Có thể lúc trước Khổng Di ở bên trong bí cảnh mê cung không được tỉnh táo cho lắm, nhưng bây giờ nhìn thấy vẻ mặt đè nén phẫn nộ của tộc nhân, lại nhìn màn hình chiếu bên trong mê cung trên không trung, ý thức được mọi hành động của hắn đã bị nhìn thấy sạch sành sanh, tay chân không khỏi lạnh lẽo.
Nhanh chóng, Khổng Di đã nghĩ kĩ.
Bí mật trên người gã tuyệt đối không thể bại lộ, nếu để tộc nhân biết gã cấu kết với nhân tộc thì dù có xuất thân từ tộc Khổng Tước cũng không thể thoát khỏi tội danh này. So sánh với đó, giết chết Chu Trường Dung cũng chỉ là một việc nhỏ mà thôi, cứ nói lòng dạ gã hẹp hòi hoặc nói gì khác cũng được.
“Khổng Di, ngươi có biết ngươi đang nói gì không?” Khổng Thư là người đầu tiên đứng ra, quát bảo ngưng lại Khổng Di, nói, “Thua chính là thua, không phải chúng ta không thua nổi.”
Đương nhiên Khổng Thư biết Chu Trường Dung không phải yêu tộc, nhưng bí mật này tuyệt đối không thể để Khổng Di vạch trần trước mặt mọi người.
“Ta không nói láo.” Khổng Di thấy Khổng Thư vậy mà dám đứng ra chỉ trích gã, sắc mặt lại càng khó coi. Vất vả lắm gã mới có thể đè đầu Khổng Thư xuống, bây giờ chỉ vì một cuộc tranh tài, tộc nhân trong tộc lại để mặc Khổng Thư không nể nang gã như vậy, có thể thấy trong tộc đã thất vọng cực điểm về gã.
Vì vậy, Khổng Di càng không thể thu tay.
“Chu Trường Dung, ngươi không được cử động.” Khổng Di xem như đã kiến thức qua Chu Trường Dung quỷ kế đa đoan, bây giờ yêu khí trên người Chu Trường Dung nhàn nhạt, chỉ sợ loại bí pháp giúp hắn duy trì yêu khí đã không còn giữ được bao lâu nữa, bây giờ cơ hội vươn mình của gã, tất cả đều đặt trên người Chu Trường Dung.
“Không phải ta không có chứng cứ.” Khổng Di quét mắt nhìn đám người chung quanh một cái, biết chắc đã có người bắt đầu hoài nghi Chu Trường Dung, “Hắn tham gia thi đấu lâu như vậy rồi, thế nhưng trong các ngươi có ai biết hắn đến từ đâu không? Yêu tộc không am hiểu trận pháp, cố tình hắn lại am hiểu. Tộc điểu giỏi bay lượn, tộc thú giỏi cận chiến, mọi yêu tộc cũng tự có thiên phú thần thông của mình, nhưng các ngươi nhìn hắn xem, hắn đã từng tiết lộ ra thiên phú thần thông nào chưa?”
Lời vừa nói ra, lúc này có không ít người bắt đầu run rẩy.
Đúng vậy, Chu Trường Dung từ trước tới nay, hoàn toàn chưa từng để lộ ra lai lịch.
Lại nhìn Chu Trường Dung thi đấu có thể xem như qua năm ải, trảm sáu tướng đã biết người này chắc chắn không phải người bình thường. Người như vậy, sao có thể không có một chút tiếng tăm nào bên trong tầng trời Tiêu Dao?
Nếu là nhân tộc, dường như đã có thể giải thích.
Trong khoảng thời gian ngắn, ánh mắt tập trung trên người Chu Trường Dung ngày càng nhiều.
“Khoác lác!” Sư Vô Cữu hừ lạnh một tiếng, thẳng thừng thả ra lượng lớn yêu khí, làm cho những người ở đây phát sợ, “Ta cũng chưa từng bại lộ chân thân, sao các ngươi không hoài nghi ta là loài người? Mỗi một tộc đều có bí mật của riêng mình, nếu lúc nào chúng ta cũng phải hiện nguyên hình ở bên ngoài mọi thời mọi khắc thì chúng ta còn tu luyện thành nhân thân làm gì? Ăn no rửng mỡ chắc?”
Yêu khí mạnh mẽ như vậy, nếu nói Sư Vô Cữu không phải yêu tộc thì sao có thể tin.
