Sử Thượng Đệ Nhất Quỷ Tu

Chương 90



Chu Trường Dung sống hai đời, đây là lần đầu tiên tiếp xúc thân mật với một người như vậy.

Không, không đúng, Sư Vô Cữu không thể xem là người.

Nhưng hắn đã tu luyện thành hình người, hẳn cũng được xem là người.

Chu Trường Dung chỉ cảm thấy đầu óc hỗn loạn tưng bừng, hắn biết trọng điểm hiện giờ hắn cần phải để ý không phải cái này, nhưng giờ phút này hắn lại như du khách đang trôi nổi trên biển, không nơi nương tựa, tùy tiện nắm được một vật nào đó cũng đã có thể trở thành cọng cỏ cứu mạng.

Hắn bây giờ phải nghĩ đến một thứ gì khác mới có thể phân tán sự chú ý của bản thân, mới có thể dời tư duy ra khỏi chuyện “Sư Vô Cữu đang hôn ta”.

Lại còn thất thần?

Khi Sư Vô Cữu phản ứng lại bản thân đang làm gì thì điều đầu tiên phát hiện ra chính là dưới tình huống như vậy mà Chu Trường Dung dám thất thần, nhất thời cảm xúc phẫn nộ và tức giận áp đảo tất cả những thứ khác.

Hừ!

Không phải bản tọa hôn hắn, chỉ là đang cứu hắn mà thôi.

Sư Vô Cữu hơi chua xót trong lòng mà nghĩ, người muốn đến gần hắn nhiều đến mức có thể bao vây chạy quanh khắp cửu thiên thập giới vài vòng, kết quả nhóc con lừa đảo Chu Trường Dung lại còn dám thất thần?

Nhục đậm!

Sư Vô Cữu không nhẹ không nặng cắn lên môi Chu Trường Dung một cái, sau đó mới chậm rãi thả Chu Trường Dung ra.

May mắn lúc này Sư Vô Cữu mang theo mặt nạ, dù trên mặt có thay đổi thì cũng không ai thấy được gì.

Sư Vô Cữu quét mắt nhìn nhóm yêu tộc trên sân, phát hiện bọn họ không chịu dời tầm mắt, lại còn nhìn đến say sưa ngon lành, có kẻ còn trợn mắt ngoác mồm, dường như không ngờ tới thì ra quan hệ của bọn họ là như vậy?

Đặc biệt là tộc Ô Nha và tộc Ma Tước, giờ khắc này đã thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn bốn chữ “Yên lặng như tờ”.

Bọn họ ở chung với hai người Chu Trường Dung, Sư Vô Cữu lâu như vậy rồi, chẳng những không phát hiện ra Sư Vô Cữu lợi hại, thế mà cũng không phát hiện ra mối quan hệ thật mật giữa bọn họ?

Hết cách rồi, đối với yêu tộc mà nói, vấn đề sinh sôi là quan trọng nhất, dưới cái nhìn của bọn họ mối quan hệ thân mật không thể sinh con đều là vô dụng tốn công. Vì vậy dù bên trong yêu tộc không thiếu mấy cặp đạo lữ tương tự như vậy, nhưng cũng thường tự giác không xuất hiện trong tầm mắt đại chúng.

Mặc dù quan hệ giữa Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu có hơi thân mật một chút, nhưng vẫn chưa đến loại chỉ liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấu, vì vậy đa số yêu tộc đều không nghĩ đến phương hướng đó.

Bây giờ Sư Vô Cữu tuyên thệ chủ quyền như thế, những yêu tộc vốn ban đầu còn hoài nghi thân phận của Chu Trường Dung đã hoàn toàn từ bỏ nghi ngờ ngay lập tức.

Sư Vô Cữu là yêu tộc đại tiền bối, yêu khí gần như có thể so với Yêu Hoàng bệ hạ, một tuyệt thế đại yêu như thế thì làm sao có thể coi trọng một nhân tộc chứ? Chu Trường Dung không muốn bại lộ yêu thân, có lẽ là do mối quan hệ thân mật với Sư Vô Cữu?

Về phần những tộc điểu lúc đầu muốn lôi kéo làm thông gia với Chu Trường Dung, bây giờ tộc nào tộc đó đều cúi gục đầu im miệng, không dám đề cập đến chuyện đó nữa.

Bọn họ cũng không muốn đối đầu với một đại yêu như Sư Vô Cữu đâu.

