Thời gian trôi nhanh như bóng câu qua cửa sổ.
Chu Trường Dung đã ở trong căn nhà rách nát của Sư Vô Cữu đầy hai năm.
Mùa đông năm ngoái, Diệp lão đầu mang theo rất nhiều đồ ăn vặt đến nhà nỗ lực dụ dỗ Sư Vô Cữu, làm cho Chu Trường Dung lo lắng một hồi lâu, chỉ lo nhóc ngu xuẩn vì mấy cây kẹo hồ lô mà bán mình.
Ai ngờ, Sư Vô Cữu đột nhiên thông minh bất ngờ, thẳng thừng từ chối Diệp lão đầu.
“Một mình ta cũng có thể sống được.” Tuy Sư Vô Cữu nhỏ tuổi nhưng cũng biết trên thế giới này ngoại trừ cha mẹ đã chết thì những người khác chắc chắn sẽ không đối xử quá tốt với nó. Hơn nữa, nó cũng sợ Diệp lão đầu đánh chủ ý lên gia sản nhà bọn họ. Trước khi mẹ qua đời đã nói với nó, sau này có ai đến nói muốn nuôi nó thì cũng đừng có tin, chỉ cần ở nhà trông coi cửa nẻo cẩn thận thì vẫn có thể miễn cưỡng sống tiếp. Nếu không, chắc chắn người khác sẽ vì đất trong nhà mà hại chết nó.
“Không phải ông bảo con nhận ông làm cha mà chỉ là cùng nhau sinh sống thôi.” Diệp lão đầu làm mưa làm gió nửa đời, sao có thể không nhìn ra lo lắng của một đứa bé? Lão cũng có một đống lí lẽ nói với Sư Vô Cữu, cũng có thể liệt kê ra vô số lý do cho nó biết, bản thân lão không có bất kì ý đồ gì với đất nhà nó cả. Nhưng Sư Vô Cữu chỉ là một đứa bé 5-6 tuổi, dù ngươi có nói với nó nhiều hơn nữa, nó cũng không chịu nghe.
Cuối cùng, Diệp lão đầu chỉ có thể phiền muộn trở về.
Đương nhiên, Ngọc góa phụ đến cũng, thất bại tan tác trở về, hoàn toàn không thể đả động Sư Vô Cữu.
“Nàng tiên ốc, nàng có ở đó không?” Sư Vô Cữu dùng tay nhỏ che miệng, như sợ kinh động đến cái gì đó, nhỏ giọng nói với khoảng không trong phòng, “Nàng yên tâm, ta sẽ không đi với người khác đâu. Mẹ ta kể, nếu nàng tiên ốc làm vợ ta, ta sẽ luôn luôn ở cùng nàng.”
Cút con mẹ nó nàng tiên ốc đi!
Chu Trường Dung trợn mắt nhìn, nhưng đáng tiếc không có một tí tác dụng nào.
Mấy năm qua, Sư Vô Cữu luôn cố gắng tìm kiếm tung tích Chu Trường Dung.
Không biết rốt cuộc Sư Vô Cữu nghĩ thế nào, nhóc con cứ nhất định khăng khăng nàng tiên ốc đang ở đây.
Trước kia nàng tiên ốc cứu nó một lần, sau đó còn nấu cơm cho nó nữa, chắc chắn là thật rồi. Chỉ là nàng tiên ốc xấu hổ mà mình cũng còn nhỏ, cho nên nàng mới không muốn xuất hiện.
Chu Trường Dung chỉ suy yếu không thể động đậy chứ lỗ tai không có điếc, vì vậy suốt hai năm qua bị Sư Vô Cữu ép nghe tào lao rất nhiều, nghe đến nỗi hắn sắp mất hết du͙ƈ vọиɠ luôn rồi.
Tỷ như “Nàng tiên ốc có ghét bỏ ta nhỏ không? Cơm ta nấu ăn không ngon bằng nàng nấu.”
