Sửu Thiên Nga

Chương 14:




Editor: Sweet
Phòng bệnh của Bàng Cùng Hiên chợt trở nên náo nhiệt hẳn lên, ngoại trừ chị gái chăm sóc và bác sĩ, Tần Duyệt và Trần Nghệ Gia đều mỗi ngày đến thăm
Mụ mụ cùng tỷ tỷ tới giúp hắn thay đồ, dường như toàn bộ thế giới đều tập trung xoay quanh hắn mà chuyển động, trong lòng Bàng Cùng Hiên có loại sợ hãi và vui sướng không nói nên lời.
Hắn sợ chậm trễ công việc của bác sĩ, sợ làm cho chị gái chăm sóc chán ghét, sợ Tần Duyệt cứ nhìn chòng chọc mặt hắn mà không nói lời nào, cũng sợ….Trần Nghệ Gia…
Bàng Cùng Hiên sợ rằng một khi hắn lại coi bọn họ là bạn tốt lần nữa, thì bọn họ sẽ lại thốt ra những lời khinh thường hắn.
Vốn dĩ những lời nói ngày đó trong kho hàng của Đường Mạnh và Tần Duyệt đã ăn sâu vào trong đáy lòng hắn, luôn luôn dày xé hắn đau còn hơn những nỗi đau da thịt.
Mỗi khi nhớ tới điều này Bàng Cùng Hiên thường giấu mình vào trong chăn, để không ai nhìn thấy vẻ bối rối của hắn, không phải hắn kiên cường gì, mà là hắn không muốn mình trở thành trò hề để càng nhận thêm sự chán ghét.
Tóc mái của Bàng Cùng Hiên đã bị cắt đi, khiến cho hắn khoảng thời gian đầu không thể thích ứng kịp, trước kia còn có tóc mái che phủ để nhìn lén, hiện tại không có gì để che chắn, cho dù hắn cúi đầu thấp như thế nào, cũng không cách nào ngăn cản được cái nhìn của người khác.
Bàng Cùng Hiên và Tần Duyệt đều là học sinh cấp 3, đã đến thời kì quan trọng của cuộc đời học sinh, Bàng Cùng Hiên quyết định chấp nhận việc tuyển thẳng, nhưng Trần Nghệ Gia lẫn Tần Duyệt còn muốn thử đi thi đại học.
Trần Nghệ Gia sức học không bằng hai người bọn họ, cho nên bị bắt trở về  học thêm.
Vết thương của Tần Duyệt không tốt, hơn nữa với thành tích của cậu ta mà muốn đậu nguyện vọng 1 cũng không mấy khó khăn, người trong nhà của cậu cũng thấy được việc cậu ở lại bệnh viện chăm sóc sẽ tốt hơn.
Buổi sáng hôm nay, chị gái chăm sóc bởi vì có việc nên tới muộn một chút,  bác sĩ sau khi ghé qua kiểm tra xong thì cũng phải đến phòng giải phẫu.
Tần Duyệt bình thường lúc này sẽ đi xuống dưới lầu qua lại một chút, nhưng có lẽ bởi vì hiện tại trời đang mưa lâm râm, thế nên cậu tự một mình  đến phòng bệnh của Bàng Cùng Hiên.
Đây là lần đầu tiên hai người cùng chung một chỗ, Bàng Cùng Hiên chột dạ khó hiểu, gần đây hắn luôn cảm thấy Tần Duyệt có gì đó muốn nói với hắn.
Có điều bọn họ có gì để nói với nhau cơ chứ? Chẳng lẽ lại là những chuyện trong nhà kho ngày hôm đó?
Bàng Cùng Hiên nhớ tới những lời nói và giọng điệu của Tần Duyệt lúc ấy bỗng cảm thấy ngực khó chịu, rốt cuộc mình lại đỡ đạn giùm cho Tần Duyệt, nghe mụ mụ bảo tất cả tiền thuốc men đều do gia đình Tần Duyệt bỏ ra, ở được phòng bệnh tốt thế này, còn có bác sĩ cùng nhân viên chăm sóc tốt vậy, nhất định là do Tần gia đã chi ra rất nhiều tiền.