“Xem ra không cần bản tọa nói nhiều lời nữa.” Sư Vô Cữu nhẹ nhàng nói, “Nếu thi đấu đã kết thúc thì ai về nhà nấy đi, hẳn cũng không đến nỗi muốn bản tọa hộ tống các ngươi đi tiếp một đoạn đường chứ.”

Sư Vô Cữu đã hạ lệnh đuổi khách, nhóm yêu tộc lập tức giải tán.

Ồn ào của đại yêu không dễ nhìn, trong lòng bọn họ hiểu rõ.

“Cùng ta trở về.” Sư Vô Cữu hất hất cằm, khá tức giận nhìn Chu Trường Dung.

Tiểu tử lừa đảo vẫn còn chưa chịu tỏ vẻ phản ứng?

Bây giờ ở đây như chỉ có một mình hắn ngu ngốc vậy.

Rốt cuộc vừa nãy mình bị trúng tà hay gì mới đột nhiên đi hôn hắn vậy trời a a a a a a?

Đợi đến khi Chu Trường Dung phục hồi lại tinh thần, hắn đã một mình sững sờ ở trong phòng hồi lâu.

Sư Vô Cữu đang tức giận nên tạm thời không muốn ở cùng một phòng với Chu Trường Dung, tộc Ô Nha thức thời đi tìm tộc Ma Tước chen chúc một chút. Chu Trường Dung là tuyển thủ dự thi đem về thắng lợi cho tộc Ô Nha, cho nên quyền sử dụng pháp khí trăm năm rơi vào tay tộc Ô Nha.

Người tộc Ô Nha cũng nghĩ xong rồi, bộ tộc bọn họ chưa chắc có thể tự mình giữ được quyền sử dụng pháp khí, không bằng kết minh với tộc Ma Tước. Dù sao Sư Vô Cữu và Chu Trường Dung có quan hệ thân mật, chẳng khác nào hai tộc bọn họ cũng thân mật. Đối với việc tốt tự đưa tới cửa như vậy, tộc Ma Tước nào có thể khước từ?

Về phần Sư Vô Cữu rõ ràng có thực lực mạnh mẽ đến thế mà vẫn bị “hủy dung”, tộc Ma Tước cũng tự có chính kiến của mình. Hiển nhiên là do thực lực Sư tiền bối quá mạnh, thật sự không tiện tham gia tranh tài, nhưng lại muốn xem người yêu của mình (Chu Trường Dung) chơi trội, bởi vậy mới kiếm cớ lui ra ấy mà.

Tình thú giữa đạo lữ nhà người ta, bọn họ cần gì phải tìm rõ ngọn nguồn!

Chu Trường Dung lại bỏ ra thêm một đoạn thời gian không ngắn nữa để phân tích rõ suy nghĩ của mình.

Dẫu sao khi bị Sư Vô Cữu hôn, Chu Trường Dung phát hiện ra suy nghĩ của bản thân đã bị tạm ngừng trong nháy mắt, điều này đối với Chu Trường Dung luôn luôn suy tư trong mọi thời khắc mà nói, thật sự quá quái lạ kì dị.

Bởi vậy, không phải hắn cố ý không phản ứng Sư Vô Cữu, mà là trước khi hắn chưa thể làm rõ suy nghĩ của bản thân, nếu lần nữa tiếp xúc với Sư Vô Cữu điều đó sẽ làm lẫn lộn phán đoán của hắn.

Sư Vô Cữu hôn hắn, là vì cứu hắn ư?

Đáp án là chắc chắn, Chu Trường Dung không phải người không biết phân biệt.

Nhưng ngoại trừ khẽ hôn hắn, Sư Vô Cữu còn biện pháp nào khác không?

Chắc chắn có.

Sư Vô Cữu sẽ bất ngờ dùng hôn môi để cứu những người khác ngoại trừ Chu Trường Dung ư? Đương nhiên cũng không.

Chỉ cần hiểu rõ ba vấn đề quan trọng này, mọi vấn đề còn lại sẽ rất dễ nhận biết.

Tuy Chu Trường Dung chưa từng nếm trãi cảm giác của tình ái, từ trước đến giờ cũng không quan tâm lắm, nhưng mà điều đó không có nghĩa hắn không biết rõ. Người có bảy khổ: sinh lão bệnh tử, oán tắng hội, ái biệt ly, cầu bất đắc. Nếu người thường vì tình mà khổ, theo lẽ thường đương nhiên Chu Trường Dung sẽ muốn đi tìm hiểu, chỉ có khi biết rõ nó mới có thể hiểu cách làm thế nào để lợi dụng nó.

