Ta Vừa Là Ma Đầu Vừa Là Thánh Nhân

Chương 220: Vài năm sao?




“Bé Na, chị Linh giận anh rồi!” Mở cửa phòng bé Na ra, Hoàng Việt thấy cô đang học bài, xem ra cô bé cũng chuẩn bị cho việc du học rất chăm chỉ, không biết cô đã học được những gì rồi.
“Anh hai, sao chị Linh lại giận anh?” Bé Na gấp vở lại, một mặt đầy ngạc nhiên hỏi Hoàng Việt, cô cũng chưa nghe Hoàng Việt tâm sự nhiều về tình cảm giữa hai người, nên không biết rất nhiều uẩn khúc trong đó.
“Hai nói cái này, bé đừng cười anh nha!” Hoàng Việt khá ngại.
“Hì hì, em biết rồi, chắc chị Linh biết anh có mối quan hệ với chị My phải không?” bé Na cười gian, cô đã nhìn ra điều này từ lâu rồi, làm sao anh hai có thể giấu được cô chứ, anh hai mình thích ai, bé Na nhìn là biết ngay.
“Sao bé biết?”
“Hí hí, bé mà!”
“Nhưng chuyện phức tạp hơn thế...”
“Ừ thì chuyện anh cho chị My thuốc kia mà không cho chị Linh!”
“Bé biết hết rồi à???”
“Anh hai tưởng bé ngốc sao?” Bé Na cười khúc khích, giờ đây cô đã khác rồi, óc suy luận tốt hơn nhiều, có gì mà cô không biết được.
“Vậy bé Na nghĩ anh nên làm sao?”
“Cho chị Linh thời gian!”
“Bao lâu?”
“Vài năm...”
“Cái gì????” Hoàng Việt không hiểu luôn á, tại sao lại cần đến vài năm, chẳng lẽ Kiều Linh giận dai đến thế sao.
“Ừm... Nhanh thì 3,4 năm, lâu thì 5,6 năm, anh hai đợi được không?”
“Tại sao lại lâu như vậy?” Hoàng Việt dĩ nhiên không thể chấp nhận.
“Thật ra em nghĩ chị Linh là một người rất tài giỏi, nếu chị ấy biết anh chỉ là người thông minh bình thường, chị ấy còn có thể chấp nhận được, nhưng anh hai lại là một người không thể nào đo lường được, em không biết anh hai kiếm loại thuốc ấy ở đâu ra, nhưng em tin bí mật của anh hai nhiều lắm, chị Linh ở bên anh hai, nếu chị ấy không có thành tựu nào đó, thì chắc chắn chị ấy sẽ rất tự ti!”
“Không phải con gái vẫn muốn bạn trai mình càng giỏi càng tốt sao?” Hoàng Việt bối rối rồi.
“Đúng, đó là những cô gái yếu đuối bình thường, như là chị My, còn chị Linh thì lại khác, chị Linh rất mạnh mẽ, chị ấy không chấp nhận nổi mình thua kém bạn trai quá nhiều đâu...” bé Na y như ông cụ non rành mạch nói, Hoàng Việt nghe mà cảm thấy có lý, hèn chi cô ta lại lạnh lùng đến vậy, xem ra không phải vì giận mình đưa thuốc cho Kiều Linh trước, mà là cảm thấy tự ti đây...
“Vậy anh phải xa chị Linh vài năm sao?”
“Anh yên tâm, chờ chị Linh qua Havard, em sẽ ở bên cạnh chị ấy, không ngừng nói tốt về anh, em nghĩ chỉ cần chị Linh đạt được thành tựu nào đó rồi, khiến cho chị ấy tự tin khi đi bên anh, thì chị ấy sẽ quay về với anh thôi, anh hai đừng lo quá, chị Linh không phải là người dễ thay đổi đâu!”
Hoàng Việt nghe mà cảm thấy cũng rất có lý, xem ra mình thật sự phải xa Kiều Linh một thời gian rất dài rồi, haiz, mà thôi, nếu đã không thể làm khác được thì hắn đành phải chấp nhận, bây giờ than trời trách đất cũng không có ích gì.
“Anh hai đừng nghĩ nhiều nữa, đoạn thời gian này, hãy dành cho chị My tình yêu đi, chị My cũng chịu nhiều thiệt thòi lắm...” Bé Na tuy rằng mới lớp 8, nhưng mà làm như chuyên gia tình yêu ấy...
“Bé Na, hai ngạc nhiên về bé lắm luôn á!” Hoàng Việt không ngờ bé Na lại sâu sắc đến vậy, lâu nay hắn quá xem thường cô em gái của mình rồi.
“Hì hì, anh hai thấy em với anh Minh Anh như thế nào, có hợp không?”
“Ách... Tên đó không được, anh hai cấm bé Na qua lại với hắn!”
