Ta Đoạt Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chủ

Chương 46:




Hồ Thải Thải đang chuẩn bị đậu hũ nghe được tiếng rổ rơi xuống đất cho rằng xảy ra chuyện gì, tay đều chưa kịp lau khô liền chạy tới phòng khách, sau đó giống hệt với Giang Hoài ngoài phòng khách ngây ngẩn cả người.
Trúc Tâm Nhã và Khuyết Hàn Phù đang hôn môi! Ở trong phòng khách trước năm sáu cái camera lớn mật mà hôn môi!
Trúc Tâm Nhã có chút tiếc nuối tách ra khỏi Khuyết Hàn Phù, tại sao Giang Hoài lại trở về sớm như vậy, đi liên tục đến khu trồng rau tìm được cây cải dầu cũng ít nhất 5 phút đồng hồ đi.
Trúc Tâm Nhã từ trên sofa đứng lên, chân mềm một chút, tí nữa té ngã, Khuyết Hàn Phù duỗi tay đỡ eo nàng, "Cẩn thận." Thanh âm lãnh lãnh đạm đạm, lại mang theo một tia khàn khàn, ở trong cảnh tượng này, chỉ có thể khiến người ta liên tưởng đến gợi cảm.
Đồng tử của Giang Hoài và Hồ Thải Thải nhìn hai người thân mật kịch liệt chấn động.
Giang Hoài nghĩ: Tôi không nên chạy vội trở về, tôi nên chậm lại đi về mới đúng!
Hồ Thải Thải nghĩ: Tôi nghe được tiếng thì không nên đi ra xem, rõ ràng tôi còn chưa có chuẩn bị xong nguyên liệu nấu canh đậu hũ!
Nhưng bây giờ bọn họ đã thấy được, nghĩ cái gì cũng đều đã chậm.
Trúc Tâm Nhã bình tĩnh đi đến trước mặt Giang Hoài giúp hắn nhặt rổ rơi trên mặt đất lên, "Không nghĩ tới cậu trở về sớm như vậy, không có doạ đến cậu đi?"
Giang Hoài nhìn Trúc Tâm Nhã, lại nhìn Khuyết Hàn Phù đang ngồi trên sofa, ánh mắt vẫn luôn dừng trên người Trúc Tâm Nhã, sắc mặt ửng đỏ, lắp bắp nói: "Không, không doạ đến, tớ nghĩ trở về hỗ trợ nhóm lửa nấu cơm, cho nên là vội vàng chạy về."
Trúc Tâm Nhã cười nói: "Được a, lát nữa tớ dạy cho cậu nhóm lửa."
Giang Hoài nhận rổ trong tay Trúc Tâm Nhã, "Tớ đi xuống phòng bếp rửa cây cải dầu trước."
Xoay người cuống quít chạy vào phòng bếp.
Trúc Tâm Nhã bị Giang Hoài chọc cho "xì" một tiếng bật cười, "Không nghĩ tới Giang Hoài còn có một mặt như vậy, Thải Thải, chị chuẩn bị xong nguyên liệu nấu canh đậu hũ rồi sao?"
Hồ Thải Thải rũ mắt cắn môi dưới, ngón tay xoắn ở bên nhau, nghe được tiếng Trúc Tâm Nhã nói chuyện, theo bản năng nói: "Cái gì chị cũng chưa thấy!"
Nói xong một khuôn mặt đỏ lên.
Trúc Tâm Nhã sửng sốt, ha ha cười nói: "Thải Thải, chị thấy cũng không có việc gì, tổ chương trình sẽ không phát ra đi."
Hồ Thải Thải thở dài nhẹ nhõm một hơi, "Vậy là tốt rồi, chị còn tưởng rằng hai người đã quên chuyện phòng khách có camera, vừa rồi chị sợ tới mức trái tim đều sắp nhảy ra ngoài."
Hồ Thải Thải biết Trúc Tâm Nhã có bối cảnh, cũng biết thân phận Khuyết Hàn Phù không đơn giản, cho nên Trúc Tâm Nhã nói sẽ không phát ra ngoài, nàng lập tức tin.