[Oán tắng hội: Ghét mà phải gặp hàng ngày là khổ.

Ái biệt ly: Yêu nhau mà chia lìa nhau là khổ.

Cầu bất đắc: Cầu mà không được chính là khổ.]

Xa xôi không nói, chỉ riêng Diệp Tiêu ở tầng trời Thị Phi chẳng phải cũng bởi vì một chữ “Tình” nên mới ngoan ngoãn giao ra đèn Thanh Tà sao?

Chỉ là Chu Trường Dung không hề nghĩ tới sẽ có một ngày loại chuyện như vậy lại rơi trúng đầu mình, hơn nữa đối tượng còn là Sư Vô Cữu?

Đúng, cuối cùng Chu Trường Dung đã hiểu cảm giác của mình đối với Sư Vô Cữu là gì.

Kiểu người như hắn, khi tự phân tích bản thân so với khi phân tích người khác sẽ sâu xa hơn rất nhiều.

Tương tự chỉ vần trả lời ba vấn đề, sau khi tự hỏi hắn đã có thể xác định rõ ràng bản thân có thật sự thích Sư Vô Cữu hay không.

Thứ nhất, hắn có thể chấp nhận Sư Vô Cữu rời khỏi hắn hay không?

Thứ hai, hắn có thể chấp nhận Sư Vô Cữu đối xử với người khác như cách đã đối xử với hắn hay không?

Thứ ba, hắn có thể vì Sư Vô Cữu mà vứt bỏ một số thứ hắn đã từng cho rằng rất quan trọng hay không?

Đợi đến khi trả lời rõ ba vấn đề đó, Chu Trường Dung từ trước đến giờ luôn bình tĩnh kiềm chế, sắc mặt cũng không khỏi nhiều hơn mấy phần quỷ dị.

Xem ra, hắn thật sự rất thích Sư Vô Cữu.

Nhưng cụ thể từ khi nào, ở đâu, hình như hắn vẫn không thể nói rõ. Bắt đầu từ khi hắn đến thế giới này, Sư Vô Cữu là người duy nhất biết rõ bản tính của bắn, đồng thời cũng là người cùng sinh ra tử với hắn lâu nhất.

Quay đầu ngẫm lại, nếu nói thật sự có một ngày hắn sẽ thích một ai đó, dường như cũng chỉ có một mình Sư Vô Cữu để lựa chọn.

Chỉ là, ta thích hắn, hắn cũng thích ta sao?

Chu Trường Dung không nhịn được lại bắt đầu vùi đầu đăm chiêu.

Với tính cách với Sư Vô Cữ, nếu không thích hắn, chắc chắn sẽ không dùng loại phương pháp như vậy giải vây cho hắn. Hơn nữa, Sư Vô Cữu thật sự đã cứu hắn rất rất nhiều lần, chắc hẳn cũng có ý với hắn.

Có điều… Phương thức gặp gỡ của hai người bọn họ quá tệ.

Chu Trường Dung đặt tay lên ngực tự hỏi, nếu như mình và Sư Vô Cữu đổi chỗ cho nhau, hắn sẽ làm gì? Có lẽ sẽ nghĩ một biện pháp trước hết giết chết chủ nhân của Sổ Sinh Tử, giải trừ khế ước rồi mới bàn đến cái khác.

Nghĩ tới đây, Chu Trường Dung không khỏi có hơi chột dạ. Trước đây hắn đã đắc tội với Sư Vô Cữu không ít, cũng ỷ vào trí thông minh cao hơn Sư Vô Cữu nên lừa hắn rất nhiều, lúc thường lại càng là đập một gậy cho một quả táo, sử dụng thủ đoạn vô cùng thuận tay, lúc trước đâu có nghĩ đến bản thân sẽ có một ngày thích phải đồ ngốc như Sư Vô Cữu đâu chứ?

Chu Trường Dung đã có thể mường tượng ra, một khi bản thân thổ lộ tình cảm với Sư Vô Cữu, Sư Vô Cữu sẽ nói như thế nào luôn rồi.

