Quân Hoài Lang, khi nhận được bao lì xì kia, cũng bị độ dày hù doạ.
Cầm thì có thể cảm nhận được chất giấy bên trong, khẳng định là ngân phiếu. Một chồng ngân phiếu dày như vậy, cho dù mức giá trị là bao nhiêu, đều quá mức giật gân.
Y hiển nhiên không biết, tùy tiện một trang giấy bên trong cũng là con số hơn ngàn vạn.
"...... Ngươi cho ta nhiều như vậy làm gì?" Quân Hoài Lang bị hắn làm cho hoảng hồn đến mức nói chuyện có chút không vững.
"Không nhiều, là tiền mừng tuổi." Tiết Yến nhàn nhạt nói.
Quân Hoài Lang dở khóc dở cười.
"Tiền mừng tuổi không phải là để ngươi dồn hết gia tài cho ta." Y nói, lấy ra xấp ngân phiếu trong bao, cầm đầy cả một nắm tay. Y tiện tay rút ra một tờ ở giữa, nhận chung với bao lì xì, còn lại thì nhét vào tay Tiết Yến.
Tiết Yến không nhận.
"Không phải toàn bộ gia tài, ta vẫn còn." Hắn nói.
Hắn cũng không nói dối. Yến Vương không vợ không con, từ hai năm trước lúc hắn có thể cầm binh, ngay cả chìa khoá kho bạc cá nhân Yến Vương cũng giao cho hắn. Yến quận phải nuôi quân dưỡng người, dĩ nhiên không thiếu tiền, đến khi Yến Vương qua đời, vàng bạc đất Yến đều thuộc về hắn.
Nhưng, kỵ binh Yến Vân cần lương bổng, tử sĩ mang về cũng cần nuôi dưỡng. Cho nên tiền trong tay Tiết Yến có thể lấy ra tiêu xài không nhiều lắm, cũng chỉ có bấy nhiêu.
Khi hắn về cung, hắn mang theo duy nhất chỉ có tiền. Hắn muốn tặng lễ vật cho Quân Hoài Lang, báo đáp lại miếng ngọc cá chép kia, hắn cho được duy nhất có chút tiền này.
Quân Hoài Lang dở khóc dở cười, đem chồng ngân phiếu đưa cho Tiến Bảo.
Tiến Bảo tuy rằng tiếc đứt ruột, nhưng nào dám tiếp? Hắn vội vàng rụt tay về giấu sau lưng, dường như hận sinh ra có hai cánh tay từ trong bụng mẹ.
Quân Hoài Lang đành phải uy hiếp hắn.
"Ngươi còn không nhận lại, ta sẽ giận đấy." Y nói. "Ta cho ngươi lì xì, chẳng qua là chúc một điềm lành, ngươi lại đưa ta nhiều tiền như vậy, đây xem ta là gì?"
Tiết Yến nghe được lời này của y, hiếm hoi mà hoảng loạn.
Hắn dĩ nhiên không phải muốn trả tiền cho Quân Hoài Lang. Hắn chỉ thấy cho bao nhiêu cũng chê ít, nên dứt khoát gom tất cả hắn có thể lấy đưa cho y.
Dù sao hắn sống trong cung, không có chỗ tiêu tiền, trước nay hắn cũng không để ý đến vật này. Hắn cảm thấy nó hèn hạ, lại nhất thời không tìm ra vật khác, đành phải cho thêm một ít.
Quân Hoài Lang thấy vẻ mặt hắn lúng túng, có chút không đành lòng, nhưng vẫn xụ mặt, mượn cơ hội này nhét ngân phiếu vào tay Tiết Yến.
Cũng vào lúc này, y rủ mắt, thấy được giá trị của tấm ngân phiếu trong tay mình.
...... Năm ngàn lượng.
Quân Hoài Lang có chút không kiềm được, trên mặt hiện ra nụ cười khẽ.
Y biết, Tiết Yến không thiếu tiền. Hắn rốt cuộc là con dưới gối duy nhất của Yến Vương, kiếp trước còn có thể dễ dàng hợp nhất kỵ binh Yến Vân đã thuộc sở hữu của quân Nhạn Quan môn, có thể thấy tài lực hùng hậu. Nhưng y không ngờ rằng, người này thế mà thành thật, tùy tiện đưa ra nhiều của cải của bản thân như vậy, chỉ để làm tiền mừng tuổi cho người khác.
