"Đây rốt cuộc là chốn khỉ ho cò gáy nào? Sí Nguyệt, đừng bảo là ngươi dẫn ta vào rừng rồi mưu sát để chiếm đoạt tài sản đấy nhé? Nói cho ngươi biết, hiện tại trên người ta không có xu dính túi nào đâu."
Phóng mắt nhìn quanh bốn phía đều là cây với cây, đã vậy còn là một rừng cây nguyên sinh với những tán đại thụ cao to rộng lớn, là một chốn rất lí tưởng để đi ăn chơi dã ngoại, nhưng không thể nghi ngờ, cũng là một nơi rất tốt để đóng phim kinh dị vào cuối tuần.
Đồng Mẫn Mẫn đảo mắt nhìn Sí Nguyệt đang nằm trên tay nàng. Ai chứ con mèo này thì nàng nghi lắm, chứ dưng không đưa nàng vào rừng để làm gì, ngồi hóng muỗi chích à? Éc, lỡ đi sâu quá nên giờ quên luôn đường ra rồi! QAQ||||
Sí Nguyệt ngay đến cả hừ mũi khinh thường cũng lười làm, nó im lặng nhắm mắt nghe Đồng Mẫn Mẫn Mẫn lầu bầu lảm nhảm bên tai. Hơn bao giờ hết, hiện tại nội tâm của nó đang vô cùng kích động.
Không thể tin được, vậy là năm đó Đồng Mẫn Mẫn đại phá ba ải của Vô Cực cốc là hoàn toàn có cơ sở. Khi đó nó trọng thương nặng, đối với sự vật bên ngoài đều là tai nghe mắt không nhìn thấy, khoảng thời gian trước khi nhập cốc quả thật là vô cùng mơ hồ. Mải đến sau này, Đằng Khả Dật kể lại sự tích Đồng Mẫn Mẫn một mình kéo cây máu của toàn đội, thành công đưa ba người vượt ải trở thành đệ tử nhập cốc chính quy, Sí Nguyệt vẫn là mặt dài ra như ngựa, nhìn Đằng Khả Dật bằng ánh mắt "Chú đang chém gió đấy à?"
Kì thực, nói đến nguyên nhân mà Sí Nguyệt thà chết cũng không chịu tin tưởng, đó là một câu chuyện hết sức bi thương. Mà một năm kia phong thái siêu phàm của Đồng Mẫn Mẫn bị chó nhà Dương Tiễn dí, đến giờ vẫn đánh sâu vào thị giác của Sí Nguyệt.
Rất vãi nồi!
Hơn ai hết, Sí Nguyệt rất rõ ràng Đồng Mẫn Mẫn không chỉ là tiểu tham ăn, tiểu tham tiền mà còn tiểu vô dụng. Bằng vào sức nàng dạo ấy thì có tu thêm tám trăm năm nữa cũng không thò được nửa cái giò vào nơi chính đạo này, nhất định là phải có cao nhân nào đó đã ra tay giúp đỡ. Hoặc là Đằng Khả Dật mê chuối còn giấu nghề, hoặc là Đồng Du trá hình ăn hại nhưng thực chất là một tay úp sọt siêu bá. Nói tóm lại, là ai chứ cũng không thể là Đồng Mẫn Mẫn chuyên ngoáy mũi móc tai được.
Sí Nguyệt rất chắc chắn khẳng định.
Nhưng mà hôm nay, tam quan sụp đỗ, Sí Nguyệt vô cùng đau đớn từ trong đống đổ nát ngoi ra nhìn Đồng Mẫn Mẫn nghịch thiên trở mình, làm một cú lội ngược dòng ngoạn mục.
Cái kết giới phân biệt chủng tộc này nhất định là có thông đồng với ai kia, bằng không thì tại sao nó lại thả cho Đồng Mẫn Mẫn đi nhong nhong như vậy được? Rất nghịch lí đi?
Sí Nguyệt bĩu môi, mười phần không cam tâm nhưng cũng đành phải chấp nhận sự thật.
Bây giờ thì nó tin tưởng rồi, người mà chủ tử chọn làm sao có thể là người bình thường được chứ? Chẳng trách mà chủ tử lại coi trọng nàng như vậy, ngay đến cả Cấm Cổ Huyền Anh Thạch quý giá cũng tình nguyện đem cho nàng!