"Chị, chị về phòng bếp, hai người tiếp tục." Đôi mắt Hồ Thải Thải không dám liếc về phía Khuyết Hàn Phù bên kia, cúi đầu chạy về phòng bếp.
Trúc Tâm Nhã trở lại bên người Khuyết Hàn Phù ngồi xuống, "Xong rồi, doạ đến người khác."
Trong lòng Khuyết Hàn Phù lại dâng lên một loại cảm giác thoả mãn, cô muốn tất cả mọi người đều biết, Nhã Nhã là của cô.
"Tỷ tỷ, trong phòng bếp là bếp lò, bọn họ đều không biết dùng, em đi giúp bọn họ nhóm lửa lên rồi lại quay lại với chị."
Chân mày Khuyết Hàn Phù nhíu lại, "Em học nhóm lửa ở chỗ nào?"
Thời điểm Trúc Tâm Nhã sinh ra tập đoàn Phương Âm đã phát triển đi lên, từ nhỏ nàng ở trong nhà lầu, về sau lại dọn tới biệt thự hiện tại, căn bản không có cơ hội tiếp xúc đến bếp lò, đôi mắt Trúc Tâm Nhã nháy cũng không nháy một cái nói: "Em tham gia hội trại mùa đông học được."
Khuyết Hàn Phù nhìn đôi mắt thanh triệt của Trúc Tâm Nhã, nhìn chằm chằm đến khi Trúc Tâm Nhã nóng mặt, mới nói: "Lúc nhóm lửa cẩn thận một chút."
"Ân! Em bảo đảm, tuyệt đối sẽ không bị thương!"
Trúc Tâm Nhã ôm Khuyết Hàn Phù hôn một cái, xoay người chạy vào phòng bếp.
Tấn Sanh đang bình tĩnh làm, thấy Trúc Tâm Nhã tiến vào hỏi: "Sao không ở bên ngoài nói chuyện phiếm cùng Khuyết giáo sư?"
Trúc Tâm Nhã nói: Bếp lò hẳn là chỉ có em biết dùng, em tới giúp mọi người nhóm lửa."
Tấn Sanh nói: "Không nghĩ tới Tâm Nhã biết được rất nhiều."
Trúc Tâm Nhã khiêm tốn nói: "Không nhiều lắm không nhiều lắm, Tấn lão sư quá khen, chỉ là vừa lúc có thể ở chỗ này dùng được kỹ năng nhóm lửa mà thôi, biết nấu ăn mới là lợi hại nhất."
Tấn Sanh là đóng ngoài lạnh trong nóng, bị Trúc Tâm Nhã khen một hồi, cũng nhịn không được lộ ra tươi cười.
Lúc Trúc Tâm Nhã nhóm lửa Giang Hoài đi đến bên cạnh học hỏi, Trúc Tâm Nhã kiên nhẫn nói cho hắn tất cả điểm mấu chốt, Giang Hoài vốn đang bởi vì thấy chuyện Trúc Tâm Nhã và Khuyết Hàn Phù nên có chút xấu hổ, học nhóm lừa được một nửa liền đem chút xấu hổ này quăng lên chín tầng mây.
"Tâm Nhã, lát nữa tớ đi nhóm lửa một cái bếp lò khác, cậu xem tớ làm có đúng hay không." Giang Hoài đối với chuyện nhóm lửa này tỏ ra cực đại nhiệt tình, đầu óc Giang Hoài thông minh, thực mau liền học được, Trúc Tâm Nhã nhìn hắn đốt lên một cái bếp lò, yên tâm đi ra ngoài cùng Khuyết Hàn Phù.
Mì với đậu hũ canh nấu rất đơn giản, không tới nửa giờ, bữa trưa mỹ vị liền ra khỏi nồi.
Dầu nóng tưới ở trên mặt, hương ớt cay bá đạo nùng liệt, dẫn tới nước miếng chảy ròng.
Giang Hoài một mình bưng một khay ra để lên bàn trà, năm chén mì, một tô canh đậu hũ, mì cay nồng thơm ngát, đậu hũ tươi ngon ngon miệng, làm người ngón trỏ đại động.