“Là thật hay là giả, các ngươi bắt hắn hóa thành nguyên hình là được thôi.” Khổng Di đã xác định Chu Trường Dung là nhân tộc, “Ta nhờ số trời run rủi mới biết được hắn là nhân tộc, nhưng ta vẫn chưa có chứng cứ tuyệt đối, lúc này mới muốn thăm dò thực hư ở bên trong mê cung. Các ngươi xem, có phải yêu khí trên người Chu Trường Dung đã trở nên nhạt nhẽo rồi không?”
“Một người dùng bí pháp tăng cao tu vi muốn nhân cơ hội đó sát hại đồng tộc như ngươi thì có tư cách gì ở đây nói ẩu nói tả?” Ánh mắt Sư Vô Cữu nhìn chằm chằm Khổng Di vô cùng lạnh lẽo, đổi một chỗ khác, hắn đã một tay trực tiếp bóp nát đầu Khổng Di.
“Sao vậy, Chu Trường Dung, chẳng phải ngươi rất giỏi nói chuyện sao? Sao bây giờ không nói gì hết, chột dạ à?” Thời điểm Khổng Di nhìn Sư Vô Cữu, bản năng yêu tộc đang điên cuồng gào thét hắn phải chạy trốn, biết rõ người này cực kỳ khó chơi, nhưng nếu bây giờ gã chạy trốn thì chắc chắn sẽ không còn cơ hội vươn mình.
Không, tuyệt đối không thể!
Sự việc đã tới mức này, sao có thể sắp thành lại bại?
Chỉ cần chứng minh Chu Trường Dung là nhân tộc, tất cả mọi người ở đây sẽ là đồng minh của gã.
Chu Trường Dung biết rõ, trên sân đã có rất nhiều yêu tộc nhìn hắn mang theo ác ý.
Ân oán giữa yêu tộc và nhân tộc, chỉ từ một việc nhỏ như vậy là đã có thể thấy rõ.
Nếu lúc này Chu Trường Dung để lộ thân phận nhân tộc, trừ phi Sư Vô Cữu có thể giết sạch toàn bộ những người ở đây, bằng không chỉ sợ hắn sẽ bị đuổi giết đến mức phải trốn chạy khỏi tầng trời Tiêu Dao thì mới an toàn.
Cũng chẳng trách Sư Vô Cữu phải dùng phương pháp độ yêu khí mới có thể mang hắn vào.
Ngay lúc này yêu khí trên người Chu Trường Dung đã rất nhạt nhẽo, bất cứ lúc nào cũng có thể bại lộ thân phận, nhưng Khổng Di vẫn luôn nhìn chòng chọc vào hắn và Sư Vô Cữu, nếu độ yêu khí tại đây, biết đâu chừng sẽ bị phát hiện.
Nhưng càng ở dưới tình huống như vậy, Chu Trường Dung càng bình tĩnh.
Bởi vì hắn tuyệt đối không thể để bọn họ nhìn ra manh mối!
“Chẳng qua là ta cảm thấy rất buồn cười mà thôi.” Sắc mặt Chu Trường Dung thoải mái, tựa như hoàn toàn không bị Khổng Di ảnh hưởng, “Nếu ta thực sự là nhân tộc, mục đích ta tới đây đơn giản cũng chỉ là vì đồ vật của tầng trời Tiêu Dao. Nếu thế chắc hẳn vào thời điểm ta tranh tài, ta cũng đã kiếm được một bộn tiền rồi. Thế nhưng hôm nay ta trở thành người chiến thắng cuộc thi, trở thành người đứng đầu sẽ được gặp mặt Yêu Hoàng. Nếu ta thật sự là nhân tộc, vậy ta còn đặc biệt chạy tới trước mặt Yêu Hoàng tìm chết hay sao? Hoặc là nói, các ngươi cảm thấy ta, một nhân tộc sẽ có biện pháp che giấu được hai mắt của Yêu Hoàng giả mạo làm yêu tộc?”
Chuyện này… hình như cũng rất có lý.
Người trong yêu tộc đối với Yêu Hoàng là sùng bái khắc vào trong xương. Yêu Hoàng Ngọc Sương là người kết thúc thời kì hỗn loạn của Yêu Hoàng, thực lực không thể nghi ngờ. Nếu một nhân tộc có biện pháp che giấu được hai mắt Yêu Hoàng, vậy thì tầng trời Tiêu Dao bọn họ đã trở thành địa bàn của nhân tộc từ lâu rồi.