Hắn sao có thể không ngại mình đang làm phiền người khác quá nhiều, cho dù không có những lời nói đó của Tần Duyệt, hắn cũng muốn tránh đi không muốn nhớ tới những việc cũ.
Bàng Cùng Hiên cúi thấp đầu miên man suy nghĩ, càng lúc lại càng bất an, ngón tay mất tự nhiên bắt đầu xoắn vào nhau.
Đã không có tóc mái dài phủ phủ khiến người ta sởn gai óc, mọi biểu tình biến hóa trên gương mặt của Bàng Cùng Hiên đều được Tần Duyệt thu vào trong mắt.
Trong khoảng thời gian này, Tần Duyệt thường thường chăm chú nhìn vào mặt của Bàng Cùng Hiên, rõ ràng xấu như thế, nhưng Tần Duyệt không thể khống chế mình nhìn.
Cậu muốn nói lời cảm ơn với Bàng Cùng Hiên, nhưng nhìn thấy vẻ mặt dị dạng cùng sợ hãi của kẻ này, không sao mở miệng được.
Rõ ràng là hắn giúp mình, vì sao trái lại hắn lại bất an đến thế?
Bàng Cùng Hiên rất đơn thuần, đấy là điều mà trong lúc này Tần Duyệt cuối cùng rút ra được.
Hắn đơn thuần không giống một con người tí nào, mà giống như những động vật nhỏ như con miêu, con cún, lại là loại miêu, cún lúc bé nữa chứ.
Bàng Cùng Hiên cho dù nhận thấy được tầm mắt của Tần Duyệt, nhưng cũng cần có người mở miệng nói chuyện với hắn trước mới gạt đi tâm lý e sợ đã trải qua, Bàng Cùng Hiên lúc lắng nghe lời người khác nói rất chuyên chú, lúc trả lời lại rất cẩn thận, nói ra một câu dài nào đó cũng cân nhắc nhiều lần.
Nhất là vào thời điểm đối mặt với bác sĩ, Bàng Cùng Hiên trông có vẻ rất tin cậy anh ta, ở trước mặt anh ta rất hiếm khi hắn cúi đầu, Tần Duyệt phát hiện, mặc dù thỉnh thoảng vị bác sĩ kia sẽ có những hành động mờ ám và khi dễ Bàng Cùng Hiên, nhưng tất cả đều không phải ác ý.
Bàng Cùng Hiên tự ti đã thành khuôn, đối xử với hắn tốt quá sẽ làm hắn bất an, chỉ có thể như người bình thường đối xử với hắn, hắn mới có thể dần dần mở rộng cõi lòng mình.
Điều này vị bác sĩ kia đã làm được, anh ta dùng thái độ của một nhân viên chăm sóc đối đãi với Bàng Cùng Hiên, nhưng chỉ riêng với cậu thì anh ta lại bài xích rất rõ ràng.
Đương nhiên, điểm này người trì độn như Bàng Cùng Hiên cũng không nhận ra. Hắn hiện tại nhất định còn tưởng rằng giữa cậu và vị bác sĩ kia có mối quan hệ rất tốt.
Tần Duyệt im lặng, khiến cho ánh mắt của cậu lại càng thêm nóng bỏng, trán của Bàng Cùng Hiên nhanh chóng toát đầy mồ hôi.
Phút chốc vô tình không chú ý chạm phải bộ sách để đầu giường khiến cho cả người Bàng Cùng Hiên giật nảy lên một chút.
Tần Duyệt khẽ nhíu mày, ở cạnh Bàng Cùng Hiên bao lần mà lại không phát hiện những cuốn sách này “Đó là gì vậy?”
“A…Đó…là sách …”
Tần Duyệt không hiểu vì sao lại có hứng thú muốn xem thử mấy quyển sách kia, đến lúc cậu ý thức được thì cậu đã buộc miệng hỏi rồi.
Khoảng chừng hai phút sau, Bàng Cùng Hiên mới cẩn thận hỏi lại “Muốn…muốn xem thử à…?”
“Có được không?”
Tần Duyệt theo thói quen khách sáo, ai ngờ Bàng Cùng Hiên thế mà lại thật do dự.
Mấy cuốn sách vớ vẩn thôi, làm gì mà luyến tiếc giữ vậy.
