Ta Sinh Con Cho Tổng Tài

Chương 204: ‌Sau‌ ‌này‌ ‌đ‌ề‌u‌ ‌trung‌ ‌thành‌ ‌v‌ớ‌i‌ ‌ em‌ ‌




Cố‌ ‌Phong‌ ‌vừa‌ ‌nghe‌ ‌thấy‌ ‌lời‌ ‌này,‌ ‌trái‌ ‌tim‌ ‌đập‌ ‌thình‌ ‌thịch.
‌Sẽ‌ ‌không‌ ‌để‌ ‌cho‌ ‌bạn‌ ‌bình‌ ‌thường‌ ‌hôn‌ ‌em‌ ‌ấy‌ ‌......Như‌ ‌vậy,‌ ‌Cố‌ ‌Phong‌ ‌hắn‌ ‌đối‌ ‌với‌ ‌Dư‌ ‌Bảo‌ ‌Nguyên‌ ‌mà‌ ‌nói,‌ ‌cũng‌ ‌không‌ ‌phải‌ ‌quan‌ ‌hệ‌ ‌ bình‌ ‌thường!‌ ‌ Bọn‌ ‌họ‌ ‌chẳng‌ ‌những‌ ‌hôn‌ ‌môi,‌ ‌còn‌ ‌hôn‌ ‌sâu,‌ ‌còn‌ ‌dùng‌ ‌lưỡi‌ ‌triền‌ ‌miên,‌ ‌tính‌ ‌toán‌ ‌bốn‌ ‌ bỏ‌ ‌năm‌ ‌lên,‌ ‌đây‌ ‌coi‌ ‌như‌ ‌là‌ ‌giao‌ ‌hợp‌ ‌thân‌ ‌thể!‌ ‌ Cả‌ ‌người‌ ‌Cố‌ ‌Phong‌ ‌kích‌ ‌động.
‌Lời‌ ‌này‌ ‌của‌ ‌Dư‌ ‌Bảo‌ ‌Nguyên,‌ ‌không‌ ‌phải‌ ‌nói‌ ‌rõ‌ ‌Cố‌ ‌Phong‌ ‌hắn‌ ‌ở‌ ‌trong‌ ‌lòng‌ ‌Dư‌ ‌Bảo‌ ‌ Nguyên,‌ ‌vẫn‌ ‌có‌ ‌vị‌ ‌trí‌ ‌rõ‌ ‌ràng‌ ‌sao?‌ ‌ Hắn‌ ‌kích‌ ‌động‌ ‌lòng‌ ‌bàn‌ ‌tay‌ ‌cũng‌ ‌đổ‌ ‌mồ‌ ‌hôi,‌ ‌giây‌ ‌lát‌ ‌tỉnh‌ ‌táo‌ ‌lại,‌ ‌lại‌ ‌thò‌ ‌người‌ ‌qua‌ ‌ giúp‌ ‌Dư‌ ‌Bảo‌ ‌Nguyên‌ ‌ém‌ ‌góc‌ ‌chăn:‌ ‌"Cám‌ ‌ơn‌ ‌em,‌ ‌Bảo‌ ‌Nguyên."
‌"Phiền."
‌Dư‌ ‌Bảo‌ ‌Nguyên‌ ‌buồn‌ ‌ngủ‌ ‌cực‌ ‌kỳ‌ ‌mắng‌ ‌nhẹ.
‌Cố‌ ‌Phong‌ ‌giống‌ ‌như‌ ‌muốn‌ ‌xác‌ ‌nhận‌ ‌lời‌ ‌lúc‌ ‌nãy‌ ‌của‌ ‌Dư‌ ‌Bảo‌ ‌Nguyên,‌ ‌lén‌ ‌thò‌ ‌đầu‌ ‌lại‌ ‌ hôn‌ ‌khóe‌ ‌miệng‌ ‌Dư‌ ‌Bảo‌ ‌Nguyên‌ ‌một‌ ‌cái,‌ ‌Dư‌ ‌Bảo‌ ‌Nguyên‌ ‌không‌ ‌nói‌ ‌gì,‌ ‌không‌ ‌cự‌ ‌ tuyệt.