“Đúng vậy, sao Chu đạo hữu có thể là nhân loại chứ? Nực cười, bộ cứ biết trận pháp thì sẽ là nhân tộc chắc, cũng có nhân tộc biết một số yêu thuật nữa đó, nhưng bọn họ cũng không phải là yêu tộc!”
“Mọi người đều biết, nhân tộc đến tầng trời Tiêu Dao chúng ta đều sẽ bị giám thị trọng điểm, nếu Chu Trường Dung là nhân tộc, sao có thể quang minh chính đại tới tham gia cuộc thi của chúng ta như thế? Ta thấy rõ ràng chính là Khổng Di rắp tâm hại người, muốn cậy vào đó bức tử Chu Trường Dung mới đúng.”
“Không sai, dù hiện yêu thân, chắc chắn gã sẽ mượn thêm cớ khác, nói không chừng tới lúc đó lại đòi nghiệm máu nghiệm cốt, chẳng lẽ gã nói cái gì thì chính là cái đó sao, chỉ bởi vì gã là tộc Khổng Tước?”
Sau khi người tộc Ô Nha phản ứng lại, giọng nói bảo vệ Chu Trường Dung lập tức vang lên liên tiếp.
Khổng Thư và Bạch Đồng Tử thấy thế, cũng thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn tình hình, có vẻ chủ nhân không cần bọn họ lo lắng.
“Các ngươi đã bị hắn dẻo miệng lừa gạt rồi!” Khổng Di trơ mắt nhìn chiều gió trên sân từng chút một bị Chu Trường Dung đổi hướng, toàn thân như sắp phát điên, “Đến bây giờ hắn vẫn không để lộ yêu thân và dòng tộc, hắn đang chột dạ.”
“Vậy còn ngươi?” Chu Trường Dung hỏi ngược lại, “Bí pháp trên người ngươi từ đâu mà ra? Ta nhớ rõ ta chưa từng đắc tội ngươi bao giờ, nếu nói ở bên trong mê cung ai hận ta nhất thì cũng phải là Bành Thiết Y bị ta lừa gạt dẫn đến thua vô cùng triệt để mới đúng.”
Bành Thiết Y còn đang tự an ủi bản thân trong tộc Đại Bằng, không ngờ đột nhiên bị Chu Trường Dung nhắc tên, nhất thời ánh mắt mọi người đều hướng về phía hắn.
Đúng vậy, cùng lắm Chu Trường Dung chỉ cướp của Khổng Di một viên nước mắt giao nhân mà thôi, riêng Bành Thiết Y không chỉ bị Chu Trường Dung lừa sạch nước mắt giao nhân không nói còn phải nhọc nhằn khổ sở làm tay chân cho người ta, cuối cùng lại thua đến nỗi không biết tại sao mình thua.
Nếu bàn về thảm, Khổng Di còn không thảm bằng Bành Thiết Y.
“Nguyện thua cuộc, ta không có gì để hận ngươi.” Vốn ban đầu trong lòng Bành Thiết Y vẫn có chút oán khí, nhưng bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, cộng thêm biểu hiện không phong độ của Khổng Di trước mắt, dù trong lòng hận đến thổ huyết, Bành Thiết Y cũng chỉ có thể giả vờ nhẹ nhàng bình thản như mây gió.
Hắn nhịn được.
Nếu muốn tìm Chu Trường Dung gây phiền phức thì cũng phải chọn một thời cơ khác mới được.
“Ta biết tại sao ngươi vẫn luôn siêng năng chăm chỉ muốn giết chết ta như vậy.” Chu Trường Dung nhìn về phía Khổng Di, đột nhiên mỉm cười, sau đó lập tức nhìn về phía trưởng lão tộc Khổng Tước nói, “Lúc trước các ngươi nói, không được tương tàn đồng tộc là luật sắt của yêu tộc đúng không?”
“Đương nhiên.” Khổng Bách dừng một chút, trả lời.
Thân thể Khổng Di bỗng nhiên run lên, hắn đã biết tiếp theo Chu Trường Dung muốn nói gì.
Hắn muốn vồ tới, ngăn cản lời nói tiếp theo của Chu Trường Dung.