Cấm Cổ Huyền Anh Thạch đại biểu cho điều gì? Sí Nguyệt tin chắc chủ tử là người rõ ràng hơn ai hết. Điều đó có nghĩa, Đồng Mẫn Mẫn chính là một nửa chủ nhân mà Vãn Sinh thành thừa nhận, sở hữu quyền chi phối vạn chúng yêu ma, là phu nhân tương lai của Đế Tôn — Hoàng Phủ Viêm.
Trong không khí bỗng truyền đến sự xao động, lá cây xung quanh rung chấn mãnh liệt, Đồng Mẫn Mẫn và Sí Nguyệt đồng thời lui người ra sau. Loại áp lực trực tiếp đè nặng lên tinh thần này, quả thật là rất khó lòng mà bỏ qua được.
"Thành thật nói cho ta biết, đây rốt cuộc là nơi nào?"
Nàng cũng không phải kẻ ngốc, nhìn thái độ mập mờ của Sí Nguyệt chín đến mười phần có thể khẳng định, địa phương này chắc chắn không tầm thường.
Sí Nguyệt hơi do dự đưa mắt nhìn nàng, một đôi hổ phách nhẹ đảo sang một bên.
"Tĩnh Huyền Sơn!"
Ngắn gọn ba chữ, nhưng lại thừa sức đập cho Đồng Mẫn Mẫn ngây người trợn mắt.
"Tĩnh Huyền Sơn, còn không phải cấm địa của Vô Cực cốc sao?!! Con mèo chết tiệt, lần này ta quả thật là bị ngươi hại thảm!"
Đồng Mẫn Mẫn hít khí, có chút nuốt không trôi cái thông tin như đại bác nã vào người này.
Nàng biết với bản tánh của Sí Nguyệt, nếu có thể đi một mình thì làm gì có chuyện vui vẻ mà dẫn nàng theo, nếu không nhất định cũng sẽ có âm mưu gì đó. Quả nhiên không phụ sự kì vọng của nàng, nó rất nhanh đã tìm được đường quy Tây Thiên vô cùng hoành tráng. Sớm biết ngày này năm sau có thể lên tủ ngắm gà khỏa thân, nàng thề là dù có phải liều cả cái mạng nhỏ này, nhất định cũng sẽ không ham hố mà đua đòi đi theo nó nữa.
Đồng Mẫn Mẫn đối với hai từ "Cấm địa" quả thật là vô cùng nhạy cảm, nhớ lại trăm năm trước cái thời còn trẻ trâu của nàng, cũng là từng đi vào cấm địa rồi lưu danh thiên cổ, trở thành trọng phạm bị truy nã gắt gao của thiên đình. Không chỉ nhổ Bích Hàn kiếm phóng sinh yêu ma náo loạn nhân gian, mà còn liên lụy cả một đại môn phái ngàn vạn đệ tử trong một đêm bị tiêu trừ tiên cách. Đến giờ nhớ lại, Đồng Mẫn Mẫn vẫn là một bên vuốt ngực một bên lau mồ hôi.
Cảm giác áp bức ngày một đến gần, Đồng Mẫn Mẫn cắn răng nén xuống một thân khó chịu quay qua trừng mắt Sí Nguyệt.
"Chạy thôi!"
Lúc này mà còn ngớ nga ngớ ngẩn nữa, nhất định sẽ bị đệ tử thủ trận bắt được.
Sí Nguyệt đương nhiên hiểu rõ đạo lý đó, nó gật đầu rồi lao nhanh theo Đồng Mẫn Mẫn. Tình huống bất lợi, tạm thời vẫn là nên gác lại chuyện tìm kiếm nguyên thể của chủ tử.
"Chúng ta chia nhau ra chạy, ta đánh lạc hướng còn ngươi tìm đường rời khỏi đây, tìm thấy rồi thì gào lên một tiếng báo cho ta biết!"
Đồng Mẫn Mẫn gấp gáp nói, nhưng Sí Nguyệt liền lập tức bác bỏ.