‌Hắn‌ ‌hôn‌ ‌xong‌ ‌còn‌ ‌cảm‌ ‌thấy‌ ‌kích‌ ‌động‌ ‌trong‌ ‌lòng‌ ‌không‌ ‌cách‌ ‌nào‌ ‌tiêu‌ ‌tan,‌ ‌không‌ ‌ nhịn‌ ‌được‌ ‌lại‌ ‌hôn‌ ‌một‌ ‌cái.
‌"Được‌ ‌rồi,‌ ‌đừng‌ ‌đến‌ ‌gần‌ ‌nữa,‌ ‌phiền‌ ‌chết‌ ‌đi‌ ‌được."
‌Dư‌ ‌Bảo‌ ‌Nguyên‌ ‌bất‌ ‌mãn‌ ‌nói.
‌Ý‌ ‌cười‌ ‌trong‌ ‌mắt‌ ‌Cố‌ ‌Phong‌ ‌không‌ ‌tản‌ ‌đi,‌ ‌nói:‌ ‌"Được,‌ ‌vậy‌ ‌tôi‌ ‌không‌ ‌làm‌ ‌phiền‌ ‌em‌ ‌ nữa,‌ ‌em‌ ‌ngủ‌ ‌đi,‌ ‌đến‌ ‌giờ‌ ‌cơm‌ ‌tối‌ ‌tôi‌ ‌gọi‌ ‌em."
‌Dư‌ ‌Bảo‌ ‌Nguyên‌ ‌hừ‌ ‌một‌ ‌tiếng,‌ ‌bỗng‌ ‌nhiên‌ ‌lại‌ ‌nhắm‌ ‌mắt‌ ‌hỏi:‌ ‌"Duệ‌ ‌Duệ‌ ‌đâu?"‌ ‌ "Nhóc‌ ‌đó‌ ‌trong‌ ‌lúc‌ ‌em‌ ‌phẫu‌ ‌thuật,‌ ‌tôi‌ ‌để‌ ‌hộ‌ ‌sĩ‌ ‌chuyên‌ ‌trách‌ ‌chăm‌ ‌sóc,"‌ ‌Cố‌ ‌Phong‌ ‌ đứng‌ ‌lên‌ ‌nhìn‌ ‌giường‌ ‌sơ‌ ‌sinh‌ ‌bên‌ ‌giường‌ ‌Dư‌ ‌Bảo‌ ‌Nguyên,‌ ‌nhóc‌ ‌thối‌ ‌đang‌ ‌nằm‌ ‌bên‌ ‌ trong‌ ‌ngủ‌ ‌vù‌ ‌vù,‌ ‌"Em‌ ‌phẫu‌ ‌thuật‌ ‌xong‌ ‌nó‌ ‌đã‌ ‌ngủ,‌ ‌giờ‌ ‌vẫn‌ ‌chưa‌ ‌tỉnh."
‌Dư‌ ‌Bảo‌ ‌Nguyên‌ ‌ừ‌ ‌một‌ ‌tiếng,‌ ‌nói:‌ ‌"Vậy‌ ‌muộn‌ ‌chút‌ ‌hẵng‌ ‌pha‌ ‌sữa‌ ‌bột‌ ‌cho‌ ‌nó‌ ‌nhé."
‌Cố‌ ‌Phong‌ ‌đáp‌ ‌lại,‌ ‌ngồi‌ ‌trên‌ ‌sofa‌ ‌bên‌ ‌giường‌ ‌Dư‌ ‌Bảo‌ ‌Nguyên,‌ ‌cảm‌ ‌giác‌ ‌được‌ ‌một‌ ‌ lớn‌ ‌một‌ ‌nhỏ‌ ‌trên‌ ‌giường‌ ‌bệnh‌ ‌và‌ ‌trên‌ ‌giường‌ ‌sơ‌ ‌sinh‌ ‌đều‌ ‌đã‌ ‌lâm‌ ‌vào‌ ‌giấc‌ ‌ngủ,‌ ‌hắn‌ ‌ mới‌ ‌thở‌ ‌phào.