Chỉ là Sư Vô Cữu lại không lộ ra dấu vết chắn ở trước mặt Chu Trường Dung, thực lực mạnh mẽ hơn Khổng Di trực tiếp ngăn cản hắn.
“Bởi vì người làm Khổng Thư trọng thương lúc trước chính là hắn, bị ta bắt gặp.” Chu Trường Dung chỉ tay một cái, “Lúc đó Khổng Thư đã thoi thóp, nếu không phải ta đúng lúc chạy đến thì y đã chết rồi.”
“Cái gì?” Nhất thời tộc Khổng Tước bị lời nói của Chu Trường Dung làm cho sợ ngây người, người làm Khổng Thư trọng thương là Khổng Di?
Bọn họ tuyệt đối không tin.
Nhưng… Thật sự không phải sao?
Rất nhiều tộc nhân đều nghĩ ở trong lòng, thật ra rất có thể.
“Đây vốn là việc riêng của tộc Khổng Tước các ngươi, hơn nữa tu vi ta thấp, ta cũng không dám nói thêm gì.” Chu Trường Dung giả vờ bày ra tư thế không thể làm gì khác, “Nhưng Khổng Di lại sợ, bởi vì Khổng Thư bị trọng thương nên không nhớ ra được, mà ta lại nhớ rất rõ. Hắn sợ, sợ ta sẽ nói ra chuyện này, cho nên hắn muốn thừa dịp bên trong thi đấu giết chết ta!”
Hiển nhiên Chu Trường Dung sẽ không nói ra việc Khổng Di cấu kết với nhân tộc.
Một khi chuyện này bại lộ thì cũng chẳng khác nào biến tướng thừa nhận bản thân hắn là nhân tộc.
Bằng không, tại sao nhân tộc cấu kết với Khổng Di lại tâm tâm niệm niệm muốn giết hắn?
Chỉ có thể gắp lửa bỏ tay người!
“Các ngươi hồi tưởng lại một chút xem, có phải lúc trước Khổng Di đột nhiên dẫn các ngươi đi tìm Khổng Thư? Có phải hắn luôn luôn mọi thời khắc nhằm vào Khổng Thư? Nhưng sau khi ta tham gia thi đấu, hắn lại đột nhiên không tiếp tục để ý đến Khổng Thư nữa mà bắt đầu chú ý đến ta? Ta chỉ là một ngoại viện tộc Ô Nha mời tới, có tư cách gì khiến hắn liên tục nhìn chằm chằm đâu? Đó là bởi vì hắn chột dạ, hắn muốn giết người diệt khẩu!”
Miệng lưỡi Chu Trường Dung rõ ràng, logic đanh thép từng cái từng cái một, thêm vào hắn bình tĩnh tự nhiên, kỹ năng diễn xuất tuyệt vời, dưới một hồi biện luận như thế đã hoàn toàn dựng lên trong lòng mọi người một tình huống đầy bi kịch với thiết lập của nhân vật trong đó là “chịu khổ bị hãm hại không thể không đánh trả”.
So với Khổng Di có miệng không có chứng, Chu Trường Dung bên này đáng tin hơn nhiều.
Chu Trường Dung đổi trắng thay đen thật sự đã khiến cho Khổng Thư hoàn toàn kinh hãi.
Nếu y không phải người trong cuộc thì thật sự đã bị Chu Trường Dung thuyết phục luôn rồi.
Chuyện này… Đây thật sự là Chu Trường Dung y biết sao?
Vốn Khổng Thư cho rằng, chủ nhân của mình là một người xui xẻo không cẩn thận có được Sổ Sinh Tử, một khi để bại lộ chuyện này thì sẽ bị toàn bộ cửu thiên thập giới truy sát. Bản thân y là bằng hữu của Chu Trường Dung, còn được đối phương giúp đỡ, về tình về lý, đều phải bảo vệ Chu Trường Dung một đường an toàn thuận lợi trở thành thánh mở ra tầng trời Hoàng Tuyền mới đúng.
Nhưng bây giờ y mới phát hiện, mình đã sai thật rồi.
Một mình Chu Trường Dung đã đủ để đùa bỡn cả cửu thiên thập giới.
Có thể che giấu Sổ Sinh Tử lâu như vậy, lại còn có thể ra vào tự nhiên bên trong tầng trời Tiêu Dao thì sao có thể đơn giản?
