Ta Vừa Là Ma Đầu Vừa Là Thánh Nhân

Chương 219: Không nhìn mặt nhau




Về đến nhà rồi, Kiều Linh háo hức chào ba mẹ rồi lên phòng, ba mẹ cô rất ưng ý với Hoàng Việt nên thấy cô đi về trễ một chút cũng không rầy la, mà một mặt ngầm cười, như là đã biết được gì đó, Kiều Linh không kịp chờ đợi nổi, nằm sải xuống giường, sau đó mở hộp quà màu hồng của Hoàng Việt ra.
“Không biết anh ấy tặng gì cho mình đây nhỉ!”
Vừa mở hộp quà ra, Kiều Linh thấy Hoàng Việt tặng cho mình là một chai nước, trời, anh này tặng gì không tặng, lại tặng một chai nước, nhưng chai nước này không có nhãn hiệu, có điều nhìn thì rất đắt tiền, trong đó còn có một mảnh giấy nhỏ.
Kiều Linh mở mảnh giấy ra thì trong đó ghi: “Uống xong, em sẽ cảm nhận được điều bất ngờ!”
“Điều bất ngờ là gì đây?” Kiều Linh lẩm bẩm, không chờ đợi được, lập tức mở chai nước ra uống từng ngụm.
“Woa, ngon phết!” Đây là nước trà sữa socola, nhưng không biết là của hãng trà sữa nào mà lại ngon kinh khủng, uống vô còn có vị thanh khiết, sảng khoái đầu óc đến lạ.
Sau khi Kiều Linh uống xong, cô cảm thấy đầu óc của mình dường như càng ngày càng minh mẫn, chỉ chưa đầy 5 phút sau, cô một mặt hoảng hốt.
“Chuyện gì thế này, bộ não của mình???” Cô cực kỳ khiếp sợ rồi, bộ não của cô suy nghĩ nhanh gấp hàng chục lần khi trước, những ký ức tưởng rằng đã quên đi giờ đây cũng hiện rõ mồn một, cô cảm thấy cực kỳ tỉnh táo, mình có thể xâu chuỗi những dữ kiện một cách kinh khủng khiếp.
“Bí mật của anh ta đây sao?” Kiều Linh chợt nhớ tới, trước đây Hoàng Việt vẫn là một học sinh học rất bình thường, thậm chí có thể nói là yếu, nhưng giờ đây cậu ta có trí thông minh trên 200, còn cả Hiểu My nữa, Kiều Linh nghĩ tới Hiểu My, trước đây đúng là Hiểu My học cực kỳ yếu, bây giờ thì...
Khuôn mặt cô cực kỳ buồn bã, nước mắt lã chã rơi, không biết tại sao, cô cảm thấy lòng đau như cắt.
...
Sáng sớm hôm sau, Hoàng Việt vừa ngủ đậy, đột nhiên lẩm bẩm mấy câu, khuôn mặt cực kỳ hoảng hốt: “Chết rồi, mình quên chưa cho cô ấy thuốc ngủ!”
Hoàng Việt biết, một khi trí thông minh tăng lên, bộ não sẽ hoạt động cực kỳ mạnh, mất ngủ vài đêm là chuyện bình thường, do đó ban đầu Hiểu My cũng bị mất ngủ, may nhờ có Hoàng Việt cung cấp thuốc ngủ đặc chế từ hệ thống nên cô ấy mới ngủ ngon được, hôm qua mình nghĩ nhiều đến thuốc tăng trí lực quá mà quên nghĩ tới việc Kiều Linh mất ngủ, Hoàng Việt bó tay rồi, bây giờ mình thông minh như vậy mà còn hay quên sao, xem ra phải học thêm một ít phương pháp tăng cường trí nhớ thôi.
Thật ra, những chuyên gia về trí nhớ trên thế giới hầu hết đều không phải là những người có IQ cao, trí nhớ của họ là do luyện tập, thậm chí Hoàng Việt từng coi trên TV, có những người có thể nhớ kỹ một dãy số dài 500 số chỉ qua một lần nhìn.
Dĩ nhiên, có những phương pháp người ta chuyên dùng để ghi nhớ mới có thể làm được như vậy, theo Hoàng Việt nghĩ, những gì khiến hắn nhớ lâu nhất đó là những thứ thú vị, lạ đời, tỷ như những bộ phim siêu anh hùng hắn đều nhớ rõ cả.
Lập tức, Hoàng Việt chạy xe ngay qua nhà Kiều Linh, chở cô đi học, may là mới có một đêm thôi, Kiều Linh thức một đêm chắc là không sao chứ, không biết cô ấy có giận mình không nữa.
Đến nhà Kiều Linh rồi, Hoàng Việt không thấy cô ấy chờ mình trước cửa như mọi khi, thầm có dự cảm không tốt, hắn bấm chuông chờ Kiều Linh ra mở cửa, nhưng chỉ thấy ba của Kiều Linh đi ra nói: “Con Linh đi học rồi Việt ạ, hôm nay con không dặn sẽ chở nó đi học sao?”