‌Hắn‌ ‌lấy‌ ‌điện‌ ‌thoại‌ ‌ra‌ ‌nhìn‌ ‌lịch‌ ‌trình‌ ‌công‌ ‌tác‌ ‌của‌ ‌mình,‌ ‌hôm‌ ‌nay‌ ‌còn‌ ‌có‌ ‌bữa‌ ‌tiệc‌ ‌ không‌ ‌cách‌ ‌nào‌ ‌thoái‌ ‌thác.
‌Cố‌ ‌Phong‌ ‌đành‌ ‌phải‌ ‌bước‌ ‌nhẹ‌ ‌ra‌ ‌khỏi‌ ‌phòng‌ ‌bệnh,‌ ‌đóng‌ ‌cửa‌ ‌phòng‌ ‌lại,‌ ‌sau‌ ‌đó‌ ‌ra‌ ‌ khỏi‌ ‌bệnh‌ ‌viên,‌ ‌lái‌ ‌xe‌ ‌về‌ ‌công‌ ‌ty.
‌Vừa‌ ‌đến‌ ‌công‌ ‌ty,‌ ‌Anna‌ ‌đã‌ ‌sớm‌ ‌chờ‌ ‌ở‌ ‌đó,‌ ‌nhìn‌ ‌thấy‌ ‌Cố‌ ‌Phong‌ ‌cô‌ ‌nàng‌ ‌mới‌ ‌thở‌ ‌ phào:‌ ‌"Cố‌ ‌tổng,‌ ‌em‌ ‌còn‌ ‌tưởng‌ ‌anh‌ ‌quên‌ ‌vụ‌ ‌này‌ ‌rồi‌ ‌đấy."
‌"Không‌ ‌quên‌ ‌được,"‌ ‌Cố‌ ‌Phong‌ ‌bước‌ ‌từng‌ ‌bước‌ ‌vững‌ ‌vàng‌ ‌vào‌ ‌phòng‌ ‌thay‌ ‌đồ‌ ‌của‌ ‌ mình,‌ ‌"Tôi‌ ‌thay‌ ‌đồ,‌ ‌lập‌ ‌tức‌ ‌ra‌ ‌ngay."
‌Anna‌ ‌ở‌ ‌bên‌ ‌ngoài‌ ‌chờ‌ ‌một‌ ‌lát,‌ ‌nghe‌ ‌được‌ ‌tiếng‌ ‌cửa‌ ‌mở‌ ‌cạch‌ ‌cạch,‌ ‌Cố‌ ‌Phong‌ ‌thay‌ ‌ xong‌ ‌quần‌ ‌áo‌ ‌từ‌ ‌bên‌ ‌trong‌ ‌đi‌ ‌ra.
‌Anna‌ ‌chỉ‌ ‌nhìn‌ ‌một‌ ‌cái,‌ ‌liền‌ ‌nói:‌ ‌"Cố‌ ‌tổng,‌ ‌chiếc‌ ‌áo‌ ‌này‌ ‌của‌ ‌anh‌ ‌không‌ ‌thay‌ ‌ạ?"‌ ‌ "Thay‌ ‌áo‌ ‌khoác‌ ‌và‌ ‌quần,‌ ‌không‌ ‌thay‌ ‌áo‌ ‌sơ‌ ‌mi."
‌Anna‌ ‌nhìn‌ ‌chăm‌ ‌chú,‌ ‌quả‌ ‌nhiên,‌ ‌áo‌ ‌sơ‌ ‌mi‌ ‌vẫn‌ ‌là‌ ‌cái‌ ‌lúc‌ ‌trước,‌ ‌nhưng‌ ‌áo‌ ‌khoác‌ ‌và‌ ‌ quần‌ ‌mặc‌ ‌dù‌ ‌cùng‌ ‌tone‌ ‌với‌ ‌cái‌ ‌trước,‌ ‌nhưng‌ ‌lại‌ ‌khác‌ ‌biệt‌ ‌lớn‌ ‌ở‌ ‌chi‌ ‌tiết.
