiến tượng gỗ của ả bị diệt, vẫn là kẻ kia, kẻ gọi là Sư Vô Cữu!

Thương Hải nữ quân đã hoàn toàn xác định, người ban đầu nhúng tay vào việc của Thải Vân phu nhân ở hạ giới, người phá hoại kế hoạch của ả, chính là hai kẻ Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu.

“Tỷ tỷ yên tâm, đợi chúng ta vào bên trong bí tàng lấy được pháp bảo ngày xưa thánh nhân để lại, chỉ là một tộc Khổng Tước mà thôi, ta thay tỷ tỷ giết chết là được.” Hoan Hỉ quỷ mẫu nghiêm túc trả lời, “Chi bằng tỷ tỷ tranh thủ vận công điều dưỡng đi, chúng ta phải dùng trạng thái tốt nhất để tới bí tàng.”

“Kính xin muội muội giúp ta hộ pháp.” Thương Hải nữ quân cũng biết việc đến nước này đã không thể tiếp tục, chuyện trước mắt quan trọng hơn. Còn tên Sư Vô Cữu kia, nếu tương lai tình cờ gặp, nhất định ả sẽ đòi lại từng món nợ!

Cung Yêu Hoàng.

“Ông nội, kết giới bên ngoài bí tàng đã buông lỏng, chỉ sợ chẳng mấy chốc nữa con sẽ đi vào bên trong bí tàng.” Ngọc Sương từ từ mở mắt, nhìn về phía Ngọc Tư dưới đài nói.

Năm đó Thần Tàng thánh nhân nhân tộc để lại vật này, trong cửu thiên thập giới cũng có một số ít đại năng biết được. Nhưng mà bởi vì sự ổn định của cửu thiên thập giới, cũng tương tự bởi vì không muốn để những người khác phân phia tài nguyên, lúc trước bọn họ đã bắt tay cùng nhau che giấu bí tàng. Vì thế, khi đó bọn họ còn cố ý bố trí thêm một tầng kết giới bảo vệ bên ngoài, chỉ có người giữ chìa khóa đặc biệt mới có thể đi vào.

Buồn cười hơn chính là những nhân tộc không biết đó, chỉ vì một số thứ linh tinh phiền toái Thần Tàng thánh nhân để lại mà ngươi tranh ta đoạt, còn những đại năng nhân tộc đỉnh cấp kia, sao lại không nhắc nhở họ một lời?

“Còn có chút thời gian.” Ngọc Tư mỉm cười, “Con vừa xuất quan không lâu, các đại yêu tộc bên trong tầng trời Tiêu Dao đều muốn gặp con một lần.”

Tóm lại, tầng trời Tiêu Dao vẫn cần phải có một Yêu Hoàng.

Ngọc Sương dùng thực lực của bản thân chứng minh mình xứng với vị trí Yêu Hoàng, bởi vậy những yêu tộc vẫn chưa quyết định trước đây đều muốn nhân cơ hội này tỏ lòng thành với Ngọc Sương một phen. Điều đó không chỉ vì tốt cho Ngọc Sương, mà cũng là vì tốt cho yêu tộc, bởi vậy, về công về tư, Ngọc Sương cũng muốn nhìn xem những hậu bối yêu tộc trẻ tuổi bọn họ dẫn đến.

“Cũng được, vậy xác định mười ngày sau, chúng ta cùng gặp đi.” Ngọc Sương nghe ra ý của ông nội, chỉ có thể tính trước như vậy. Ông nội nói đúng, không thể nhất thời nóng lòng.

Tộc Khổng Tước.

Khổng Noãn biến mất trong khoảng thời gian ngắn cũng không gây nên chú ý trọng đại nào. Tộc Khổng Tước bây giờ, từ trên xuống dưới bàn luận chỉ có hai việc là Khổng Thư bị Khổng Di làm trọng thương và Khổng Di nhập ma mà thôi.

Đương nhiên, ý kiến trong tộc đối với việc Khổng Di làm Khổng Thư trọng thương đều tương đồng nhau, tuyệt đối không thể nuông chiều. Còn Khổng Di nhập ma chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất vẫn là bảo đảm cho sự an toàn của Khổng Thư trước tiên.

Bây giờ, tất cả mọi người đều cảm thấy Khổng Thư mới thích hợp làm tộc trưởng đời tiếp theo, còn Khổng Di mặc kệ ảnh hưởng trước đây rộng rãi đến mức nào thì chỉ với hai chuyện gã vừa gây ra, rốt cuộc gã đã không thể ngóc đầu lên được nữa. Những tộc nhân ủng hộ Khổng Di kia, đương nhiên rất muốn nhanh chóng lôi kéo quan hệ tốt đẹp với Khổng Thư.