"Không được, có đi thì cùng đi chung, không được phép tách ra!"
Nếu nàng xảy ra vấn đề gì, nó làm sao còn mặt mũi mà về ăn nói với chủ tử?
"Còn tiếp tục tranh cãi, ta và ngươi ai cũng đừng mong rời đi được!"
Đồng Mẫn Mẫn đương nhiên biết cái mức độ cố chấp lì lợm của con mèo này, cho dù nàng có nói đúng đi chăng nữa, Sí Nguyệt nhất định cũng sẽ không tán thành. Vậy nên không cần nhiều lời lằng nhằng làm gì, cứ trực tiếp xách nó lên ném nó đi là được.
Nghĩ là làm, Đồng Mẫn Mẫn túm lấy Sí Nguyệt vứt nó đi một hướng, bản thân thì chạy theo hướng ngược lại.
"Nhanh tìm đường thoát khỏi đây, bản cô nương phúc lớn mệnh lớn, tự nhận là so với gián còn muốn sống dai hơn. Ngươi phải tin tưởng ta nhiều hơn một chút, ta nhất định sẽ không có vấn đề gì."
Bất ngờ bị chộp lấy rồi ném đi khiến Sí Nguyệt có hơi tức giận, nó xoay người trụ chân đứng vững trên đất, đang muốn chạy tới chỗ nàng thì thình nghe Đồng Mẫn Mẫn hô to như vậy. Nó nhíu mày, ánh mắt phức tạp đảo tới đảo lui như đang đấu tranh nội tâm kịch liệt. Cuối cùng, nó ngóc đầu nhìn theo phương hướng Đồng Mẫn Mẫn biến mất, ánh mắt kiên định nhanh chân lao về hướng còn lại.
Đồng Mẫn Mẫn ba chân bốn cẳng chạy được một hồi thì ghé vào thân cây thở hồng hộc, đời này của nàng, làm nhiều nhất từ khi xuyên không đến giờ chính là chạy bộ. Thật chẳng bù cho đời trước, hết ăn chơi rồi đến lăn lê bò trườn.
Đồng Mẫn Mẫn vuốt cằm, suy nghĩ biện pháp có thể giúp được nàng trong lúc này. Với hình dáng hiện tại của nàng, nếu bị bắt rồi đưa đi nhận diện, nhẹ thì bị đá khỏi sư môn, nặng thì bị lôi về Thiên giới lãnh án tù chung thân. Suy đi nghĩ lại, dáng vẻ này quả thật là vô cùng bất lợi, trong cốc còn ai không biết cái danh thơm "Chuyên ăn chặn tống tiền" của nàng đâu chứ? Đợi bị bắt về rồi tra ra thêm thân phận "Trọng phạm rối loạn thiên đình" nữa, đến lúc đó thì có mà chạy đằng trời. Chậc, vẫn là nên biến về bộ dáng trưởng thành, dù sao thì mọi người cứ đinh ninh là nàng không thể lớn nổi nữa, trở về dáng vẻ thành niên, đến lúc đó ít ra còn có đường ngụy biện.
Không còn nhiều thời gian, tranh thủ lúc này đệ tử trấn trận còn chưa đến. Đồng Mẫn Mẫn hít vào một hơi, vươn tay vận lực chuyển đổi sức mạnh của mình. Theo từng luồng cuồng phong bao lấy cơ thể, khuôn mặt non nớt tinh xảo dần nảy sinh biến hoá, bằng mắt thường cũng có thể thấy được nhan sắc kia không thể nghi ngờ là tuyệt thế vô song.
Đồng Mẫn Mẫn lớn lên, quả thật là có xu hướng yêu nghiệt mê hoặc cơ đồ!
Còn chưa kịp thở phào một hơi, chỉ nghe thấy tiếng "Vút vút!", cơ thể thình lình bị một sợi dây leo quấn chặt rồi kéo mạnh về sau. Đồng Mẫn Mẫn nghiêng đầu, đập vào mắt là một nữ nhân mặc y phục xanh nhạt điểm hoa văn hình chiếc lá, bên tay còn lại vận lực xuất chưởng về phía nàng.