‌Cố‌ ‌Phong‌ ‌cẩn‌ ‌thận‌ ‌vuốt‌ ‌phẳng‌ ‌áo‌ ‌sơ‌ ‌mi‌ ‌đen‌ ‌mặc‌ ‌trên‌ ‌người‌ ‌mình,‌ ‌giống‌ ‌như‌ ‌bảo‌ ‌ bối‌ ‌rất‌ ‌trân‌ ‌trọng‌ ‌vậy,‌ ‌không‌ ‌nỡ‌ ‌khiến‌ ‌nó‌ ‌xuất‌ ‌hiện‌ ‌một‌ ‌nếp‌ ‌nhăn.
‌Hắn‌ ‌xoay‌ ‌người‌ ‌ cầm‌ ‌lấy‌ ‌đồ‌ ‌của‌ ‌mình:‌ ‌"Đi‌ ‌thôi."
‌Anna‌ ‌gật‌ ‌gật‌ ‌đầu,‌ ‌đi‌ ‌theo‌ ‌Cố‌ ‌Phong‌ ‌cùng‌ ‌xuống‌ ‌tầng‌ ‌ngồi‌ ‌xe,‌ ‌đến‌ ‌địa‌ ‌điểm‌ ‌tiệc.
‌Bữa‌ ‌tiệc‌ ‌lần‌ ‌này‌ ‌là‌ ‌hiệp‌ ‌hội‌ ‌kinh‌ ‌tế‌ ‌nổi‌ ‌tiếng‌ ‌nào‌ ‌đó‌ ‌của‌ ‌địa‌ ‌phương‌ ‌chủ‌ ‌trì,‌ ‌mời‌ ‌toàn‌ ‌ người‌ ‌có‌ ‌quyền‌ ‌trong‌ ‌thương‌ ‌giới,‌ ‌phân‌ ‌lượng‌ ‌không‌ ‌nhẹ,‌ ‌rất‌ ‌nhiều‌ ‌xí‌ ‌nghiệp‌ ‌trẻ‌ ‌ đều‌ ‌dùng‌ ‌tư‌ ‌cách‌ ‌tham‌ ‌gia‌ ‌bữa‌ ‌tiệc‌ ‌này‌ ‌làm‌ ‌cọc‌ ‌tiêu,‌ ‌nhưng‌ ‌đối‌ ‌với‌ ‌người‌ ‌bắt‌ ‌đầu‌ ‌ từ‌ ‌lúc‌ ‌tiếp‌ ‌nhận‌ ‌Cố‌ ‌thị‌ ‌đã‌ ‌tham‌ ‌gia‌ ‌đủ‌ ‌kiểu‌ ‌tiệc‌ ‌tùng‌ ‌nhàm‌ ‌chán‌ ‌này‌ ‌như‌ ‌Cố‌ ‌Phong‌ ‌ mà‌ ‌nói,‌ ‌phiền‌ ‌hà.
‌Hắn‌ ‌cũng‌ ‌không‌ ‌định‌ ‌ở‌ ‌đến‌ ‌cuối,‌ ‌lộ‌ ‌mặt,‌ ‌uống‌ ‌vài‌ ‌chén‌ ‌rượu‌ ‌là‌ ‌được.
‌Đến‌ ‌nơi,‌ ‌bữa‌ ‌tiệc‌ ‌mới‌ ‌vừa‌ ‌bắt‌ ‌đầu.
‌Chủ‌ ‌tịch‌ ‌hiệp‌ ‌hội‌ ‌nói‌ ‌xong‌ ‌nâng‌ ‌chén‌ ‌rượu‌ ‌ mừng,‌ ‌người‌ ‌đứng‌ ‌ngồi‌ ‌trong‌ ‌sảnh‌ ‌rượu‌ ‌rộng‌ ‌lớn‌ ‌liền‌ ‌bắt‌ ‌đầu‌ ‌hoạt‌ ‌động.