“Chủ nhân sẽ không thua.” Bạch Đồng Tử hạ giọng nói, “Dù Sư công tử chơi mạt chược may mắn đến thế cũng chưa bao giờ muốn chơi với chủ nhân. Bởi vì ngay cả Sư công tử cũng biết, vận may đơn thuần sẽ không sánh bằng chủ nhân, kiểu người đi một bước tính chín mươi chín bước còn lại.”
Tuy không biết vì sao Bạch Đồng Tử lại đột nhiên dùng loại ví dụ này để hình dung, nhưng hình như lại rất có sức thuyết phục.
“Khổng Thư, hắn nói là thật sao?” Lúc này đã có người tộc Khổng Tước hỏi thăm Khổng Thư.
“Ta… Ta không nhớ rõ. Nhưng, nhưng khi ta nhìn thấy em họ Khổng Di đúng là, đúng là sẽ cảm thấy có hơi sợ sệt.” Khổng Thư không am hiểu nói dối, nhưng y nhớ rõ, nếu không muốn để người khác nhìn rõ vẻ mặt của mình thì cứ cúi đầu là được.
Y nói không nhớ rõ nhưng ngược lại lại khiến cho người tộc Khổng Tước tin tưởng, người đánh Khổng Thư trọng thương chính là Khổng Di.
“Khổng Di, ngươi còn chưa biết tội?” Đối với tộc Khổng Tước mà nói, dòng giống mới là đại sự. Thế hệ bọn họ như vậy, trong số đệ tử thanh niên thì Khổng Di và Khổng Thư là quan trọng nhất. Nếu Khổng Thư chết chỉ còn lại một mình Khổng Di là xem được, nói không chừng bọn họ sẽ cắn răng nuốt vào trong, đè chuyện này xuống.
Nhưng bây giờ Khổng Thư vẫn chưa chết, lại bị nhiều tộc nhân nhìn như vậy, nếu bỏ qua cho Khổng Di thì sau này bọn họ còn mặt mũi nào đối mặt với ấu tể tuổi trẻ trong tộc?
“Được được được, các ngươi không tin, ta sẽ khiến các ngươi nhìn cho kĩ.” Khổng Di cảm thấy những ánh mắt đầy chất vấn trên sân đó chẳng khác nào đao nhọn, từng đao từng đao cắt rạch ở trên người gã.
Con mắt gã đỏ chót, thần trí vốn đã hơi ổn định lại bị thế lửa giận dữ đốt mòn, lập tức biến mất không còn một mảnh.
Dù Sư Vô Cữu ngăn cản ở phía trước thì sao, chắc chắn gã phải đánh.
Chỉ khi nào chứng thực Chu Trường Dung là nhân tộc thì gã mới có cơ hội sống sót.
Bởi vì ở trong quan niệm của yêu tộc, lời nhân tộc nói đều không thể tin.
Khổng Di ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng, đột nhiên biến thành nguyên hình khổng tước.
Thân thể của hắn lập tức trở nên lớn hơn, lông đuôi vẫn chưa dài hết tràn ngập hắc khí nồng đậm, phối hợp với con ngươi đỏ chót của Khổng Di, thoạt nhìn khá quỷ dị.
Một khi người trong yêu tộc hóa thành nguyên hình, thực lực hoàn toàn không giống như lúc đang là nhân thân.
“Khổng Di, ngươi điên rồi?”
Giờ khắc này người tộc Khổng Tước đã hoàn toàn thất vọng, Khổng Di được bọn họ dành nhiều kỳ vọng cao như thế lại là một tên tiểu nhân? Nếu tộc Khổng Tước bọn họ thật sự giao trong tay người như vậy thì phải đặt chân như thế nào đây?
“Chu Trường Dung, ngươi đáng chết!”
Nếu như nói sát ý lúc trước Khổng Di đối với Chu Trường Dung chỉ tới từ ước định với nữ thần quân thì hôm nay gã đã thật sự chân chính muốn Chu Trường Dung chết. Thậm chí loại sát ý này so với khi gã muốn giết chết Khổng Thư còn sâu đậm hơn rất nhiều.
Khổng Thư chỉ phá hỏng con đường gã trở thành tộc trưởng tộc Khổng Tước, nhưng Chu Trường Dung lại muốn lấy mạng của gã!
Lông đuôi gã vào lúc này đột nhiên xòe rộng, xung quanh cơ thể nhiễm một luồng ánh sáng quái lạ.