“Trước đây cha ta thường tặng hoa cho mẹ ta, thế nên ta cũng hái hoa tặng nàng nha.” Vì vậy Sư Vô Cữu hái mấy nhánh hoa cúc dại, nhìn rất chi là đáng thương, cánh hoa liểng xiểng, không biết tặng quà hay viếng mả.
Mà với tình trạng của Chu Trường Dung, nói là mộ phần lại càng hợp lý hơn.
“Haizz, sao nàng tiên ốc vẫn chưa xuất hiện nữa?”
“Ta đói quá à, cơm ta nấu thật khó ăn.”
…
Cũng may sự nghiệp nuôi thỏ của Sư Vô Cữu rất náo nhiệt, các thôn dân cũng nguyện ý lấy đồ nhà mình đổi thỏ với nó. Đôi lúc nhóm đại thẩm trong thôn sẽ làm cho nó một ít quần áo và chăn cũ, đổi lấy một con thỏ nhỏ, làm xong thịt thỏ còn có thể cho nó một ít mang về.
Vì vậy, Sư Vô Cữu thoạt nhìn gầy gò nho nhỏ khó có thể nuôi sống lúc ban đầu cuối cùng cũng miễn cưỡng gập ghềnh trắc trở trở thành thằng nhóc lớn.
Chu Trường Dung sau thời gian dài nghỉ ngơi cũng có thể chậm rãi hoạt động tự do.
Mấy năm trôi qua trong thôn xảy ra không ít chuyện.
Ngọc góa phụ vẫn kết hôn với Tịch thợ săn, nhưng mà nghe đâu tài sản trong nhà đều ở trong tay Ngọc góa phụ, Tịch thợ săn bị quản rất nghiêm, một ít tiền riêng cũng không dám giữ, đi sớm về trễ đều phải báo cáo, Ngọc góa phụ ăn thịt hắn ăn canh, hai ba năm bản thân ngay cả một bộ quần áo mới cũng không có, ngược lại đồ trang sức của Ngọc góa phụ càng thêm nhiều! Đám nam nhân ban đầu vẫn còn hơi ganh ghét với Tịch thợ săn, sau khi nhìn thấy Ngọc góa phụ có du͙ƈ vọиɠ khống chế mạnh như vậy cũng rối rít nghĩ mà sợ, may mà người kết hôn với nàng không phải mình.
Hứa lão đầu và Diệp lão đầu lượm ở bên ngoài một nhóc ngốc cao to làm con trai nuôi, nghe đâu thanh niên trẻ nọ bây giờ làm việc rất giỏi, khiến không ít người ước ao được may mắn như Diệp lão đầu, bơi vì không có nhiều người ngu đến thế đâu.
Tiểu Hoan và Đại Hải thỉnh thoảng sẽ gửi lời nhắn truyền về, ban đầu Thái Sơn đại thẩm không thể tiếp thu chuyện con trai mình rời nhà, lúc này cũng không còn gì để nói.
Nhìn đại khái, cuộc sống cứ thế chậm rãi quay về quỹ đạo.
Thế nhưng biến hóa lại thường phát sinh trong nháy mắt.
Đó là một ban đêm bình thường không có gì đặc biệt, Tiểu Hoan và Đại Hải đã mấy năm không về nhà, đột nhiên suốt đêm chạy về nhà, trên người hãy còn mặc áo giáp sĩ binh, một thân đầy máu tanh làm tất cả chó trong thôn đồng loạt sủa lớn, ầm ĩ không ai được bình yên.
Sư Vô Cữu cũng không thể đi vào giấc ngủ thành công.
Người trong thôn sợ có trộm, nhà nào nhà nấy cầm đuốc đi ra, khi nhìn thấy là Tiểu Hoan và Đại Hải mới thở phào nhẹ nhõm.
Diệp lão đầu càng tức hơn, “Tại sao lại là hai đứa bây? Cảnh tối lửa tắt đèn, lỡ đâu chúng ta xem tụi bây là trộm mà đánh thì làm sao bây giờ?”
“Tiểu Hoan, con về rồi!” Nước mắt Thái Sơn đại thẩm đảo quanh hốc mắt, vội vã nhào tới kiểm tra xem đứa con nhà mình có bị sao không, “Con đen, còn gầy.”