‌Cố‌ ‌Phong‌ ‌vừa‌ ‌bưng‌ ‌lên‌ ‌một‌ ‌chén‌ ‌rượu,‌ ‌bên‌ ‌tai‌ ‌đã‌ ‌vang‌ ‌lên‌ ‌một‌ ‌giọng‌ ‌nói:‌ ‌"Cố‌ ‌ tổng.".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
3. Kẹo Sữa Bò
4. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
=====================================
‌Cố‌ ‌Phong‌ ‌ngẩng‌ ‌đầu‌ ‌nhìn,‌ ‌hóa‌ ‌ra‌ ‌là‌ ‌Cao‌ ‌tổng.
‌Cao‌ ‌tổng‌ ‌là‌ ‌bạn‌ ‌cũ‌ ‌của‌ ‌hắn,‌ ‌nhưng‌ ‌quan‌ ‌hệ‌ ‌của‌ ‌hai‌ ‌người‌ ‌cũng‌ ‌không‌ ‌thân‌ ‌mật‌ ‌ lắm.
‌Ấn‌ ‌tượng‌ ‌của‌ ‌Cố‌ ‌Phong‌ ‌đối‌ ‌với‌ ‌hắn‌ ‌đã‌ ‌rất‌ ‌nhạt,‌ ‌nhưng‌ ‌vẫn‌ ‌có‌ ‌thể‌ ‌nhớ‌ ‌đến‌ ‌năm‌ ‌ ngoái,‌ ‌chính‌ ‌là‌ ‌Cao‌ ‌tổng‌ ‌này,‌ ‌ở‌ ‌dạ‌ ‌tiệc‌ ‌từ‌ ‌thiện‌ ‌nào‌ ‌đó‌ ‌trút‌ ‌Dư‌ ‌Bảo‌ ‌Nguyên‌ ‌đang‌ ‌ mang‌ ‌thai‌ ‌uống‌ ‌rượu‌ ‌mạnh,‌ ‌khiến‌ ‌Dư‌ ‌Bảo‌ ‌Nguyên‌ ‌say,‌ ‌để‌ ‌hắn‌ ‌nghe‌ ‌được‌ ‌những‌ ‌ lời‌ ‌trong‌ ‌lòng‌ ‌kia.
‌Trong‌ ‌lòng‌ ‌hắn‌ ‌đối‌ ‌với‌ ‌người‌ ‌này‌ ‌có‌ ‌chút‌ ‌không‌ ‌vui,‌ ‌nhưng‌ ‌vẫn‌ ‌duy‌ ‌trì‌ ‌bình‌ ‌tĩnh‌ ‌bề‌ ‌ ngoài:‌ ‌"Cao‌ ‌tổng."
‌"Lâu‌ ‌lắm‌ ‌không‌ ‌gặp‌ ‌rồi‌ ‌Cố‌ ‌tổng,‌ ‌nghe‌ ‌nói‌ ‌hạng‌ ‌mục‌ ‌bên‌ ‌cây‌ ‌cầu‌ ‌phía‌ ‌Nam‌ ‌của‌ ‌Cố‌ ‌ tổng‌ ‌lại‌ ‌trúng‌ ‌thầu,‌ ‌thật‌ ‌đáng‌ ‌chúc‌ ‌mừng,‌ ‌Cố‌ ‌tổng‌ ‌cũng‌ ‌thật‌ ‌khiến‌ ‌những‌ ‌người‌ ‌lớn‌ ‌ tuổi‌ ‌như‌ ‌tôi‌ ‌bội‌ ‌phục."
‌Cao‌ ‌tổng‌ ‌cố‌ ‌ý‌ ‌lấy‌ ‌lòng‌ ‌nói.
‌Cố‌ ‌Phong‌ ‌nghe‌ ‌ra‌ ‌ý‌ ‌lấy‌ ‌lòng‌ ‌trong‌ ‌lời‌ ‌Cao‌ ‌tổng,‌ ‌hắn‌ ‌cũng‌ ‌hiểu,‌ ‌Cao‌ ‌tổng‌ ‌tại‌ ‌sao‌ ‌ muốn‌ ‌làm‌ ‌như‌ ‌vậy.