“Không ổn.” Khổng Bách phản ứng lại đầu tiên, “Hắn đang dùng Ngũ Sắc Thần Quang!”
Nếu là trước kia đương nhiên Khổng Di không thể sử dụng được Ngũ Sắc Thần Quang, nhưng hôm nay tu vi tăng nhanh, gã muốn sử dụng Ngũ Sắc Thần Quang lại chẳng khó chút nào.
Huống chi, Ngũ Sắc Thần Quang của Khổng Di còn mang theo một chút khác biệt, tràn ngập vô số ác ý, đây chẳng khác nào… chẳng khác nào yêu tu nhập ma đạo.
Trên thế giới này làm gì có chuyện tăng cao tu vi trong nháy mắt mà không cần phải trả giá lớn đâu?
Chỉ có nhập ma mới được.
Tâm tính Khổng Di không kiên định, không ngừng sa đọa dưới sự dụ dỗ của tượng gỗ, lúc này sau khi sinh ra ác ý đối với Chu Trường Dung thì lại càng bị ác niệm quấn thân.
Nhất niệm nhập phật, nhất niệm nhập ma.
“Gã nhập ma…” Khổng Thư được Khổng Bách che chở vững chắc, nhưng hai mắt của y lại nhìn chằm chằm vào Khổng Di.
Đây là em họ của y cũng là kẻ địch y dây dưa nhiều năm, dù y từng nghĩ bản thân vẫn còn phải tiếp tục dây dưa với Khổng Di nhưng lại không ngờ đến chính là, y đã chết, biến thành quỷ tinh, mà Khổng Di lại nhập ma ở trước mặt mọi người.
Dù Chu Trường Dung thật sự là nhân tộc, tộc Khổng Tước cũng tuyệt đối không thể nhận một tộc nhân đã nhập ma.
Yêu tu nhập ma đạo, so với nhân tu nhập ma đạo càng đáng sợ hơn.
Khổng Di đã hoàn toàn không còn tương lai.
Vốn gã nên có cơ duyên lớn lao nhưng tâm tính gã bất chính, một lòng chỉ muốn cướp đoạt cơ duyên của người khác, một khi phát sinh biến số phản ứng đầu tiên chính là giết chết đối phương.
Người như vậy, dù số mệnh gã có nghịch thiên thì cũng sẽ vì các loại hành vi của bản thân mà tự tìm đường chết.
Khổng Thư đau lòng quay đầu đi.
“Cẩn thận, Khổng Di nhập ma rồi!” Khổng Bách không nhịn được cao giọng báo động.
Tộc điểu xung quanh cũng được, tộc giao nhân cũng tốt, các đại trưởng lão trước tiên khởi động kết giới bảo vệ, bao phủ toàn bộ tộc nhân của mình lại.
Yêu tu nhập ma, tuyệt đối không phải chuyện thường!
“Khổng Thư, ngươi chịu khổ.” Trưởng lão Khổng Bách đã biết, bây giờ Khổng Thư mới là hy vọng duy nhất của bọn họ, Khổng Di nhập ma, lão nhất định sẽ bảo vệ Khổng Thư thật tốt, có như vậy tộc Khổng Tước mới có tương lai.
Dù hiện giờ tu vi Khổng Thư giảm sút, nhưng chỉ cần cẩn thận nghỉ ngơi, sau này chắc chắn có thể khôi phục.
Khổng Thư vô cùng khẳng định bản thân đã nhìn thấy cái nhìn tràn đầy mong đợi trên khuôn mặt già nua của Khổng Bách.
Nếu còn sống, Khổng Thư sẽ rất vui vẻ khi được trưởng lão Khổng Bách coi trọng như vậy. Nhưng hôm nay y đã chết, dù Khổng Bách có làm nhiều hơn nữa, nói nhiều hơn nữa, thì có ý nghĩa gì chứ?
Tương lai tộc Khổng Tước, ít nhất vào thế hệ của y đã bị cắt đứt.
Khổng Thư, Khổng Di, Khổng Noãn.
Bọn họ vốn nên là ba người xuất sắc nhất trong thế hệ, lại đi tới con đường này. Ở trong đó, trong tộc nên phụ trách bao nhiêu trách nhiệm?
Khổng Thư không dám nghĩ sâu.