“Bạch Đồng Tử, nhóc ở đây chờ ta, ta tự mình đi vào gặp đại trưởng lão.” Khổng Thư đã cầu kiến đại trưởng lão từ lâu, chỉ là đại trưởng lão bận bịu bế quan tu hành, y cũng chỉ có thể vào chung với Khổng Bách cùng với Khổng Di nhập ma đã hôn mê bất tỉnh.

“Được, mọi việc huynh phải cẩn thận.” Bạch Đồng Tử rất thức thời, đi theo nửa đường rồi không tiếp tục đi nữa, điều này cũng giúp cho Khổng Bách yên tâm hơn nhiều.

Hầy, tộc Khổng Tước bây giờ, rốt cuộc vẫn không thể chịu giày vò nữa rồi.

“Khổng Bách mang theo đệ tử Khổng Thư, Khổng Di bái kiến đại trưởng lão.” Khổng Bách đặt Khổng Di dưới đất, cung kính ở ngoài cửa đợi hồi âm.

Đại trưởng lão nhận ra ở bên ngoài có ba luồng khí tức hoàn toàn khác biệt, trong lòng cảm thấy cực kì kì lạ, phất tay tạm thời giải trừ trận pháp, triệu hoán cả ba người đến trước mặt.

Tuy lúc trước đã nghe qua Khổng Bách nói qua loa đại khái, nhưng khi đại trưởng lão thật sự nhìn thấy Khổng Di nhập ma hôn bất tỉnh, tâm lý vẫn không tự chủ sinh ra một loại cảm giác thương hại.

“Đứa nhỏ này, chỉ sợ đã phế bỏ.” Đại trưởng lão chỉ vào Khổng Di đang nằm trên đất thở dài nói, “Gân cốt của nó không tệ, nhìn số mệnh cũng rất đặc thù. Chỉ là hình như nó đã dùng một loại phương pháp thiêu đốt tinh huyết tăng để cao tu vi nào đó, chân huyết phượng hoàng bên trong cơ thể đã bị thiêu đốt đến không còn bao nhiêu. Không có máu phượng hoàng, nó cũng chỉ có thể làm một khổng tước hết sức bình thường.”

Từ trước đến giờ tộc Khổng Tước dùng lượng máu phượng hoàng để phán đoán tư chất, bây giờ trong cơ thể Khổng Di đã không còn một giọt máu phượng hoàng, sao có thể tạo ra thành tựu?

“Khổng Di đã nhập ma, không còn máu phượng hoàng ngược lại là một việc tốt.” Khổng Bách trầm tư một chút, nói, “Sau này, chúng ta để tộc nhân chăm sóc nhiều hơn một chút là được rồi. Ầy, một ý nghĩ sai lầm, sao Khổng Di lại đi đến trình độ này?”

Vốn ban đầu Khổng Di tương lai vô hạn, lúc này lại chỉ có thể làm một tiểu khổng tước bình thường không thể hoá hình, chỉ sợ với tu vi của một khổng tước ấu tể vừa mới ra đời cũng thể treo gã lên mà đánh. Tương lai như vậy, đừng nói là triển vọng, chỉ sợ muốn sống sót cũng phải chịu biết bao nhục nhã.

Mà yêu tộc trời sinh so với nhân tộc lại càng thờ phụng quy luật mạnh được yếu thua nặng hơn rất nhiều, Khổng Di không có thực lực là sự thật, bọn họ nhiều nhất cũng chỉ cảm thán hai câu, sau đó đề tài đã chuyển đến làm thế nào để phát triển thế lực của tộc đi lên.

Khổng Thư chỉ cảm thấy cả người phát lạnh.

Khổng Di không có máu phượng hoàng, nhưng chẳng phải trong tộc vẫn còn giữ linh vật ẩn chứa máu phượng hoàng sao? Thế mà hai trưởng lão trong tộc lại hoàn toàn không hề nhắc tới vấn đề này, hay là nói hoàn toàn chưa từng cân nhắc đến loại khả năng này. Bởi vì dưới cái nhìn của bọn họ, một kẻ tàn phế không đáng lãng phí bất kì bảo vật nào khác, dù cho trước đây bọn họ đã từng rất xem trọng người đó.