‌Cao‌ ‌tổng‌ ‌này,‌ ‌trong‌ ‌tay‌ ‌có‌ ‌công‌ ‌ty‌ ‌quản‌ ‌lý,‌ ‌trước‌ ‌đây‌ ‌tình‌ ‌hình‌ ‌phát‌ ‌triển‌ ‌cũng‌ ‌không‌ ‌ tệ,‌ ‌nhưng‌ ‌2‌ ‌năm‌ ‌qua,‌ ‌bởi‌ ‌vì‌ ‌chính‌ ‌sách‌ ‌của‌ ‌chính‌ ‌phủ‌ ‌thay‌ ‌đổi‌ ‌và‌ ‌khuynh‌ ‌hướng‌ ‌ phát‌ ‌triển‌ ‌của‌ ‌giới‌ ‌giải‌ ‌trí,‌ ‌3‌ ‌hạng‌ ‌mục‌ ‌đổi‌ ‌mới‌ ‌của‌ ‌hắn‌ ‌đều‌ ‌bị‌ ‌mắc‌ ‌kẹt‌ ‌trong‌ ‌đó,‌ ‌ công‌ ‌ty‌ ‌lập‌ ‌tức‌ ‌lâm‌ ‌vào‌ ‌ải‌ ‌khó.
‌Áng‌ ‌chừng‌ ‌đã‌ ‌mất‌ ‌3‌ ‌hạng‌ ‌mục‌ ‌lớn,‌ ‌chắc‌ ‌hẳn‌ ‌thời‌ ‌gian‌ ‌gần‌ ‌đây‌ ‌công‌ ‌ty‌ ‌của‌ ‌Cao‌ ‌ tổng‌ ‌rất‌ ‌khó‌ ‌khăn,‌ ‌cũng‌ ‌khó‌ ‌trách‌ ‌hắn‌ ‌khắp‌ ‌nơi‌ ‌cầu‌ ‌người‌ ‌kéo‌ ‌đầu‌ ‌tư‌ ‌như‌ ‌vậy.
‌Cố‌ ‌Phong‌ ‌ho‌ ‌nhẹ‌ ‌một‌ ‌tiếng:‌ ‌"Cao‌ ‌tổng‌ ‌quá‌ ‌khen,‌ ‌tôi‌ ‌dù‌ ‌sao‌ ‌cũng‌ ‌vẫn‌ ‌trẻ‌ ‌tuổi,‌ ‌có‌ ‌ một‌ ‌số‌ ‌việc‌ ‌trước‌ ‌mắt‌ ‌vẫn‌ ‌chưa‌ ‌làm‌ ‌được,‌ ‌còn‌ ‌cần‌ ‌cố‌ ‌gắng."
‌Mọi‌ ‌người‌ ‌trên‌ ‌thương‌ ‌trường‌ ‌đều‌ ‌là‌ ‌nhân‌ ‌tinh,‌ ‌Cao‌ ‌tổng‌ ‌kết‌ ‌hợp‌ ‌tình‌ ‌huống‌ ‌của‌ ‌ mình‌ ‌và‌ ‌Cố‌ ‌Phong,‌ ‌lại‌ ‌nghĩ‌ ‌thêm‌ ‌về‌ ‌lời‌ ‌của‌ ‌Cố‌ ‌Phong,‌ ‌liền‌ ‌nhận‌ ‌ra‌ ‌ý‌ ‌vị.
‌Cố‌ ‌Phong‌ ‌không‌ ‌muốn‌ ‌giúp‌ ‌hắn.
‌Sắc‌ ‌mặt‌ ‌hắn‌ ‌có‌ ‌chút‌ ‌nhục‌ ‌nhã,‌ ‌nhưng‌ ‌vẫn‌ ‌cười:‌ ‌"Cố‌ ‌tổng‌ ‌là‌ ‌anh‌ ‌tài,‌ ‌sau‌ ‌này‌ ‌nhất‌ ‌ định‌ ‌có‌ ‌thể‌ ‌đi‌ ‌xa‌ ‌hơn."
‌Dứt‌ ‌lời,‌ ‌hắn‌ ‌ôn‌ ‌hòa‌ ‌lôi‌ ‌kéo‌ ‌Cố‌ ‌Phong‌ ‌đến‌ ‌bên‌ ‌bàn‌ ‌tròn‌ ‌ngồi‌ ‌xuống.