“Dạ vậy sao ạ? Vâng, con quên, cám ơn chú!”
Hoàng Việt không chờ đợi được, chạy nhanh đến trường, chắc hẳn là cô ấy giận mình rồi, haiz, hắn cũng đã lường trước rằng Kiều Linh sẽ giận, hoặc là cô ấy giận vì không ngủ được khi uống thuốc tăng trí lực, hoặc là cô ấy giận vì Hoàng Việt đưa thuốc cho Hiểu My dùng trước, hy vọng sau một thời gian Kiều Linh thông cảm cho Hoàng Việt đi, thật sự hắn rất muốn cho Kiều Linh dùng đó a, chỉ là thời cơ chưa đúng lúc...
Thật ra ban đầu Hoàng Việt cũng không tính cho Hiểu My dùng trước đâu, chỉ là hắn bị xúc động và cảm thấy thương cho cô ấy vì trí thông minh của cô ấy không tốt, chứ người Hoàng Việt muốn trao cho thuốc tăng trí lực nhất vẫn là người hắn yêu nhất, Nguyễn Phương Kiều Linh.
Đi đến trường, Hoàng Việt lập tức chạy vào lớp, thấy Kiều Linh đang ngồi trong lớp, khuôn mặt có vẻ rầu rĩ, làm Hoàng Việt cũng có chút chạnh lòng, hắn không biết phải bắt chuyện với cô như thế nào đây, khẽ đi lại gần, Hoàng Việt bảo: “Món quà hôm qua em thích chứ?”
Kiều Linh im lặng, đúng, im lặng y như lần Hoàng Việt nhìn chằm chằm cô ở căng tin khi trước, một mặt xa cách lạnh lùng, làm tim Hoàng Việt quặn thắt, cô quay ngoắt đi, nhìn chằm chằm xuống quyển vở, không thèm nhìn lấy Hoàng Việt một cái, nhưng biểu cảm lạnh lùng đó làm sao qua mắt được Hoàng Việt, hắn vẫn trông thấy Kiều Linh có một chút phân vân, một chút xúc động, hẳn là cô ấy cũng rất thích món quà của mình, chỉ là mình đã làm cô ấy thất vọng...
“Anh xin lỗi!” Hoàng Việt khẽ nói, sau đó ngồi xuống bàn của mình, hắn biết, Kiều Linh cần thời gian để nguôi ngoai chuyện này, không sao, hắn đợi được.
“Kiều Linh và Hoàng Việt sao ấy nhỉ?” Các bạn học xì xầm.
“Anh làm gì cho cô ấy giận à!” Hiểu My viết vào một tờ giấy, sau đó chuyền sang cho Hoàng Việt.
“Tại em đó!” Hoàng Việt viết lại, rồi đưa cho cô.
“Rồi cũng quên đi thôi, không sao đâu!” Hiểu My an ủi.
Giờ học bắt đầu, Kiều Linh có vẻ trầm lắng hơn so với ngày thường, cô ít phát biểu hơn, giọng nói cũng có một vẻ buồn bã ở trong đó, làm Hoàng Việt cũng không thể nào tập trung tu luyện, hắn cảm thấy rất áy náy, haiz, đây mới chỉ là việc Hoàng Việt đưa cho Hiểu My thuốc tăng trí lực trước, nếu Kiều Linh biết Hoàng Việt hẹn hò với Hiểu My, không biết cô ấy sẽ như thế nào nữa, Hoàng Việt thật sự quẫn bách lắm rồi...
Giờ ra chơi, Kiều Linh cũng không đi cùng bọn Hoàng Việt đi ăn sáng, mà là đi một mình, cô mua một ổ bánh mì để tránh phải chạm mặt Hoàng Việt, Ngọc Minh và Thảo Ly cũng tách ra, đi cùng với cô, bọn họ còn không hiểu chuyện gì xảy ra đây, hôm qua vẫn còn tốt lắm mà, tại sao hôm nay lại không thèm nhìn mặt nhau nữa rồi.
“Việt, mày làm gì chọc Kiều Linh vậy?” Hoàng Tuấn rất tò mò, hắn dĩ nhiên là đứng về phía Hoàng Việt, thằng bạn này của mình đã thích thầm Kiều Linh lâu rồi, hắn biết chắc là Hoàng Việt sẽ không làm điều gì có lỗi với cô ấy đâu.
“Ừm... Không có gì đâu, chuyện khó nói lắm!” Hoàng Việt cũng không muốn nhắc lại chuyện này nữa, mà có nói thằng Hoàng Tuấn cũng không hiểu, bây giờ hắn thật sự không muốn lại đến trường, cứ đến trường mà gặp mặt Kiều Linh, cả hai khó nhìn mặt nhau như thế này thì chỉ khiến cô ấy thêm khó chịu mà thôi.
Buổi trưa, hôm nay chỉ học buổi sáng thôi, Hoàng Việt đi về nhà, hắn nằm trên giường thở ra một hơi thật dài, sau đó đi sang phòng bé Na, hắn muốn nhận được một chút lời khuyên từ em gái mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.