Ta Vừa Là Ma Đầu Vừa Là Thánh Nhân

Chương 214: Tỷ lệ của rút thưởng




“Cô đưa điện thoại đây!” Dĩ nhiên, để liên lạc với Tiểu Năm Cam, Hoàng Việt phải dùng điện thoại của cô gái này.
“Vâng, thưa chủ nhân!”
“Bình thường cô dùng số nào để liên lạc với hắn?” Hoàng Việt hỏi lại cho kỹ, đôi khi đối với những người đặc biệt thì người ta sẽ thường dùng những số đặc biệt.
“Dạ, số là 08....” Cô gái nói, mặc dù có chút nghi hoặc không biết tại sao Hoàng Việt lại cần số mình liên lạc với anh Minh nhưng cũng không dám hỏi nhiều.
“Phù! May thật!” Hoàng Việt thầm thở ra một hơi, may là mình hỏi nếu không tiêu rồi, hắn quả nhiên dùng một số khác dành cho nhân tình.
Thấy không còn gì có thể hỏi cô gái nữa, bây giờ Hoàng Việt dự tính ngày mai hắn sẽ hẹn gặp Tiểu Năm Cam luôn, hôm sau là sinh nhật Kiều Linh rồi, mà hắn không muốn chờ đợi quá lâu, hắn yêu cầu cô gái gọi điện thoại báo cho gia đình là đi đâu đó trong vòng một đêm, tối ngày mai sẽ trở lại, sau đó liền ra chào hỏi anh Nhân, rồi quay về nhà.
Nằm trên giường, Hoàng Việt hối đoái một thanh thuốc tăng trí lực từ hệ thống, đây là loại thuốc tăng trí lực siêu cấp, tiêu hao 10 triệu tích phân, sau khi hối đoái xong thì hắn còn lại 1 tỷ 23 triệu tích phân, phải nói bây giờ Hoàng Việt rất giàu, nếu hắn muốn hối đoái thêm một môn công pháp thì hoàn toàn có thể.
Hoàng Việt thật sự hướng tới chức năng rút thưởng, phải biết rút thưởng siêu cấp cần 10 tỷ tích phân, nếu vận khí của Hoàng Việt tốt, không biết sẽ thu được những gì, nhưng hắn cũng rất lo nếu mình quá xui, ra thứ như lon bò húc vậy chắc hắn đập đầu vào gối mà chết mất...
“Hệ thống, rút thưởng Siêu Cấp tỷ lệ vật phẩm như thế nào?” Hoàng Việt hỏi hệ thống, dĩ nhiên những thứ bình thường thì hắn vẫn hỏi hệ thống được.
“Kí chủ, chức năng rút thưởng có tỷ lệ như sau: 0,01% rút được vật phẩm cấp siêu cao, 5% rút được vật phẩm cấp cao, 10% rút được vật phẩm cấp khá cao, 15% rút được vật phẩm cấp trung, tức ngang bằng giá tích phân, còn lại 69,99% là vật phẩm cấp thấp!” Hệ thống tường tận nói.
“Vậy theo ý ngươi nói, Linh Điền Không Gian của ta là vật phẩm cấp siêu cao?” Hoàng Việt sửng sốt rồi, hắn thấy mình rút thưởng cấp trung mà được Linh Điền Không Gian phải nói là vượt quá rất nhiều cấp luôn a.
“Dĩ nhiên, kí chủ đúng là vận cứt chó mới có thể rút trúng Linh Điền Không Gian, hệ thống không biết nói sao nữa!”
“Mà siêu cao ở đây là thế nào?” Hoàng Việt hỏi thêm.
“Đó là vật phẩm ở cấp cao hơn rất nhiều so với cấp độ rút thưởng!”
“Vậy nếu ta rút thưởng siêu cấp, mà đạt được vật phẩm cấp siêu cao, vậy đó có thể là thứ gì?” Hoàng Việt tràn đầy hiếu kỳ.
“Dĩ nhiên là cấp Tiên Thiên cũng đừng hòng ngăn cản nổi uy lực của loại vật phẩm như vậy!” Hệ thống cười hắc hắc nói.
Hệ thống lại nói thêm: “Mà siêu cao cũng phân ra từng loại, có siêu cao Thiên Cấp, siêu cao Địa cấp, siêu cao Huyền cấp, siêu cao Hoàng cấp!”
“Vậy Linh Điền Không Gian là Siêu cao gì?”
“Sau này kí chủ tự tìm hiểu đi!”
“Wào!” Hoàng Việt sợ rồi, mà vật phẩm cấp Tiên Thiên cũng không chịu nổi, đúng là vật phẩm siêu cao của rút thưởng siêu cấp a, mà chắc đây cũng chỉ là siêu cao Hoàng cấp đi, nhưng hắn biết cơ hội hắn đạt được thứ như vậy cực kỳ xa vời, 0,01%, tức là mười ngàn lần rút thưởng may ra mới được một lần, mà đó còn là trong điều kiện lý tưởng nhất.
Tiếc là quyền hạn của Hoàng Việt chưa cao, hắn chưa được phép xem những vật phẩm giá cao trong hệ thống là gì, bây giờ tối đa hắn chỉ được xem công pháp có giá 1 tỷ tích phân thôi, muốn xem vật phẩm cấp cao hơn chắc phải chờ hắn học xong lớp 12 đã a...