“Nhanh để tụi con vào trong rồi nói, tắt hết đuốc đi!” Đại Hải đã tỉnh táo hơn, lúc này hô, “Tất cả mọi người lại đây, chuyện này rất quan trọng!”
Người trong thôn cảm thấy khá khó hiểu, nhưng Tiểu Hoan và Đại Hải là được mọi người trông coi mà lớn, gấp gáp chạy trở về như vậy có lẽ thật sự có chuyện.
“Rốt cuộc mấy năm qua hai đứa đã làm cái gì? Nói chuyện cẩn thận!” Người trong thôn hỏi.
“Đại Hải, ngươi nói đi, ta uống ngụm nước.” Tiểu Hoan bị Thái Sơn đại thẩm quan tâm đủ thứ, không thể nào nói chuyện bình thường, chỉ có thể nhìn thằng đồng bọn của mình.
Đại Hải hắng giọng một cái, lúc này mới chậm rãi kể lại sự việc.
Chu Trường Dung đứng sát bên cạnh Sư Vô Cữu, ở trong góc lắng nghe.
Thì ra Tiểu Hoan cùng Đại Hải rời làng, muốn tìm một công việc ở bên ngoài, nhưng mà bọn hắn không biết chữ, cơ thể vừa gầy lại yếu ớt, hiển nhiên không tìm được công việc gì ra dáng, tình cờ chạy việc vặt cũng chỉ có thể miễn cưỡng no bụng mà thôi.
Cuối cùng hai người bọn họ chỉ có thể vào quân đội, làm một lính bếp, mỗi tháng tích góp quân lương trái lại cũng có thể tích góp được vài đồng tiền.
Vốn quốc gia bọn họ cũng không có trận chiến gì để đánh, mỗi ngày ở trong quân doanh ăn uống huấn luyện, ngược lại thân thể được rèn luyện rắn chắc hơn một chút. Hai người Tiểu Hoan và Đại Hải cũng dần dần quen với cuộc sống như thế, hơn nữa hai người bọn họ lanh lợi, sống trong doanh trại cũng coi như cá gặp nước.
Nhưng ai ngờ, đột nhiên có một ngày tướng quân của bọn họ nói muốn mang bọn họ đi trảm yêu trừ ma với quốc sư.
Bọn họ ngay cả người cũng chưa từng gϊếŧ chứ gϊếŧ nói gì mà yêu ma, đùa chắc? Đừng thấy tướng quân nói một tràng sau khi trảm yêu trừ ma sẽ được phong thưởng này nọ nọ kia hay lắm, nhưng Tiểu Hoan và Đại Hải không phải loại người thích lấy mạng ra đùa giỡn.
Đáng tiếc quân quy nghiêm ngặt, bọn họ chỉ có thể đi theo.
Yêu ma đó thật sự lợi hại, bọn họ chỉ mới tới dưới chân núi, các đồng bạn đã chết gần một nửa, sau đó thỉnh thoảng còn có mãnh thú qua lại cắn chết anh em bọn họ, tất cả mọi người nơm nớp lo sợ.
“Tại nơi bọn con đóng quân, đột nhiên xuất hiện sương mù, sương mù kia có độc, lại chết thêm một đống người.” Sắc mặt Đại Hải bi thống không giống giả vờ, “Vào lúc đó, tướng quân của bọn con cũng nhanh chóng không chịu đựng nổi ý muốn lui binh, thế nhưng quốc sư nói hắn có biện pháp.”
“Biện pháp gì?” Người trong thôn nghe đến say sưa ngon lành, vội vã truy hỏi, bọn họ chưa từng rời khỏi làng, tất nhiên không biết hoàn cảnh thế giới bên ngoài như thế nào. Mà nghe từng trãi của hai người Tiểu Hoan và Đại Hải, phảng phất như bọn họ cũng đã từng trãi qua.