Không biết Tần vương điện hạ của nhiều năm sau có biết mình cũng có thời điểm ngây thơ như thế này không.
Quân Hoài Lang nhịn cười, đổi một tờ có mệnh giá miễn cưỡng được xem là nhỏ từ xấp ngân phiếu trong tay Tiết Yến.
"Như vậy đủ rồi, ngươi dù cho nhiều hơn, tấm lòng cũng như nhau mà thôi." Quân Hoài Lang nhận lấy bao lì xì, sau lại khuyên bảo Tiết Yến.
Tiết Yến thầm nghĩ, sao có thể giống chứ.
Hắn đem một đống ngân phiếu nhét vào tay Tiến Bảo, nói với Quân Hoài Lang: "Chờ ta một chút."
Xong, hắn xoay người vào phòng trong.
Tiến Bảo đứng tại chỗ, thu về ngân phiếu còn y nguyên, cười cười ngượng ngùng với Quân Hoài Lang, giải thích: "Chủ tử chưa từng nhận được tiền mừng tuổi, không hiểu quy tắc trong đó, khiến điện hạ ngài chê cười rồi."
Quân Hoài Lang cười, khẽ lắc đầu.
Sao có thể chế giễu? .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
3. Kẹo Sữa Bò
4. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
=====================================
Việc này không liên quan đến hiểu hay không hiểu quy tắc. Bất luận hiểu hay không, rất ít người có thể chân thành như vậy, dường như đem trọn trái tim cho người nhìn.
Quân Hoài Lang thậm chí cảm thấy mình bạc đãi Tiết Yến.
Y chẳng qua vì đồng tình, lại vì bảo hộ người nhà, mới kết bạn với Tiết Yến, chỉ là một chuyện nhỏ không tốn sức mà thôi. Nhưng nay, Tiết Yến lại dễ dàng đem tất cả đồ vật mình có giao phó vào tay y.
Ngược lại làm Quân Hoài Lang hết sức hổ thẹn.
Đằng kia, chỉ trong giây lát, Tiết Yến đã trở lại. Hắn đi đến trước mặt Quân Hoài Lang, giơ tay, nắm không biết là vật gì bên trong.
"Đưa tay." Y nghe Tiết Yến nói.
Quân Hoài Lang vươn tay ra, lập tức có một đồ vật nhỏ rơi vào lòng bàn tay.
Quân Hoài Lang lấy về, thấy một cái răng thú nằm trong tay, xuyên qua cái lỗ nhỏ ở trên răng có một sợi dây được buộc lên.
"Đây là......" Quân Hoài Lang nhìn về phía Tiết Yến.
Đây là chiếc nanh của con sói đầu tiên hắn săn được mấy năm trước. Lúc ấy, Yến Vương lệnh hắn đánh chết một con sói, rồi trở về phục mệnh. Hắn dùng một mũi tên xuyên thủng ngực con sói kia, nhưng đợi lúc hắn tiến lên, con sói còn chưa chết hẳn, nhảy lên muốn cắn xé hắn. Hắn và con sói vật lộn một lúc lâu, cuối cùng hắn lấy chuỷ thủ cắt cổ nó.
Hắn máu me đầy mặt, một mạch kéo xác sói về đại doanh, được Yến Vương ngợi khen. Yến Vương bẻ xuống một cái nanh sói, đưa cho Tiết Yến, dặn hắn phải luôn bảo quản nó.
"Hôm nay ngươi giết sói, sau khi ngươi trưởng thành, sẽ còn có càng nhiều con mồi hung mãnh chết dưới tay ngươi." Yến Vương nói. "Ngươi giữ lại cái nanh này, nhớ rõ, cho dù là đối thủ hung tàn thế nào, chỉ cần ngươi sẵn sàng liều mạng, bọn họ đều không thể thắng ngươi."
Từ lúc đó, hắn vẫn luôn mang theo nó bên mình.
Thay vì nói cái này là kỷ niệm, không bằng nói là một niệm tưởng* của Tiết Yến. Mỗi lần bị thương đau đớn không chịu nổi, hắn đều sẽ nắm chặt cái răng nanh này trong tay.
*niệm tưởng: một loại ký thác tình cảm, để trong lòng còn hy vọng.
Niệm tưởng trong lòng hắn chính là, đau đớn đang chịu tạm gác lại, vào một ngày nào đó sẽ đem toàn bộ hôm nay hoàn lại gấp trăm lần.