Tám phần mười sẽ trắng trợn lộ liễu, hận không thể cười nhạo hắn đến ba ngày ba đêm, sau đó hời hợt trả lời, “Ha ha ha ta đã biết chắc chắn ngươi sẽ trầm mê ta mà, trên thế giới này sao có thể có người không thích ta chứ?”

Tuy như thế cũng khá đáng yêu, nhưng khoảng cách giữa hắn và Sư Vô Cữu không thể chỉ vẻn vẹn như vậy.

Tục ngữ nói rất đúng, tình trường như chiến trường. Tuy Chu Trường Dung chưa từng nói qua yêu đương, nhưng nói yêu đương đơn giản như hai người đang đánh cờ, tựa hồ cũng không khó lắm.

Chu Trường Dung quyết định, trước tiên sẽ tặng cho Sư Vô Cữu một lễ vật.

Một bên khác, Khổng Thư được Khổng Bách cẩn thận từng li từng tí che chở, mang về tộc Khổng Tước.

Khổng Di vừa nhập ma, lại bị Sư Vô Cữu đánh trọng thương, đã hoàn toàn phế bỏ, nhưng Khổng Thư là người bị hại, còn là niềm hi vọng của thế hệ tộc Khổng Tước bây giờ, địa vị so với thời kì toàn thịnh trước đây còn cao hơn một ít. Không chỉ được mỗi một vị trưởng lão hỏi han ân cần, mà đồng thời còn có được bảo vật phòng thân lúc thường không được dùng tới.

Mà Khổng Noãn là hôn thê của Khổng Thư, cũng được mọi người trong tộc người khuyên bảo, bảo nàng hòa thuận ở chung với Khổng Thư, nói không chừng khi nào đó Khổng Thư sẽ nhớ ra nàng. Còn lỡ đâu thực sự không nhớ được, vậy thì từ từ đầu bắt đầu bồi dưỡng tình cảm cũng không quá trễ.

Dù Khổng Noãn vô cùng chột dạ nhưng vẫn kiên trì đi gặp Khổng Thư. Khổng Di nhập ma là điều Khổng Noãn chưa bao giờ nghĩ tới, tuy nàng biết phải diệt trừ Khổng Di nhưng lại chưa từng nghĩ gã sẽ dùng loại phương thức như như vậy để kết thúc.

Khổng Thư và Bạch Đồng Tử ngồi đối mặt nhau, sắc mặt mơ hồ hiện lên vẻ kiên nghị, hiển nhiên trên đường trở về đã quyết định xong. Mà sở dĩ Khổng Thư lựa chọn trở về tộc, cũng là bởi vì muốn hoàn toàn cắt đứt nhân quả giữa mình và tộc Khổng Tước, vì vậy mới trở về.

Nhưng người liên lụy nhân quả với y sâu nhất, chắc chắn không thể nghi ngờ chính là Khổng Noãn.

Y trở lại tộc, chính là vì muốn gặp lại Khổng Noãn lần cuối.

Tới khi gặp lại Khổng Noãn, Khổng Thư nghiêm túc quan sát nàng một phen, vô cùng kinh sợ bởi vì bản thân thậm chí có hơi không nhận ra nàng.

Khổng Noãn trước đây, mặc kệ mặt mày chân thật ra sao nhưng khi biểu hiện ra bên ngoài vĩnh viễn luôn là loại hình ngây thơ hoạt bát, thuần khiết mỹ lệ. Nhưng nàng bây giờ, thần sắc hậm hực, trang điểm cũng rất gọn gàng đơn giản, thoạt nhìn đã trở nên thành thục hơn rất nhiều.

“Quan hệ giữa huynh và nhóc con này đúng là rất tốt.” Hai người Khổng Noãn và Khổng Thư không nói gì, cuối cùng vẫn là nàng bắt chuyện trước, phá vỡ cục diện bế tắc.

“Tiểu Bạch có thể tin.” Khổng Thư suy nghĩ một chút, nói với Bạch Đồng Tử, “Tiểu Bạch, có thể làm phiền nhóc ra ngoài giúp ta trong coi không? Có mấy lời, ta muốn nói riêng với Tiểu Ấm.”

“Được.” Bạch Đồng Tử không chút do dự đứng lên rồi lại nhìn Khổng Thư nói, “Ngươi cũng không có thể chết lại lần thứ hai, chủ nhân thường nói với ta, cần quyết đoán thì phải quyết đoán nếu không sẽ gặp phải loạn.”