Y sợ nếu tiếp tục suy nghĩ, tất cả tình cảm đối với tộc Khổng Tước trước kia sẽ bị hao mòn sạch sẽ mất.
Khổng Di điên cuồng phát động công kích về phía Chu Trường Dung.
“Ngươi xem bản tọa đã chết rồi?” Sư Vô Cữu tức phát cười, tại địa giới của tầng trời Tiêu Dao thế mà lại có người dám cả gan hạ sát thủ với Chu Trường Dung?
Đừng nói là một tiểu khổng tước nhập ma vẫn chưa trưởng thành, dù có là đại trưởng lão tộc Khổng Tước, Sư Vô Cữu cũng khiến hắn không thể tới gần Chu Trường Dung một bước!
Ngũ Sắc Thần Quang, được xưng không có gì là không thể xóa bỏ.
Mà Sư Vô Cữu lại chẳng hề sử dụng pháp bảo nào, vũ khí lợi hại nhất của hắn chính là bản thân hắn.
Sư Vô Cữu đối diện với một Khổng Di nguyên thân to lớn, nhìn qua cực kì nhỏ yếu.
Nhưng chỉ với một người “nhỏ yếu” như thế, trong một cái hít thở đã đứng trên đầu Khổng Di, mạnh mẽ nhấc một chân, thẳng thừng đạp xuống.
Vù ——
Khổng Di chỉ cảm thấy đầu đau chấn động như sắp nứt, gần như có thể nghe rõ âm thanh xương cổ đứt gãy.
Toàn bộ thân thể gã bị áp lực chậm của cú đạp dộng mạnh trên nền đất, từng tầng nện xuống đất.
Đạp ——
Dường như Sư Vô Cữu vẫn ngại chưa hả giận, lại đá thêm một cú lên thân thể Khổng Di.
Mặt đất nát vụn.
Thân thể Khổng Di khảm sâu vào bên trong mặt đất, con ngươi đỏ tươi đã có chút trở nên trắng dã.
“Vẫn nên đừng dùng Ngũ Sắc Thần Quang, sỉ nhục tổ tiên ngươi.” Sư Vô Cữu mở rộng bàn tay, hơi xoay tròn rồi ấn xuống.
Đám lông đuôi kia giống như bị thứ gì đó tàn phá, gốc lông trực tiếp tràn ra máu tươi, từng lớp từng lớp rụng khỏi người Khổng Di.
Mà hắc khí nồng đậm trên người Khổng Di cũng bị Sư Vô Cữu xua tan, thân thể Khổng Di cũng lấy tốc độ mắt thường có thể thấy rút nhỏ lại gấp mấy lần.
Rào rạt.
Tượng gỗ giấu ở trên người Khổng Di hoàn toàn vỡ vụn.
Giao giới giữ tầng trời Hồng Trần và tầng trời Tiêu Dao, nữ thần quân vốn đang đợi Hoan Hỉ quỷ mẫu cùng đi vào tầng trời Tiêu Dao đột nhiên lồng ngực đau nhói, trực tiếp phun ra một ngụm máu lớn.
“Thương Hải tỷ tỷ!” Hoan Hỉ quỷ mẫu đột ngột không kịp chuẩn bị, dưới tình thế cấp bách gọi thẳng đạo hiệu.
Thương Hải nữ quân!
Ngay cả âm thanh kêu rên Khổng Di cũng không phát ra được, bởi vì đầu của gã bây giờ vẫn còn đau.
“Coi như ngươi may mắn, bản tọa không thích sát sinh.” Sư Vô Cữu xoay người đi xuống, nhìn con khổng tước chỉ còn lại một hơi thở, dùng chân đá nó tới trước mặt Khổng Bách, “Mang hắn về, để đại trưởng lão các ngươi ngắm nhìn cho kĩ càng!”
Đừng nói là Khổng Bách, nhiều yêu tộc ở đây ngay cả một hơi cũng không dám thở mạnh, từ đầu tới đuôi đều chỉ có thể trơ mắt nhìn một mình Sư Vô Cữu hành động.
… Đây, rốt cuộc đây là đại tiền bối từ đâu chui ra?
Khổng Di đã là tu vi Yêu Tôn, sau khi nhập ma lại càng vô cùng mạnh mẽ, ngay cả Khổng Bách cũng không dám tự tin có thể chế phục gã, thế nhưng ở trong tay Sư Vô Cữu, quả thực Khổng Di yếu đuối tựa như ấu tể vừa mới ra đời không có gì khác biệt.