Hắn cũng không biết, mình vì sao muốn giao vật này cho Quân Hoài Lang. Có lẽ chỉ bởi vì, ngoài những ngân phiếu kia, chỉ có cái nanh này hắn mang về từ đất Yến.
Nhưng đến khi Quân Hoài Lang nắm nó ở trong tay, ý tưởng của Tiết Yến lại thay đổi.
Nanh sói đầy tội lỗi nằm trong bàn tay trong sạch như pha lê, tựa như hắn đang đem linh hồn dơ bẩn, tàn khuyết không đầy đủ của mình, hết thảy giao phó cho Quân Hoài Lang.
Tiết Yến có chút nghẹn lại, nhàn nhạt đáp: "Là nanh sói."
Dừng một chút, hắn bổ sung: "Là răng của con sói ta săn được."
Nói xong, hắn mới cảm thấy thứ này hèn hạ, còn có điểm dã man.
Nhưng lúc Quân Hoài Lang nghe được lời này, mặt mày y giãn ra, nở nụ cười: "Đúng không, ngươi đưa ta cái này không phải tốt hơn nhiều so với đống ngân phiếu kia sao?"
Tiết Yến nhìn y trân trọng bỏ cái nanh sói mà hắn từng nắm chặt trong tay qua không biết bao nhiêu đêm tối và máu tanh, vào trong lòng ngực.
Tâm Tiết Yến bắt đầu nóng lên.
Hắn nghe được Quân Hoài Lang dặn dò hắn: "Ngươi về sau không thể lại giống như hôm nay. Cất giữ của cải của mình cho tốt, nhất định không thể tuỳ tiện tặng người khác."
Tiết Yến ừ một tiếng.
Hắn sẽ không đưa lung tung cho người khác, chỉ muốn đưa cho y mà thôi.
——
Đợi về đêm, nơi nơi trong cung đều điểm đèn. Ngoài Tuyên Võ Môn ngựa xe nườm nượp, đều là danh gia vọng tộc vào cung dự tiệc.
Yến tiệc giao thừa trong cung đình được tổ chức ở điện Vĩnh Nhạc như cũ.
Đây là lần thứ ba Quân Hoài Lang đến đây dự tiệc từ khi sống lại. Ký ức của hai lần trước không tốt, nhưng hiện giờ phong ba đã được bình ổn, y có thể an tâm một đoạn thời gian.
Nghĩ vậy, Quân Hoài Lang mím môi cười khẽ.
Y và Tiết Yến, hai người dẫn theo Quân Lệnh Hoan đi đến điện Vĩnh Nhạc điện. Vừa đến trước điện, Quân Hoài Lang đã thấy Quân Tiêu Ngô đang chờ ở đấy.
"Ca! Nhớ đệ không!" Xa xa, Quân Tiêu Ngô phất tay với Quân Hoài Lang.
Nhìn thấy hắn, Quân Hoài Lang không tự chủ mà mỉm cười. Ba người Quân gia gặp mặt lập tức trò chuyện vừa tự nhiên vừa nhiệt tình. Quân Tiêu Ngô như làm ảo thuật, lấy ra mấy bao lì xì liên tiếp nhau đưa cho Quân Lệnh Hoan, còn không quên cười hì hì nhét cho Quân Hoài Lang một cái.
"Ca, tiền mừng tuổi!" Quân Tiêu Ngô nhìn về phía Quân Hoài Lang cười ha ha không ngừng.
Quân Hoài Lang cười nhẹ, răn dạy hắn: "Nghịch ngợm, đệ nào cho huynh bao lì xì?"
Quân Tiêu Ngô cứ cười mãi: "Sao lại không thể? Cữu cữu phát quân lương cho đệ, đệ hiện tại giàu có hơn huynh nữa đó!"
Tiết Yến lẳng lặng đứng một bên, nhìn ba người bọn họ.
Loại ấm áp và thân thiết hình thành khi sinh hoạt chung với nhau từ nhỏ đến lớn là không thể giả mạo, cũng không thể lừa gạt.
Tiết Yến biết rõ, đây là em trai ruột của Quân Hoài Lang, hai người họ thân thiết hẳn là lẽ thường tình; thế nhưng Tiết Yến vẫn không ngăn được ghen tuông nổi lên từ đáy lòng, làm hắn có chút nôn nóng.
Hắn không phải để ý việc Quân Hoài Lang thân mật với người nhà của y, mà là chỉ cần nghe từng câu chữ bọn họ nói ra, hắn dễ dàng nhận ra họ đã sống cùng nhau rất nhiều năm.