Khổng Thư khẽ cười khổ, y thế mà còn được một đứa trẻ dạy dỗ đấy?

Đợi tới khi nơi này chỉ còn lại hai người Khổng Thư và Khổng Noãn, bầu không khí trên sân lần nữa rơi vào trầm mặc.

Qua một hồi lâu, Khổng Noãn mới chậm rãi hỏi, “Huynh đã nhớ lại toàn bộ, đúng không?”

Người trong tộc đều nói, là do Khổng Di làm Khổng Thư bị thương, chỉ có hung thủ thật sự là nàng mới biết không phải như vậy. Ánh mắt Khổng Thư nhìn nàng lúc này, làm cho nàng rất khó chịu, tựa như Khổng Thư nàng biết lúc trước đã cách xa nàng mãi mãi, còn người đứng trước mặt nàng bây giờ đã hoàn toàn là một người khác.

Nó như có một cây đao cùn, từng chút từng chút cứa từng lớp thịt trong lòng.

Một góc nào đó trong lòng đang thong thả âm ỉ kéo dài đau đớn.

“Từ xưa đến nay ta chưa từng quên.” Khổng Thư cho ra một câu trả lời như thế, “Tất cả cần nhớ, ta đều nhớ.”

Nhớ?

Nhớ rõ!

Xưa nay y chưa từng quên.

Sắc mặt Khổng Noãn “xoạt” một cái trở nên trắng bệch. Lời Khổng Thư nói khiến cho một tia may mắn hiếm hoi còn sót lại trong lòng nàng lập tức vỡ nát.

“Ngươi nhìn ta ngày đêm kinh sợ, thấy bất an, có phải rất hả giận, rất vui không?” Khổng Noãn tự giễu nói, “Cũng đúng, dù sao ta cũng đã làm ngươi thương tổn đến vậy, ngươi muốn trả thù cũng là chuyện bình thường. Hiện giờ gã Khổng Di ngu xuẩn kia đã vô dụng, ngươi còn là người thừa kế tương lai của tộc, chỉ cần một câu nói của ngươi, chắc chắn trưởng lão sẽ tin ngươi.”

Khổng Thư lẳng lặng nhìn Khổng Noãn, bình tĩnh không chút gợn sóng.

“Ta tưởng ngươi đã rời khỏi tộc.” Khổng Thư hoàn toàn không để ý tới ngôn ngữ trào phúng của Khổng Noãn, ngược lại nói đến vấn đề khác, “Chẳng phải ngươi muốn tự do sao, tại sao không đi?”

“Không thể đi.” Khổng Noãn trào phúng nở nụ cười, “Vốn ta muốn nhân cơ hội này rời khỏi tộc, ta ở đây càng lâu, khả năng bại lộ sẽ càng lớn. Nhưng mà trưởng lão trong tộc bày trên người ta rất nhiều cấm chế, những cấm chế này là bảo vệ cũng là ràng buộc, ta thật sự không thể rời khỏi tộc Khổng Tước!”

Dù mượn sức mạnh của tượng gỗ cũng phải cần một quãng thời gian rất dài, để sức mạnh của tượng gỗ chậm rãi ăn mòn cấm chế trên người nàng, như vậy nàng mới có thể tự do.

“Nếu vậy, ta giúp ngươi rời đi.” Khổng Thư lên tiếng nói.

“Ngươi nói cái gì?” Thiếu chút nữa Khổng Noãn nghĩ mình nghe lầm.

“Ta nói, ta giúp ngươi rời khỏi tộc Khổng Tước.” Khổng Thư lặp lại lần nữa.

“Khổng Thư, ngươi có bị điên không?” Khổng Noãn không biết vì sao mình tức giận, chỉ là nàng rất rất không quen với dáng vẻ của Khổng Thư bây giờ, khiến nàng cảm thấy y như là một người xa lạ vậy, “Ngươi tưởng ngươi là ai, là thánh nhân tái thế chắc? Ngươi nhìn ta đi, là ta thiếu chút nữa giết chết ngươi, làm tu vi ngươi bị thụt lùi, cũng là ta cấu kết người ngoài, muốn một mũi tên bắn hai con nhạn. Ngươi bây giờ hẳn nên dùng thủ đoạn tương tự giết chết ta, để cho ta cũng phải cảm thụ nổi thống khổ của ngươi, chứ không phải ở đây tốt bụng nói với ta, muốn giúp ta!”