“Đây là…của bác sĩ…cho tôi mượn…”. truyen bac chien
“À, thì ra là vậy” Nếu có Trần Nghệ Gia ở bên cạnh lúc này hẳn sẽ nghe được giọng cậu đã bắt đầu giận dỗi.
Bàng Cùng Hiên sờ soạng mấy cuốn sách bên cạnh, còn đang đắn đo xem có nên hay không đưa cho Tần Duyệt, cái này không phải của hắn, hắn không tự ý quyết định được.
“Tôi sẽ không mang đi”
Mấy ngày nay Tần Duyệt đến thăm Bàng Cùng Hiên, nhưng mỗi lần đến đều đi cùng với người khác nữa, Tần Duyệt luôn luôn ít nói, chưa bao giờ chủ động nói chuyện với Bàng Cùng Hiên như bây giờ. Hiện tại cậu ta cảm giác mình như một ông bác biến thái đang dụ dỗ con nít.
Bàng Cùng Hiên cuối cùng quyết định đem sách cho Tần Duyệt mượn, thấy Tần Duyệt không để ý, hắn nâng đầu lên chút, ánh mắt theo từng trang sách mà chuyển động.
Tần Duyệt liếc mắt đại qua hai lượt thôi, nhưng nhìn thấy ánh mắt của Bàng Cùng Hiên không chớp nhìn chăm chú vào sách trên tay cậu, Tần Duyệt cố ý không trả cho hắn.
“Là truyện võ hiệp?”
“Cậu biết à?”
Tốt, hắn cuối cùng đã nhìn mình. Nhưng Bàng Cùng Hiên nhanh chóng cụp mắt xuống, tiếp tục nhìn chăm chú vào cuốn sách trên tay Tần Duyệt.
“Biết một chút” Cho dù không xem qua loại sách này, cũng đã từng xem một ít film ảnh trên TV, Kim Dung Cổ Long đương nhiên cậu biết đến.
“Thế…cậu thích không?”
“Chỉ biết thôi…Tôi không xem loại sách này!”
“Xem đi hay lắm” Sự phấn khích của Bàng Cùng Hiên khiến Tần Duyệt bất ngờ “Thật sự nên xem”
Hắn đang đề nghị mình xem cái này à?
Tần Duyệt nhìn cuốn sách trong tay ghi “Quyển tám”, hay thật, cũng khá dài đấy….
Bàng Cùng Hiên hoàn toàn nhận ra biểu tình của Tần Duyệt ” Tôi, tôi cho cậu mươn…”
Nói xong lời này Bàng Cùng Hiên có chút hối hận, nhưng sách thật sự rất hay, liên tưởng tới hiện tại, hắn có thể nhìn Tần Duyệt như vậy, có thể cùng Tần Duyệt nói chuyện như vậy, nhất định cũng bởi vì hắn đã xem qua bộ sách này, sách này có thể khiến con người ta tràn ngập dũng khí!
Tần Duyệt vươn tay cầm sách đưa trả Bàng Cùng Hiên, Bàng Cùng Hiên lập tức cảm giác như bị dội gáo nước lạnh, vừa nãy ngay cả lông mi cũng nhướng lên hết, hiện tại hận không thể đem chính mình giấu đi.
“Được thôi”
Bàng Cùng Hiên nâng đầu lần nữa vui sướng nhìn Tần Duyệt, Tần Duyệt vẫn như cũ, gương mặt không lộ chút biểu cảm nào, vẫn lạnh lùng, Bàng Cùng Hiên thậm chí đang nghĩ rằng có phải mình đã nghe lầm, thì Tần Duyệt chợt nói “Phiền cậu vậy”
Tiểu thuyết võ hiệp có thật sự đem cho người ta dũng khí hay không, không ai có thể kết luận, nhưng không thể nghi ngờ nó đã tiếp dũng khí cho Bàng Cùng Hiên.
Vào buổi sáng mưa dầm hôm ấy, lần đầu tiên chủ động thân cận, Tần Duyệt không biết việc chấp thuận ấy đã đặt nền móng cho tình bạn của bọn họ, sau này trải qua một quá trình vun đắp và phát triển cuối cùng đã đạt tới một mức độ không cách nào khống chế nổi….
P.S: Quãng đời đại học, chúng ta đến đây

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.