Hắn cũng muốn giống như đối phương, có thể có mối quan hệ kéo dài nhiều năm với Quân Hoài Lang. Nhưng đồng thời, hắn lại dường như không muốn giống Quân Tiêu Ngô.
Vẻn vẹn chỉ làm huynh đệ, tựa hồ không đủ thân mật, không đủ đặc biệt.
Hắn bị loại ham muốn này thôi thúc, giày vò đến ngứa ngáy tim gan, nhưng hắn tột cùng muốn cái gì, chính hắn cũng không rõ.
Đúng lúc này, hắn nghe được Quân Tiêu Ngô hỏi: "Mẫu thân đặc biệt sai đệ đến hỏi huynh, hỏi chừng nào huynh về nhà. Sắp qua năm mới rồi, trong nhà thiếu đi hai người vậy mà quạnh quẽ không ít, đệ không quen chút nào."
Tiết Yến dừng một chút, ánh mắt bình tĩnh rơi lên mặt Quân Hoài Lang.
Hắn thế nhưng lại quên, hắn không thể sinh hoạt cùng Quân Hoài Lang qua nhiều năm, y chỉ là ở nhờ ngắn ngủi mà thôi.
Quân Hoài Lang không chú ý đến cảm xúc của Tiết Yến biến hoá. Y nghe xong liền cười rộ lên, đưa tay vỗ trán Quân Tiêu Ngô: "Không quen mà đi Ngọc Môn Quan một chuyến tận ba năm? Chắc là trong quân rất náo nhiệt, vui đến quên hết trời đất rồi?"
Quân Tiêu Ngô che trán cười không dứt.
Quân Hoài Lang lại nói: "Cô mẫu đã hỏi qua huynh, vẫn muốn huynh ở lại thêm một thời gian. Huynh phải đợi đến đầu xuân mới có thể về."
Quân Tiêu Ngô gật đầu: "Cũng được, chờ đến mùa xuân, đệ dẫn huynh ra ngoại ô cưỡi ngựa đạp thanh*."
*đạp thanh: dẫm lên cỏ xanh, chỉ việc du xuân.
Quân Hoài Lang cười gật đầu.
Thấy canh giờ đã trễ, Quân Hoài Lang bảo Quân Tiêu Ngô vào trước. Quân Tiêu Ngô ôm Quân Lệnh Hoan bên cạnh Quân Hoài Lang vào ngực, nói: "Được, vậy đệ dắt Lệnh Hoan đi tìm mẹ. Mẹ rất nhớ nàng, hôm nay để Lệnh Hoan ở bên mẹ đi."
Quân Hoài Lang gật đầu đáp ứng.
Đợi Quân Tiêu Ngô mang theo Quân Lệnh Hoan rời đi, Quân Hoài Lang xoay người lại thì thấy Tiết Yến ngây người ở bên kia, không biết đang suy nghĩ gì.
"Ngũ điện hạ?" Quân Hoài Lang gọi hắn một tiếng.
Tiết Yến nhàn nhạt đáp: "Ừ. Đi vào sao?"
Quân Hoài Lang cười gật gật đầu, cùng hắn sánh vai mà đi.
"Vốn cô mẫu còn muốn ta dẫn Lệnh Hoan xem pháo hoa." Vừa đi, Quân Hoài Lang vừa nói. "Chỉ tiếc, hôm nay sợ không đến phiên ta. Không biết Ngũ điện hạ có cho ta chút mặt mũi này hay không?"
Tiết Yến nghiêng đầu ngắm y, chợt đối diện với đôi mắt mang theo ý cười ôn hòa của Quân Hoài Lang.
"Ta biết một nơi có vọng lâu, rất an tĩnh, vị trí xem pháo hoa cũng rất tốt. Ngũ điện hạ nguyện ý đi cùng ta chứ?"
Tiết Yến dời ánh mắt, khẽ gật đầu.
Trong đầu hắn vừa rồi quay cuồng cảm xúc trăm ngàn lần không thể làm rõ, nhưng dường như một cái chạm mắt với Quân Hoài Lang đã khiến hắn mơ hồ phát hiện mình muốn gì.
Người trước mắt là sao trên trời, hắn chỉ có thể vọng, không thể với tới, song hắn lại muốn giữ vì tinh tú này bên người, vĩnh viễn.
Mặc dù hiện tại, ngôi sao kia chỉ ngắn ngủi xẹt qua đỉnh đầu hắn mà thôi.