Khổng Thư không lên tiếng, mà lấy ra từ trong lòng một trận bàn khắc đầy phù văn.

Đây là Chu Trường Dung cho y, là thứ Khổng Thư đã cầu Chu Trường Dung làm cho y từ lâu.

Trận bàn vừa hiện, Khổng Noãn lập tức cảm giác được cấm chế trên người tựa như thay đổi. Phù văn trên khay trận bàn kia như bị một vài thứ gì đó trên người nàng hấp dẫn vậy, từng cái từng cái tranh nhau thoát khỏi trận bàn, chui thẳng vào bên trong cơ thân thể nàng.

Mơ hồ, nàng cảm thấy như có thứ gì đang buông lỏng.

Là cấm chế!

Cấm chế trên người nàng buông lỏng? Nàng có thể rời khỏi tộc Khổng Tước, thậm chí có thể rời khỏi tầng trời Tiêu Dao?

“Khổng Thư, ngươi…” Khổng Noãn vừa nói khỏi miệng, đột nhiên phát hiện không thấy Khổng Thư không có bóng.

Tia sáng phát ra từ trận bàn trong tay Khổng Thư đủ để soi sáng rõ cái bóng của bọn họ, nhưng dưới thân Khổng Thư, lại chẳng có gì cả.

“Ngươi thành công.” Khổng Thư nhẹ giọng nói rằng, “Ta vào lúc đó, đúng là đã chết. Ta bây giờ, chẳng qua chỉ là mượn một tia hồn phách, kéo dài hơi tàn mà thôi.”

Khổng Noãn kinh sợ lùi về sau hai bước.

“Ngươi muốn tự do, điều đó không sai.” Khổng Thư nhìn dáng vẻ của Khổng Noãn lúc này, lại nở nụ cười, “Nhưng ta lo lắng, ngươi sẽ đầu độc các nữ hài khác trong tộc giống ngươi.”

“Các nàng? Các nàng sẽ không phản kháng.” Khổng Noãn khinh bỉ nói.

“Ngươi đã từng thấy núi sông bên ngoài chưa?” Khổng Thư nhẹ nhàng vung tay, toàn bộ cửa sổ đóng chặt ban đầu lập tức mở ra, tiếng gió bên ngoài cũng tràn thẳng vào bên trong căn phòng.

“Có lẽ tầng trời Tiêu Dao không quá tươi đẹp, nhưng thế giới bên ngoài, cũng không đặc sắc như ngươi tưởng tượng.”

“Dù cho chết ở bên ngoài, nhưng có thể kiến thức được trong chốc lát, cũng đáng.” Khổng Noãn kiên quyết không từ bỏ nói.

Nếu nàng dám làm việc như vậy thì cũng đã chuẩn bị chịu chết từ lâu.

“Ta đã từng cho rằng ta rất hiểu ngươi, mãi đến tận khi ngươi đâm vào lòng ta một cây đao kia.” Khổng Thư tự mình nói, “Vốn dĩ ta đã nghĩ cứ chấm dứt tại đây đi, nếu ngươi giết ta để được tự do, vậy thì giết thôi, ta cũng không muốn tìm ngươi trả thù. Ta nhận đại ân của tộc, nếu cái chết của ta đủ để hóa giải bất bình trong lòng ngươi, vậy cũng coi như chết có ý nghĩa.”

“Nhưng mà, chủ nhân của ta lại không nghĩ như vậy.”

“Chủ nhân? Là Chu Trường Dung?” Khổng Noãn nhớ tới dáng vẻ của Khổng Thư bây giờ, nghĩ đến cũng chỉ có thể quy trên đầu Chu Trường Dung.

“Ngài nói, nếu ta cứ như vậy để ngươi bình an vô sự ra ngoài, cũng chỉ có thể hại ngươi, sẽ khiến ngươi lầm tưởng người trong thiên hạ đều giống ta, đó là sai.” Khổng Thư không định trả lời chính diện Khổng Noãn, “Chủ nhân nói, nếu ngươi ước ao được tiêu sái và tự do như nữ tử nhân tộc, vậy thì hãy thử làm một nữ tử phàm nhân đi.”

Từ bên trong lời này Khổng Noãn nghe ra rất nhiều bất an.

Đột nhiên nàng thử bắt đầu vận chuyển pháp lực bên trong cơ thể, lại phát hiện pháp lực trên người mình không bằng một phần trăm thậm chí một phần ngàn, có khi còn nhỏ yếu hơn so với lúc nàng vừa mới ra đời.