Mà sự việc trên thế giới này, sao chỉ có thể dùng lợi và hại để cân nhắc? Dù Khổng Di tội đáng muôn chết, nhưng dù sao cũng là tộc Khổng Tước, thế nhưng bọn họ cũng không hề thể hiện ra một chút ý nghĩ muốn cứu người đó, thậm chí còn không thể chiếm thêm được thời gian một phút ở trong miệng bọn họ.

Chu Trường Dung có một đặc điểm, chính là bao che khuyết điểm.

Mà Khổng Thư là người được che chở kia, cảm kích trong lòng đã sâu. Hiện giờ nhìn thấy kết cục Khổng Di như vậy, cảm xúc lại càng sâu.

Y đã bỏ mình, đã không có chân huyết phượng hoàng từ lâu, nhưng Chu Trường Dung vẫn nguyện ý săn sóc đến cảm thụ của y. Nếu bây giờ người đối mặt với tình cảnh của Khổng Di bây giờ là hắn, mà trong tay Chu Trường Dung có linh vật như vậy, chắc chắn Chu Trường Dung sẽ lấy ra cứu gã.

“Khổng Di bây giờ đã không còn dùng được, Khổng Thư, ngươi phải càng thêm nỗ lực thì tộc Khổng Tước chúng ta mới có hi vọng.” Đại trưởng lão và Khổng Bách nói mãi, lại động viên Khổng Thư một phen.

Khổng Thư nghe đến đó, không khỏi bật cười, giọng nói hiếm thấy mang theo một hồi ác ý, “Chi bằng đại trưởng lão nhìn kỹ ta hơn một chút rồi hẳn nói tiếp.”

Điều không đúng trên người y thật sự rất rõ ràng, với nhãn lực của đại trưởng lão không thể không phát hiện ra điều không đúng. Sở dĩ không phát hiện, chẳng qua là do vị đại trưởng lão này không thèm để ý đến y mà thôi.

Đối với đại trưởng lão mà nói, tất cả những gì lão cần làm là đảm nhận nâng đỡ người trẻ tuổi làm tộc trưởng đời tiếp theo cho tộc Khổng Tước, còn người trẻ tuổi đó là ai, hoàn toàn không nằm trong phạm lo nghĩ của lão. Đối với đại trưởng lão, lão còn có những việc khác đáng để chú ý hơn.

Thời điểm Khổng Thư nói lời này, nội tâm không hề phẫn nộ. Thân là đại trưởng lão tộc Khổng Tước, vì sao đối với tình huống trong tộc lại làm như không thấy? Vì sao không thể thật tâm bồi dưỡng thế hệ trẻ tuổi?

Y muốn nhìn xem một chút, khi đại trưởng lão phát hiện ra kỳ thực y đã chết, tộc Khổng Tước thế hệ này đã không còn tìm được một người nào có thể thừa kế chức vị tộc trưởng, lão sẽ phản ứng như thế nào?

Đại trưởng lão thuận theo lời Khổng Thư nói nhìn qua, vừa nhìn, quả nhiên đã phát hiện ra điều không đúng.

Tại sao trên người Khổng Thư lại không hề có một chút sinh cơ nào? Tuy thoạt nhìn y rất giống như người bình thường, nhưng càng quan sát lại càng cảm thấy không đúng.

“Ngươi… Ngươi đã chết!” Đại trưởng lão nói đến đây, tầm mắt lại nhìn về phía Khổng Bách đang đứng, “Khổng Bách, thậm chí Khổng Thư là người sống hay người chết ngươi cũng nhìn không ra?”

Khổng Bách sửng sốt một chút, vội vã nhìn về phía Khổng Thư, “Đại trưởng lão, rõ ràng Khổng Thư đang rất tốt mà, sao lại chết chứ?”

“Xem ra cuộc sống ở trong tộc dễ chịu quá nên đã khiến hai mắt ngươi trở nên không rõ.” Đại trưởng lão lạnh lùng nói, “Bây giờ nó có chỗ nào là con người? Rõ ràng là hồn phách ngưng tụ, dùng hồn thân để hành tẩu trên đời mà thôi.”

“Sao… Sao lại thế…” Khắp mặt Khổng Bách tràn đầy vẻ không thể tin, nhưng đại trưởng lão đã nói như thế, Khổng Thư cũng đã biểu hiện như vậy.

“Khổng Thư, ngươi… ngươi…” Khổng Bách trợn tròn hai mắt, đối diện với Khổng Thư, nhất thời không thể nói ra gì.

Khổng Thư chết rồi, do ai ra tay còn cần phải nói sao?

“Đúng vậy, vào lúc đó ta đã chết rồi.” Khổng Thư ở bên cạnh nở nụ cười, cực kỳ khoái trá.