Chu Trường Dung mơ hồ cảm thấy kỳ lạ, đây không giống như phản ứng mà thôn dân nên phản ứng. Bình thường thôn dân nghe thấy quân đội, yêu ma, gϊếŧ người gì đấy hẳn phải rất sợ hãi mới đúng.
Đương nhiên, cũng có thể bởi vì người trong thôn kiến thức quá nông cạn, bọn họ hoàn toàn không hiểu ẩn ý bên trong lời nói của Tiểu Hoan và Đại Hải, xem như đang nghe kể chuyện.
“Đó mới là nguyên nhân con và Tiểu Hoan suốt đêm chạy về đây.” Cuối cùng Đại Hải cũng nói đến vấn đề chính, nhìn lướt qua các thôn dân, chậm rãi nói, “Quốc sư nói, muốn bắt những người như chúng con làm đồ cúng, khẩn cầu thần linh trợ giúp đối phó yêu ma. Những binh sĩ kia, giống như bị điên vậy, làm đồ cúng mà còn rất vui vẻ, rất nhiều người tự sát. Máu trên người con và Tiểu Hoan đều là của bọn họ. Bọn con cảm thấy không đúng, cho nên mới suốt đêm chạy trở về.”
Tiểu Hoan cũng ở bên cạnh gật đầu, dáng vẻ như kinh sợ, “May là bọn con chạy nhanh, nếu không bọn con cũng không về được.” Tiểu Hoan ở bên cạnh phụ họa.
“Kỳ lạ, chiếu theo bây từng nói, tại sao hai đứa không xảy ra chuyện gì?” Hứa lão đầu trầm mặc một lát hỏi, “Nghe bây nói, đồng bạn của bây đều trúng phải yêu pháp.”
“Trời ạ, sao hai đứa ở bên ngoài lại gặp phải nhiều nguy hiểm như vậy? Đừng ra ngoài nữa.” Thái Sơn đại thẩm thương yêu không dứt nói.
“Có lẽ bởi vì con và anh Đại Hải đều không ăn cơm trong quân doanh.” Tiểu Hoan chần chờ một chút nói, “Hai tụi con làm cơm, đôi lúc cũng sẽ trộm chút lương thực, đổi chút gạo và mì thành bánh nướng mặn không nhân để ăn hoặc là đổi mấy quả trứng gà gì đó. Thức ăn trong quân doanh rất tệ, thế nhưng có rất nhiều người cảm thấy ăn cực kỳ ngon, con và anh Đại Hải thực sự ăn không vô cho nên không tiếp tục ăn nữa.”
Nghe thấy cũng là trong cái rủi có cái may.
Chu Trường Dung ở bên cạnh nghe, cũng cảm thấy hẳn đồ ăn trong quân đội có vấn đề. Con người đều sợ chết, sao có thể chỉ cần quốc sư ra lệnh một tiếng, mọi người đã tự sát tập thể chứ?
Về phần yêu ma quỷ quái, Chu Trường Dung lại không nghi ngờ chút nào.
Chẳng phải hắn cũng là một con quỷ đó sao? Còn là loại có tí pháp lực nữa.
“Quân doanh của bọn con cách thôn chúng ta không xa, sau khi ta và Tiểu Hoan phát hiện ra vẫn luôn giấu giếm không nói, thừa dịp ngày hôm nay quân doanh đại loạn chúng con mới thoát được. Nhưng mà quốc sư nói đồ cúng không đủ, chỉ sợ sẽ ra tay với các làng quanh đây. Con và Tiểu Hoan suy nghĩ một chút, nhanh chóng chạy về báo tin, chúng ta nhanh trốn đi, ở đây rất nguy hiểm.”
“Đúng đó, mẹ, chúng ta mau rời khỏi đây đi. Con cảm thấy quốc sư rất đáng sợ, hắn còn đáng sợ hơn so với đám yêu ma, chúng ta mau trốn đi.” Tiểu Hoan vội vàng nói.
Nhất thời Thái Sơn đại thẩm vẫn không quyết định chắc chắn được, chỉ có thể nhìn những người khác trong thôn.