Khổng Noãn thử biến thành nguyên hình, dù niệm vô số thần chú nhưng thân thể vẫn không chịu nhúc nhích.

“Chủ nhân nói, đợi đến khi ngươi biết rốt cuộc bản thân đã sai ở đâu thì khi ấy ngươi mới có thể biến trở lại thành khổng tước.” Khổng Thư nói rõ từng câu từng chữ nhìn Khổng Noãn, “Chủ nhân nói, trời sinh vạn vật, không có bất kì một sinh linh nào có thể dễ dàng tồn tại trên thế giới này. Nữ tử tộc Khổng Tước bi ai, nhưng cũng chưa chắc nữ tử nhân tộc có được cuộc sống tốt đẹp như ngươi nhìn thấy. Ngươi hãy dùng tuổi thọ dài lâu ngươi đi trãi nghiệm sinh hoạt của một nữ nhân người phàm. Đợi tới khi ngươi trải qua cực khổ thế gian, tu vi đại thành thì hãy quay trở về giải cứu những nữ tử bị vây ở trong tộc như ngươi, coi như đó là trừng phạt của ngươi sau khi giết ta.”

Nói xong, Khổng Thư lấy ra một tấm phù truyền tống đặc chế, kề sát ở trên người Khổng Noãn.

Đây là chủ nhân lấy từ chỗ Sư công tử, có thể đưa thẳng Khổng Noãn đến giới Thế Gian tầng trời Hồng Trần. Nhưng tu vi Khổng Noãn bây giờ, khoảng chừng tương đương kỳ Luyện Khí, muốn từ từ khôi phục tu vi, chỉ sợ phải hao phí ngàn năm thậm chí vạn năm mới được.

“Khổng Thư ——” Trước khi Khổng Noãn bị truyền tống điên cuồng gọi tên Khổng Thư, “Ngươi… Ngươi…”

Dường như nàng có thiên thiên vạn vạn câu muốn nói, nhưng nàng lại không biết phải nói như thế nào.

Nàng rất muốn hỏi Khổng Thư, rốt cuộc tình huống bây giờ của y như thế nào, trạng thái như vậy có thể duy trì được bao lâu?

Nhưng nàng lấy tư cách gì để hỏi câu nói đó.

Khổng Thư chỉ khởi động tấm phù truyền tống rồi đưa Khổng Noãn đi.

Thậm chí, ngay cả thời khắc cuối cùng y cũng không liếc mắt nhìn lấy Khổng Noãn một cái.

Với y mà nói, đã từng yêu, đã từng thống khổ, đã từng phản bội đều giống như mây khói thoáng qua.

Trong nháy mắt Khổng Noãn bị truyền tống rời đi kia, đột nhiên lòng đau như cắt.

Có chút thống khổ, tuy rằng muộn màng nhưng không đại biểu nó không tồn tại.

Thời điểm giết chết Khổng Thư, nàng vẫn cảm thấy Khổng Thư là của nàng.

Nhưng hôm nay, nàng đã thật sự mất đi Khổng Thư.

“Ngươi vẫn không nói với nàng hơn một câu.” Bạch Đồng Tử đi tới, nhìn Khổng Thư nói, “Lời ngươi nói, đều là chủ nhân nói.”

“Không cần thiết.” Khổng Thư lẳng lặng trả lời, “Ta chưa bao giờ chân chính nghe tiếng lòng của nàng, đương nhiên, nàng cũng không cần nghe tiếng lòng của ta. Từ khoảng khắc Khổng Thư khí tuyệt bỏ mình, tất cả đều đã kết thúc. Nàng đối với ta mà nói, chỉ là một người qua đường bình thường mà thôi.”

Chuyện y cần làm, vẫn còn có rất nhiều.

Sư Vô Cữu đang sinh một đống hờn dỗi.

Nhưng mà hắn đã cảm nhận được, Chu Trường Dung đang đi về phía hắn.

Cũng đã mấy ngày rồi, thế mà đến bây giờ mới nhớ chịu tới nhận lỗi luôn á?

Sư Vô Cữu càng nghĩ càng giận.

Hắn hẳn phải vọt thẳng qua dần cho tên Chu Trường Dung lừa gạt một trận no nê mới đúng.