‌Lúc‌ ‌Cố‌ ‌Phong‌ ‌ cho‌ ‌rằng‌ ‌chỉ‌ ‌cần‌ ‌uống‌ ‌vài‌ ‌chén‌ ‌rượu‌ ‌là‌ ‌có‌ ‌thể‌ ‌quăng‌ ‌cục‌ ‌phiền‌ ‌Cao‌ ‌tổng,‌ ‌ánh‌ ‌mắt‌ ‌ hắn‌ ‌xoay‌ ‌chuyển,‌ ‌phát‌ ‌hiện‌ ‌bên‌ ‌cạnh‌ ‌mình‌ ‌còn‌ ‌ngồi‌ ‌một‌ ‌người‌ ‌đàn‌ ‌ông‌ ‌xa‌ ‌lạ.
‌Người‌ ‌đàn‌ ‌ông‌ ‌kia‌ ‌tây‌ ‌trang‌ ‌giày‌ ‌da,‌ ‌mặt‌ ‌mũi‌ ‌lại‌ ‌mang‌ ‌theo‌ ‌chút‌ ‌âm‌ ‌nhu,‌ ‌đường‌ ‌nét‌ ‌ tổng‌ ‌thể‌ ‌lại‌ ‌không‌ ‌mất‌ ‌đi‌ ‌hơi‌ ‌thở‌ ‌dương‌ ‌cương,‌ ‌rất‌ ‌đặc‌ ‌sắc.
‌Da‌ ‌hắn‌ ‌rất‌ ‌trắng,‌ ‌đôi‌ ‌ môi‌ ‌đỏ‌ ‌ửng,‌ ‌từ‌ ‌toàn‌ ‌thân‌ ‌mà‌ ‌nhìn,‌ ‌vóc‌ ‌người‌ ‌cũng‌ ‌là‌ ‌trình‌ ‌độ‌ ‌tuyệt‌ ‌hảo.
‌Người‌ ‌này‌ ‌Cố‌ ‌Phong‌ ‌có‌ ‌chút‌ ‌ấn‌ ‌tượng,‌ ‌hình‌ ‌như‌ ‌là‌ ‌ngôi‌ ‌sao‌ ‌nam‌ ‌nào‌ ‌đó‌ ‌có‌ ‌chút‌ ‌ tiếng‌ ‌tăm‌ ‌gần‌ ‌đây.
‌Cao‌ ‌tổng‌ ‌nhìn‌ ‌thấy‌ ‌ánh‌ ‌mắt‌ ‌Cố‌ ‌Phong‌ ‌liếc‌ ‌nghệ‌ ‌sĩ‌ ‌nam‌ ‌ký‌ ‌hợp‌ ‌đồng‌ ‌của‌ ‌nhà‌ ‌mình,‌ ‌ lúc‌ ‌này‌ ‌cười‌ ‌nói:‌ ‌"Cố‌ ‌tổng,‌ ‌uống‌ ‌chén‌ ‌rượu‌ ‌đi,‌ ‌nào,‌ ‌Trình‌ ‌Dục,‌ ‌ngây‌ ‌ra‌ ‌làm‌ ‌gì?‌ ‌Rót‌ ‌ rượu‌ ‌cho‌ ‌Cố‌ ‌tổng."
‌Ngôi‌ ‌sao‌ ‌nam‌ ‌kia‌ ‌vẻ‌ ‌mặt‌ ‌bình‌ ‌tĩnh‌ ‌cầm‌ ‌lấy‌ ‌chai‌ ‌rượu‌ ‌rót‌ ‌cho‌ ‌Cố‌ ‌Phong.
‌Cố‌ ‌Phong‌ ‌hừ‌ ‌lạnh‌ ‌một‌ ‌tiếng,‌ ‌cản‌ ‌lại‌ ‌động‌ ‌tác‌ ‌của‌ ‌hắn,‌ ‌lễ‌ ‌phép‌ ‌lại‌ ‌xa‌ ‌cách‌ ‌nói:‌ ‌ "Không‌ ‌cần‌ ‌phiền‌ ‌phức,‌ ‌tôi‌ ‌tự‌ ‌làm."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.