Từ trước đến giờ y xử sự khoan dung, nhưng sau khi chết, y phát hiện không khoan dung cũng có chỗ tốt của không khoan dung.

Y không tha thứ cho Khổng Noãn, vì thế bọn họ đã là người dưng.

Hắn cũng không muốn tha thứ cho Khổng Bách, bởi vì bầu không khí tộc Khổng Tước như vậy, trách nhiệm của những trưởng lão đó rất lớn.

“Nếu ngươi chết rồi, vì sao che giấu không nói?” Bây giờ đại trưởng lão nhìn Khổng Thư đã không còn hiền lành như trước, ngược lại còn mang theo cảnh giác.

Có thể giúp Khổng Thư dùng hồn thân đi lại mà không bị người nhìn ra, chắc chắn sau lưng Khổng Thư có người, hơn nữa thực lực đối phương không thấp.

Vì sao đối phương lựa chọn Khổng Thư, có phải đối phương có âm mưu quỷ kế gì đó với tộc Khổng Tước? Điều này, đều cần thời gian kiểm chứng.

“Vì sao ta phải nói?” Khổng Thư hỏi ngược lại, “Nếu các ngươi biết ta đã chết, không thể tiếp tục gánh chịu trọng trách cho tộc Khổng Tước, dù các ngươi biết Khổng Di động thủ thì các ngươi vẫn sẽ trừng phạt gã sao?”

Đương nhiên là không.

Một kẻ đã chết, sao có thể so sánh với một người sống?

“Có mấy lời ta vẫn luôn muốn nói nhưng khi ta còn sống không nói ra được, cho nên bây giờ ta trở lại tộc Khổng Tước, chính là muốn nói ra hết những lời ta không thể nói. Hơn nữa, phụng theo mệnh lệnh của chủ nhân ta, lấy đồ vật liên quan đến Thánh Yêu Hoàng Đại Đế trong tộc.” Nếu đã trở mặt, chẳng bằng trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, ngược lại sẽ khiến mấy người đại trưởng lão kiêng dè.

Nếu không, chỉ sợ Khổng Thư sẽ phải hồn phi phách tán tại đây.

“Lấy đồ vật? Thứ gì?” Đại trưởng lão vẫn chưa kịp phản ứng lại.

“Chẳng lẽ, ngươi là đại yêu yêu c…” Bởi vì Khổng Bách đã tận mắt chiêm ngưỡng sự lợi hại của Sư Vô Cữu, khắc sâu ấn tượng.

Đại năng có thể làm cho Khổng Thư, một kẻ đã chết vẫn còn có thể tự do tự hoạt động như vậy vốn chỉ đếm được trên từng đầu ngón tay. Liên tưởng đến trên người Sư Vô Cữu cũng không khó.

“Ngươi thân là tộc Khổng Tước, thế mà lại nương nhờ vào yêu tộc khác?” Nhất thời đại trưởng lão giận không thể át.

“Tộc Khổng Tước rất cao quý?” Khổng Thư nghe mà thấy nực cười, tộc Khổng Tước bây giờ chẳng có cái gì đáng để kiêu ngạo, “Dưới cái nhìn của ta, tộc Khổng Tước bây giờ thậm chí còn không sánh bằng một con quạ, một con chim. Nó ngoại trừ là một cái danh hiệu thì còn sót lại thứ gì?”

Những câu nói đó, Khổng Thư đã muốn nói rất lâu rồi, chỉ là y vẫn chưa tìm được cơ hội, không ngờ tới hôm nay nói ra lại bất ngờ thông thuận như vậy, thậm chí đầu óc cũng không cần suy nghĩ nhiều đã có thể thẳng thắn phát biểu suy nghĩ trong lòng.

Tộc Khổng Tước? Tộc Khổng Tước!

“Chẳng bằng đại trưởng lão nhìn thử xem, trong thế hệ tộc nhân trẻ tuổi của chúng ta bây giờ, có mấy người đã đến tu vi La Thiên Đại Yêu? Lại có mấy đôi đạo lữ thành hôn từ sớm trong tộc sinh ra dòng dõi? Dưới trướng Yêu Hoàng Ngọc Sương bây giờ, lại có mấy ai được trọng dụng? Tầng trời Tiêu Dao hiện giờ, thậm chí nhân tộc tầng trời Hồng Trần, mọi người nhắc đến tộc Khổng Tước, ngoại trừ nói nó là hậu duệ phượng hoàng thì còn có thể nói đến cái gì?”

Không, không có thứ gì.