“Sư Vô Cữu, ta vào nhé.” Chu Trường Dung ở ngoài cửa nói một tiếng, rồi vô cùng tự nhiên đẩy cửa đi vào, Sư Vô Cữu ngay cả lời từ chối cũng chưa kịp nói ra khỏi miệng.

“Ôi cha, quý ngài bận chuyện, cuối cùng cũng nhớ đến chỗ của ta chạy đến đây xem một chút rồi đó hả?” Sư Vô Cữu âm u kì lạ nói.

“Ta tự mình chuẩn bị lễ vật xin lỗi tặng Sư Vô Cữu, cho nên mới đến chậm một chút.” Bây giờ Chu Trường Dung đã hiểu rõ tâm ý của mình, lại nhìn thấy dáng vẻ thở phì phò của Sư Vô Cữu chỉ cảm thấy cực kỳ đáng yêu, không hề thấy phiền phức một chút nào.

“Lễ vật gì?” Sư Vô Cữu lặng lẽ dựng thẳng lỗ tai, dư quang khóe mắt không ngừng liếc nhìn về phía hộp nhỏ trong tay Chu Trường Dung.

Ở trong đó đựng gì vậy ta?

Sư Vô Cữu phóng thần thức quét qua, lập tức hai hàng chân mày nhíu chặt lại, “Bản tọa có bảo khố bên người, không cần pháp khí không gian gì khác, huống chi loại đồ chơi cấp thấp như nhẫn chứa đồ là thứ gì chứ?”

Đi nhận lỗi cũng không biết chọn lễ vật khá khẩm hơn một chút gì hết.

Keo chết luôn!

Chu Trường Dung dở khóc dở cười, đành phải mở hộp ra, để lộ một chiếc nhẫn khảm nạm nước mắt giao nhân.

“Sư Vô Cữu, đây không phải nhẫn không gian đâu, mà là pháp khí chúc phúc ta luyện chế.”

“Thứ đồ gì?” Đây là lần đầu tiên Sư Vô Cữu nghe đến loại đồ vật mang tên cái gì mà “pháp khí chúc phúc”.

Chẳng lẽ cũng có thể chơi như mạt chược?

“Ở quê hương của ta, tặng người khác nhẫn cũng mang ý nghĩa tặng nhau lời chúc phúc tốt đẹp nhất, đồng thời, cũng tỏ rõ hai người được cộng hưởng số mệnh, giúp đỡ lẫn nhau.” Chu Trường Dung nói dối trắng trợn, “Chiếc nhẫn nước mắt giao nhân nhẫn này, hai chúng ta mỗi người một cái, chỉ cần nhỏ máu nhận chủ là đã có thể trói chặt với chủ nhân rồi.”

“Còn phải trích máu nữa? Đây là pháp khí rác rưởi gì thế, chẳng lẽ tộc giao nhân dùng nước mắt giao nhân giả lừa ngươi?” Sư Vô Cữu cảm thấy thứ pháp khí này cực kỳ cấp thấp, thời đại nào rồi mà còn bày đặt trích máu nữa trời!

Nói thì nói như thế, nhưng Sư Vô Cữu vẫn cẩn thận từng li từng tí trích ra một giọt máu, nhỏ ở trên chiếc nhẫn nước mắt giao nhân, chần chờ hỏi, “Hình như nó hơi phát sáng nè, vậy là xem như trói chặt thành công rồi hả?”

Chu Trường Dung nhất thời bật cười, cười cực kỳ xán lạn.

Sư Vô Cữu nhìn mà hơi sững sờ.

Hình như từ trước đến giờ tiểu tử lừa đảo chưa bao giờ cười vui vẻ đến thế, luyện chế ra loại pháp khí cấp thấp như vậy, chẳng lẽ là một việc rất đáng để vui ư?

Thôi xong, đừng nói lúc trước mình truyền nhiều yêu khí quá, cho nên kích thích hắn thành đồ ngốc luôn rồi nha?

Tác giả có lời muốn nói: 

Sư Vô Cữu: Tác giả, ta thấy hình như nhóc lừa đảo bị ngu đi rồi á, trời ạ, loại nhẫn rác rưởi phải nhỏ máu nhận chủ như vậy mà hắn cũng dám đem ra ngoài? Cũng may bản tọa rộng lượng không tính toán, cố hết sức mà đeo đó.

Tác giả (vẻ mặt bi thống): Hắn ngu hay không ta không biết, nhưng ngươi ngu là thật.