Tiếp tục tiến vào tu luyện, Hoàng Việt muốn phải đạt tới cảnh giới Ám Kình nhanh nhất có thể, đến khi đó hắn sẽ phế đi Sơn Rồng Xanh luôn, tránh mối nguy hại sau này, cùng lúc đó là tìm cách phế Nam trọc, 1 tháng sau hắn hẳn là cũng đột phá tầng 2 Thiết Bích Quyết rồi, đến khi đó luồng khí sẽ cứng như một lớp đồng, phần nào hạn chế được uy lực của súng đạn đi...
“Bá chủ Sài Gòn! Không còn xa a!” Hoàng Việt tràn đầy hứng khởi mà tiến vào tu luyện, hiện nay tất cả mọi thứ đang ủng hộ hắn, chỉ chờ hắn cố gắng và nỗ lực mà thôi.
“Tiếp theo sẽ là bá chủ Giang Hồ! Ha ha ha!” Hoàng Việt cười to, nếu người khác nghe được câu này, hẳn sẽ nói rằng hắn ngạo mạn, ếch ngồi đáy giếng, hừ, ngươi biết gì về giang hồ mà đòi bá chủ, ngươi chỉ là một thằng nhóc cảnh giới Minh Kính mà thôi a!
Nhưng dĩ nhiên Hoàng Việt không nghĩ như vậy, hắn có hệ thống, thứ quyền năng nhất trên thế gian này, ít nhất trong suy nghĩ của hắn là như vậy, vậy thì còn có gì phải e ngại, việc bá chủ Giang Hồ, thậm chí là bá chủ Địa Cầu chỉ là một bước đường hắn phải đi qua trong cuộc đời mình mà thôi.
“Không biết ở Thiên Đảo có gì vui nhỉ!” Hoàng Việt vừa nghĩ tới mà đã thèm rồi, dẫu biết ở cảnh giới của hắn ở Thiên Đảo có hàng trăm triệu người, nhưng rất nhanh hắn sẽ đạt đến tầng thứ cao hơn thôi, ở Thiên Đảo chắc chắn có công pháp cảnh giới cao hơn, có nhiều thứ thú vị hơn, có nhiều cao thủ để hắn có thể so chiêu, nhưng nghĩ tới phải gia nhập chính phủ làm Hoàng Việt có chút ngại ngần, hắn cũng không muốn quá mức bị ước thúc a, nếu âm thầm cống hiến cho đất nước thì hắn hoàn toàn sẵn sàng, có điều nếu bị người khác ngày đêm giám sát thì Hoàng Việt không thể nào chấp nhận nổi.
Sau một đêm tu luyện, sáng hôm sau Hoàng Việt xin nghỉ học, hắn muốn chuyên tâm tu luyện nhiều hơn, thời gian gấp rút, Hoàng Việt dự định không chỉ nghỉ học một hai ngày, mà là nghỉ được càng nhiều càng tốt, với học lực của hắn, các thầy cô cũng không phiền lòng chút nào, chỉ cần hắn luôn luôn giữ được thành tích ấy là ổn.
Tu luyện đến chiều rồi, Hoàng Việt bắt đầu lấy điện thoại của cô gái kia ra, bấm vào số mà Tiểu Năm Cam dùng để liên lạc cô gái Hiền Thục, hắn liền dùng Ma Tính Giọng Hát, đổi giọng thành nữ, còn cố tình làm cho giọng của mình ma mị hết sức có thể, gọi cho đối phương:
“Alo, có chuyện gì thế baby!” Tiểu Năm Cam rất nhanh thì nghe máy.
“Dạ, em có chuyện muốn gặp anh, em nấu cà ri gà cho anh ăn nhé!” Hoàng Việt dùng giọng nói đầy yếu đuối nói.
“Tối nay anh bận rồi!”
“Anh bảo nếu em dùng một lần thỉnh cầu, anh sẽ nghe em mà!” Hoàng Việt làm bộ như nức nở hỏi.
“Có chuyện gì sao? Sao hôm nay lại muốn gặp anh?” Tiểu Năm Cam nghe vậy thì đổi giọng, hắn cảm thấy giọng nói hôm nay của bồ nhí mình khá hấp dẫn a.
“Vâng, hôm nay em hơi buồn? Anh có thể gặp em chứ?”
“Em xác định là dùng lần khẩn cầu đó sao? Anh đã nói rồi, chỉ có một lần thôi!”
“Em xác định!” Hoàng Việt nói một cách đầy cương quyết, lúc này hắn đã muốn ói rồi, phải xưng hô như vậy, lại dùng giọng con gái với Tiểu Năm Cam, thật là để hắn rất buồn nôn a.
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, cũng có thú lắm chứ bộ, làm cho tên Tiểu Năm Cam phải điêu đứng vì mình, hẳn là bây giờ hắn đang nghĩ đến một đêm mặn nồng với cô bé Hiền Thục này đi.
“Được rồi, đêm nay chúng ta sẽ lại là của nhau!” Tiểu Năm Cam cười hắc hắc.
“Đến quán Bar Moments nhé, 7h tối nay, chúng ta chơi một lát rồi đi khách sạn luôn!” Tiểu Năm Cam nói tiếp.
“Vâng!” Hoàng Việt dĩ nhiên là sẽ đáp ứng, hắc hắc, tử kỳ của ngươi tới rồi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.