Tộc Khổng Tước không có thêm đại năng, cũng không có gì khiến người đời chú ý, cũng không có bất kỳ uy danh nào, thứ duy nhất nó có, chính là ôm ấp danh hào và vinh quang đã từng, một đời bảo thủ!

Sắc mặt đại trưởng lão tái xanh, ánh mắt nhìn Khổng Thư cực kỳ khó chịu.

“Đại trưởng lão, ta tôn xưng ngài là Đại Trưởng Lão. Nhưng mà ngài hưởng thụ sùng bái của tộc Khổng Tước, đã từng làm chuyện gì cho tộc chưa?” Khổng Thư không cần phải so sánh đại trưởng lão với Chu Trường Dung hoặc Sư Vô Cữu gì hết, thẳng thắng so sánh với tộc Đại Bằng là được.

“Cùng là hậu duệ phượng hoàng, tình trạng của tộc Đại Bằng bây giờ là gì, tình trạng của chúng ta là gì?” Khổng Thư nghĩ đến Bành Thiết Y cùng xông vào vòng thứ ba với Chu Trường Dung, lại nghĩ đến Khổng Di, trong lòng càng không cam lòng, “Bành Thiết Y tộc Đại Bằng, sau khi bí cảnh mê cung chấm dứt, lập tức lòng có cảm giác, xuất hiện dấu hiệu phản tổ, cũng đã chuẩn bị cởi lông rồi!”

Điều này cũng mang ý nghĩa, dòng máu trong cơ thể Bành Thiết Y đang từng bước chuyển hóa thành chân huyết phượng hoàng, sau này hắn đã có thể được xưng là một phượng hoàng nhỏ!

Nhưng tộc Khổng Tước bọn họ thì sao?

Bây giờ không có y, cũng không có Khổng Di, đừng nói là đối kháng với Bành Thiết Y, chỉ sợ muốn tìm được một người chủ trì cũng đã khó khăn.

Thân là đại trưởng lão bộ tộc, lại một lòng bế quan, chưa bao giờ quan tâm đến tộc, lẽ nào đó mới là việc đại trưởng lão nên làm?

“Khổng Thư, ngươi đang nói cái gì đó? Còn không mau xin lỗi đại trưởng lão?” Khổng Bách sợ đến mức run lẩy bẩy, không quên kéo Khổng Thư, bắt y nhanh chóng nhận lỗi với đại trưởng lão.

Đối với Khổng Bách mà nói, đại trưởng lão chính là người mạnh nhất trong tộc bọn họ, là ông trời của bọn họ, kết quả Khổng Thư lại dám đại nghịch bất đạo như thế?

“Tại sao ta phải xin lỗi? Ta đã chết rồi, đã không còn nhân quả liên lụy gì đến tộc Khổng Tước nữa, lão ta là đại trưởng lão của các ngươi, không phải của ta, chẳng qua ta chỉ đang bênh vực lẽ phải mà thôi.” Trong lòng Khổng Thư vô cùng sảng khoái, thì ra không cho người khác mặt mũi, bóc trần ngụy trang giả tạo lại là một chuyện sảng khoái như vậy!

“Hay cho bênh vực lẽ phải.” Giọng điệu đại trưởng lão âm u, “Chẳng lẽ ngươi thật sự cho rằng sau lưng ngươi có người che chở, là có thể muốn làm gì thì làm sao?”

Với tu vi của lão, muốn đánh tan hồn phách Khổng Thư dễ như ăn cháo, nhưng dù sao bọn họ cũng là đồng tộc, Khổng Thư bỏ mình, lòng có oán hận có thể hiểu, nhưng mà điều đó không có nghĩa y có thể nói hưu nói vượn!

“Chưa bao giờ ta nghĩ vậy.” Tâm tình Khổng Thư thoáng bình phục lại một ít, nhưng vẫn từng câu tưng chữ thấy máu, “Chỉ là ta đang nghĩ, nếu bây giờ ta hồn phi phách tán tại đây, thế thì ngay cả lời nói của một kẻ đã chết mà tộc Khổng Tước cũng không thể nghe nổi, vậy tộc Khổng Tước thật sự vẫn còn có tương lai sao?”

Tác giả có lời muốn nói: 

Tác giả: Ngươi dời đề tài cứng ngắc quá đi.

Chu Trường Dung: Nhưng mà Sư Vô Cữu thích vậy.

Sư Vô Cữu: Ôi cha, ta cũng không muốn nghĩ đến thứ đồ chơi tình tình ái ái đó nhiều như vậy đâu, nhanh chóng đổi đề tài đổi đề tài đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.