“Chúng ta chỉ toàn người già trẻ con, trốn thì có thể trốn đi đâu?” Diệp lão đầu cười nhạo nói, “Cố hương khó rời, nếu chúng ta chạy, vậy sau này đến chỗ khác phải sống thế nào?”
“Chuyện này…” Hai người Tiểu Hoan và Đại Hải đều không thể trả lời được.
“Tiểu Hoan, Đại Hải, có lẽ hai đứa lo xa, thôn chúng ta hẻo lánh như thế, người lại ít, dù tìm đồ cúng cũng không tìm đến chúng ta đâu.”
“Không, nhất định phải chạy.” Tiểu Hoan phục hồi tinh thần, “Mẹ, mẹ phải cùng con rời khỏi đây!”
“Ta thấy, hay là lên núi đi.” Ngọc góa phụ hơi trầm tư nói, “Núi trong thôn chúng ta rất lớn, đường cũng rất nhiều, tùy tiện tìm một cái sơn động trốn qua hết năm nay rồi lại nói. Đợi quốc sự bọn họ đi, chúng ta hẳn trở ra.”
“Đúng, đây là một biện pháp tốt!”
“Tịch thợ săn, mỗi ngày ngươi lên núi săn thú, chắc chắn rất quen thuộc đường trên núi.”
“Ta… Ta chỉ săn thú dưới chân núi thôi, trên đỉnh núi không có đường, ta không thể đi qua.” Tịch thợ săn liên tục xua tay, “Nhưng mà ta sẽ cố gắng.”
“Vậy trước quyết định vậy đi, mọi người nhanh chóng thu dọn đồ đạc, chuẩn bị lên núi.”
“Đi đi đi, chúng ta rất nhanh sẽ về.”
Trái lại người trong thôn hành động rất nhanh, một khi đã xác định thì không hề dây dưa không muốn đi, nhanh chóng về nhà thu dọn.
Mắt Chu Trường Dung giật giật mấy cái, cảm thấy người trong thôn mặc dù không được gì khác chứ ít nhất dưới loại tình huống nguy cấp như vậy thì quyết đoán bất ngờ.
Còm Sư Vô Cữu thì cúi đầu ủ rũ, hình như không được vui.
Chu Trường Dung nhìn thấy bộ dạng này của nó, nhất thời cái gì cũng hiểu.
Chắc chắn là đang nghĩ đến nàng tiên ốc của nó, sợ mình đi rồi, nàng tiên ốc sẽ không tìm được nó.
Nói đi rốt cuộc cha mẹ của Sư Vô Cữu đã nói gì với nó? Đối với một nhân vật không tồn tại trong câu chuyện xưa ơi là xưa như vậy mà lại tin tưởng không hề nghi ngờ một chút nào luôn?
“Cũng không có gì để thu dọn.” Sư Vô Cữu phiền muộn tìm kiếm trong nhà, cầm mấy bộ quần áo, lại cột đám thỏ lại với nhau, đợi tới lúc chuẩn bị đi thì cùng nhấc lên núi.
“Nếu không, ta không đi?” Sư Vô Cữu sờ sờ vại gạo nhà mình, cảm thấy mình trốn ở đây hẳn sẽ không bị phát hiện đâu.
Chu Trường Dung nhặt muỗng cơm, gõ một phát lên đầu Sư Vô Cữu, “Không đi thì nhóc muốn chết à? Nhóc không đi nhưng ta muốn đi.”
Lỡ đâu quốc sư kia thật sự có pháp lực, muốn tiêu diệt tên quỷ như hắn thì phải làm sao bây giờ?
Sư Vô Cữu che sau đầu, nhìn thấy muỗng cơm rơi xuống đất, hai mắt sáng lên.
“Nàng tiên ốc, cuối cùng nàng cũng xuất hiện rồi.”
Tác giả có lời muốn nói:
Sư Vô Cữu: Chắc chắn nàng tiên ốc sẽ thích mấy đóa hoa cúc trắng này.
Chu Trường Dung: Ngươi tặng hoa hay viếng mả?
Tác giả: Ngươi là đồ quỷ, rất hợp tặng hoa cúc!