Đáy mắt Đồng Mẫn Mẫn linh chuyển xảo diệu, cước giẫm thiên không lộn vòng tránh đi một chưởng đánh tới, thuận tiện còn đạp vào bả vai của nữ nhân tung mình nhảy ngược ra sau. Nữ nhân ôm vai giật lùi đi nửa bước, sắc mặt lạnh lùng siết chặt dây leo còn đang trói Đồng Mẫn Mẫn.
Bị bó lại một cục khiến Đồng Mẫn Mẫn nhớ lại kí ức không tốt lúc bị nhền nhện yêu bắt được, nàng nhíu mày, hơi cựa quậy ý đồ thoát khỏi dây leo nhưng không thành công, bất mãn nâng mắt trừng người đối diện. Nhất thời mắt to trừng mắt nhỏ, hai người đứng nắng tạc tượng giữa trưa chiều.
(Đồng Mẫn Mẫn phát biểu cảm tưởng:"Quên mang theo kem chống nắng rồi!")
"Người từ nơi nào đến, xông vào Tĩnh Huyền Sơn có ý đồ gì, mau lên tiếng khai danh báo tánh?"
Giọng nữ nhân cũng lạnh lùng như chính bản thân nàng, mặc dù âm thanh ôn nhuận như gió xuân nhưng vào tai người nghe lại thấm đẫm hàn ý, hoàn toàn không có chút tình cảm nào.
Đồng Mẫn Mẫn trợn mắt, có ai đi ăn trộm mà lại bảo với chủ nhà:"Em đây nick name OX, thấy nhà đằng ấy đẹp nên đi một vòng vào tham quan" đâu chứ? Nói thế còn không bị đánh cho vêu mồm mới là lạ. Tự nhận bản thân mình thông minh lắm lắm, Đồng Mẫn Mẫn phun ra cái cớ mà nàng đã nghĩ kĩ.
"Heo nhà ta xổng chuồng chạy loạn vào đây, ta chẳng qua chỉ là đi bắt heo nên mới bị lạc vào nơi này!"
"..."
Nha, chưa tin hả? Đồng Mẫn Mẫn vội trổ tài khua môi múa mép.
"Nói ra cũng thật ngại, chỉ là chút chuyện cỏn con trong gia đình mà làm phiền đến mọi người. Thật ra heo của A Quý nhà kế bên để ý heo của nhà ta lâu rồi mà không dám nói, mải đến khi A Quý chuẩn bị đem nó ra mần thịt thì nó mới khóc cầu A Quý xin cho đi gặp heo nhà ta lần cuối. Thấy nó làm heo si tình, A Quý cảm động tha cho nó một kiếp, không chỉ vậy mà còn đem cả đồ qua hỏi cưới heo nhà ta. Ta cũng cảm động lắm vội vàng thu lấy sính lễ rồi gả heo đi trong ngày, nhưng ai biết được con heo kia thế nhưng lại chê máng ăn nhà A Quý quá nhỏ, căn bản không đủ thỏa mãn nên chịu gả đi. Ta bất đắc dĩ phải dùng dây cột cái đầu heo nó, nhưng giữa chừng nó cắn đứt dây rồi đào hôn chạy vào khu rừng này. Sự thật chính là như vậy!"
Nếu tay có thể cử động, Đồng Mẫn Mẫn nhất định sẽ dùng khăn chấm chấm hai giọt nước mắt không tồn tại. Chuyện tình lâm li bi đát như vậy, là ai cũng nên nhỏ cho một giọt lệ xót xa.
Nữ nhân từ nãy giờ không nói, chính là ánh mắt nhìn nàng càng thêm ba chấm hệt như quái vật. Bẵng đi ít lâu, thật may mà tài nghệ quăng bom dìm hàng của Đồng Mẫn Mẫn vẫn chưa lục nghề. Nếu hai con heo có ở đây, chúng nó thật sự cũng muốn quỳ lạy Đồng Mẫn Mẫn. Đúng là chém gió văng nồi!
Gương mặt xinh đẹp của nữ nhân méo mó, không thèm nhiều lời quản xem heo của Đồng Mẫn Mẫn có thật sự chạy vào đây hay không, chính là ai đi vào nơi này cũng đều là kẻ địch cần phải trừ khử.