Trúc Tâm Nhã xoa xoa bụng, giơ tặng Tấn Sanh một ngón tay cái, "Tấn lão sư, anh nấu cơm thật tuyệt, chỉ nghe qua hương vị em đã nước miếng chảy ròng."
Tấn Sanh ngồi xuống đạm đạm cười: "Tôi thích nấu ăn, nên nghiên cứu nhiều một chút."
Giang Hoài cùng Hồ Thải Thải cũng đều khen Tấn Sanh.
Khuyết Hàn Phù tuy rằng không nói gì, nhưng có Trúc Tâm Nhã ở đây, không khí không có vẻ ngượng ngập, ngược lại thực sinh động, năm người vây quanh bên nhau ăn cơm, vừa ăn vừa nói giỡn, hòa thuận vui vẻ.
Phàn Xuân Ý vừa xuống lầu chính là nhìn thấy cảnh tượng này.
Nàng cau mày đi tới, nhìn thấy trên bàn trà căn bản không có dư bát nào, sắc mặt khó coi đứng ở phía sau Hồ Thải Thải nói: "Các người ăn cơm không gọi tôi, nấu cơm cũng không làm phần tôi, thật quá ích kỷ đi!"
Tiếng Phàn Xuân Ý rất lớn, âm điệu rất cao, Hồ Thải Thải nhịn không được buông đũa che lỗ tai lại.
Tấn Sanh nói: "Của cô ở trong phòng bếp, muốn ăn tự mình đi lấy, không cần ở đây ồn ào."' . ngôn tình hay
"Vui vẻ cái gì a đơn sơ như vậy, nếu không phải không mua được cơm hộp, tôi mới không thèm ăn loại đồ này đâu." Phàn Xuân Ý lẩm bẩm xoay người đi về phòng bếp.
Trúc Tâm Nhã đều lười đến dỗi nàng.
Có người cứ thích tự chịu diệt vong.
Qua một lát, Phàn Xuân Ý bưng bát của nàng ra, lại đứng ở phía sau Hồ Thải Thải, dùng chân đá đá eo Hồ Thải Thải, "Tránh ra cho tôi ngồi."
Trên chân Phàn Xuân Ý là giày cao gót đầu nhọn, Hồ Thải Thải bị nàng đá eo một trận đau nhói, đũa trên tay thiếu chút nữa không cầm.
Người tính tình tốt đến mức nào cũng chịu không nổi bị Phàn Xuân Ý đối đãi như vậy, Phàn Xuân Ý dừng lại chút quăng đũa qua một bên, xoay người đứng lên nói với Phàn Xuân Ý: "Xin lỗi tôi!"
Phàn Xuân Ý mở to hai mắt nhìn, không thể tin được mình đang nghe thấy cái gì: "Xin lỗi? Cô muốn tôi xin lỗi cô? Cô có biết cậu tôi là ai hay không? Cô muốn bị phong sát?"
Mặt Hồ Thải Thải trắng bệch, như cũ bướng bỉnh mà nói với Phàn Xuân Ý: "Cậu cô phong sát tôi cũng là chuyện về sau, còn bây giờ tôi muốn cô xin lỗi cô!"
Phàn Xuân Ý đương nhiên là không chịu xin lỗi.
Hai người nhất thời giằng co ở đó.
Giang Hoài bỗng nhiên buông chén, đứng lên đi đến trước mặt Phàn Xuân Ý nói: "Phàn Xuân Ý, cô đã làm sai, nên xin lỗi."
Phàn Xuân Ý cắn răng, "Các người hợp lại ăn hiếp tôi có phải không?"
Phàn Xuân Ý không biết là ủy khuất thật hay là giả ủy khuất, trong mắt thực mau chứa đầy nước mắt.
Lúc này Phác đạo diễn mang theo một người nam nhân trung niên mặc tây trang đi vào, Phàn Xuân Ý ủy khuất hô "Cậu", trực tiếp ném chén xuống chạy về phía nam nhân trung niên, chén rơi trên mặt đất vỡ thành từng mảnh, đồ ăn bên trong rải đầy đất.
"Cậu! Chính là bọn họ hợp lại ăn hiếp con!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.