Dù Yêu Hoàng đích thân tới, đại khái cũng chỉ có thể làm được như thế.
Ánh mắt mọi người nhìn Sư Vô Cữu vô cùng quái lạ.
Đặc biệt là tộc Ma Tước và tộc Ô Nha, thiếu chút nữa quỳ lạy Sư Vô Cữu.
Ngoại viện bọn họ tìm tới, rốt cuộc là ai?
So với Chu Trường Dung, Sư Vô Cữu mới càng đáng để hoài nghi mới đúng.
Vốn Khổng Bách còn định thử dò xét Sư Vô Cữu một phen, nhưng bây giờ đã hoàn toàn không còn biện pháp.
Người này, tộc Khổng Tước bọn họ tuyệt đối không thể trêu nổi!
“Trên thế giới này, không ai có thể thương tổn Chu Trường Dung ngay trước mặt bản tọa.” Sư Vô Cữu vỗ vỗ tay, vênh váo tự đắc tuyên bố.
Hắn hơi nghiêng người, muốn khoe khoang với Chu Trường Dung một phen, lại phát hiện Chu Trường Dung không nhúc nhích, trong mắt tựa hồ còn mang theo một chút bối rối.
Nhất thời Sư Vô Cữu giật mình một cái.
Gay go, vừa nãy hắn dùng quá sức, yêu khí rung động, chỉ sợ đã làm cho lượng yêu khí chẳng còn dư lại bao nhiêu trên người Chu Trường Dung chấn động đến không còn bao nhiêu.
Chu Trường Dung lúc này cũng nửa cười nửa mếu.
Một mặt hắn rất cảm động tâm ý muốn bảo vệ hắn của Sư Vô Cữu, thế nhưng mặt khác hắn không thể không thừa nhận, vừa nãy tâm tình Sư Vô Cữu quá kích động.
Hắn đứng ở bên cạnh, bị yêu khí của Sư Vô Cữu ảnh hưởng rất nhiều.
Không thể để thân phận của Chu Trường Dung đưa ra ánh sáng vào lúc này được.
Khoảng chừng yêu khí trên người Chu Trường Dung chỉ còn lại thời gian một hơi thở nữa là sẽ hoàn toàn biến mất.
Mà Chu Trường Dung ngay lúc này đã đưa tay về phía Sư Vô Cữu, chỉ cần kéo được tay Sư Vô Cữu, hình như vẫn còn có thể cấp cứu.
Ngu ngốc.
Bây giờ bắt tay cũng vô dụng thôi.
Đối với kiểu người như Sư Vô Cữu mà nói, đôi lúc bản năng của hắn so với đầu óc của hắn còn xoay chuyển nhanh hơn.
Trong nháy mắt yêu khí trên người Chu Trường Dung sắp biến mất, Sư Vô Cữu đã kề sát tới trước mặt Chu Trường Dung.
Môi răng dán vào nhau.
Một ngụm yêu khí vừa nồng nặc lại tinh khiết, đồng thời xen lẫn sinh cơ vô hạn trực tiếp rót vào trong miệng Chu Trường Dung, làm cho yêu khí vốn đã biến mất lần nữa trở nên nồng nặc, bao gồm cả toàn thân.
Chu Trường Dung kinh ngạc không thôi, hai mắt không tự chủ được trừng lớn, dường như vẫn còn chưa kịp phản ứng nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Chỉ có cảm giác ôn nhu mềm mại lại mang theo ấm áp xa lạ trên môi chiếm cứ toàn bộ đại não của hắn.
Đây là… Đang hôn ta?
Tác giả có lời muốn nói:
Chu Trường Dung: … Tác giả, đây không phải văn chủ công sao? Chẳng phải do ta chủ động sao?
Tác giả: Hiu hiu hiu, nhưng chiêm chiếp rất đáng yêu.
Chu Trường Dung: Nói tiếng người!
Tác giả: Trước mắt, cậu đánh không lại người ta. Tui vì lòng tự trọng của cậu mới không nói thẳng ra đó.
Chu Trường Dung: …
Dinyin: À biệt danh chiêm chiếp tác giả đặt cho bạn Sư mn có thể hiểu theo hai nghĩa: 1 là tiếng chim hót, 2 là tiếng hun gió <chụt chụt> nhe.