“Tại sao???” Bé Na có vẻ không vui.
“Tâm tính hắn không được như vẻ ngoài đâu, là một tên đạo đức giả!”
“Em không tin, anh hai ra ngoài đi!” Thấy anh hai nói vậy với crush của mình, bé Na tức tối lắm, không ngừng đẩy Hoàng Việt ra.
“Haiz, đúng là thiếu nữ tuổi mới lớn, không kiềm chế được trước cái đẹp mà, hy vọng nó sớm hiểu ra đi!” Hoàng Việt gãi gãi đầu, đành phải bước ra ngoài, mà thôi, thằng Minh Anh đó nó nghĩ vậy cũng bình thường, con trai mà không xấu xa một tí thì lại là chuyện khác rồi...
Hoàng Việt vừa đi ra ngoài không lâu, bé Na mới lẩm bẩm: “Hì hì, không uổng công mấy hôm nay mình xem sách tâm lý học, đoán ngay được tim đen của anh hai rồi...”
...
Hoàng Việt lúc này không còn nghĩ tới chuyện Kiều Linh nữa, hắn tin chắc cô rồi cũng sẽ quay trở về bên hắn thôi, cứ để cô ấy tự do một thời gian đi, nhưng tối này hắn phải nhờ Hiểu My giao thuốc ngủ cho Kiều Linh mới được, hắn cũng không muốn cô ấy thao thức suốt đêm đâu a, phải biết cơ thể một đêm không ngủ là đã rất mệt rồi.
Loại thuốc tăng trí lực cao cấp mà Hiểu My sử dụng đã khiến cô ấy có thể thức 4,5 đêm rồi chứ nói chi là Kiều Linh với thuốc tăng trí lực siêu cấp, giở đây IQ của Kiều Linh hẳn là chỉ kém Hoàng Việt đôi chút thôi, cô ta có thể thức 1 tuần cũng không sao ấy chứ, nhưng như vậy thì cơ thể sẽ không chịu nổi à... Haiz, nhất định phải nhờ Hiểu My thuyết phục bằng được cô ấy dùng thuốc ngủ, nếu không Hoàng Việt sẽ lo lắng không thôi.
Ngày mai, cũng chính là ngày Hải Đường công tử tung tin giả sẽ đi đến sòng bạc ở quận 8, cũng là lúc Hoàng Việt đi xử lý Tiểu Năm Cam, lần này hắn quyết định sẽ không thể để cho tên Tiểu Năm Cam này sống sót, đang trong lúc tâm trạng không tốt, tìm tên này để phát tiết vậy.
Đêm nay dù gì đi nữa thì Hoàng Việt sẽ không ngủ được, cho dù là dùng thuốc ngủ, vì vậy hắn quyết định tiến vào Linh Điền Không Gian tu luyện Thiết Bích Quyết, lần này Hoàng Việt dùng dược tài rất nhiều so với những lần bình thường, hắn muốn cảm nhận được nỗi đau đớn, Kiều Linh đang không vui, đang rất buồn, làm sao hắn có thể vui vẻ tận hưởng cảm giác sảng khoái khi dược tài kích thích các cơ bắp, mạch máu, hắn muốn đau thật đau, dù đau thế nào đi nữa thì hắn cũng sẽ chấp nhận, dĩ nhiên việc này sẽ khiến tốc độ tu luyện của hắn nhanh hơn gấp bội, chỉ cần nửa tháng là sẽ đột phá đến Ám Kình được rồi.
Hoàng Việt rất nhanh thì nấu xong một thùng nước thuốc, hắn nhảy vào luôn, mặc kệ nước còn đang sôi sùng sục, cảm giác nóng bỏng khiến làn da hắn đỏ au, nhưng Hoàng Việt cắn răng chịu đựng mà không phát ra tiếng, mồ hôi hắn chảy ròng ròng, không nhịn được mà nhăn nhó, các dược tài không ngừng kích thích các cơ quan, mạch máu, giờ đây Hoàng Việt mới cảm thụ được cảm giác mà anh Nhân cá chép đã từng chịu đựng là như thế nào.
Nếu không phải cơn đau trong lòng còn đau hơn nỗi đau thể xác, Hoàng Việt đã nhảy ra ngoài, tuy rằng hắn có thể chấp nhận cho Kiều Linh thời gian nhưng không có nghĩa là Hoàng Việt có thể hoàn toàn đem nó vứt ra sau đầu, mỗi giây mỗi phút xa Kiều Linh, hắn cảm thấy như mình thiếu dưỡng khí, hơi thở không còn trầm ổn, giống như một người bị nhốt vào phòng kín, đối diện với bóng đêm, cuộc sống không còn sặc sỡ muôn màu.
“Kiều Linh, em phải cố lên, anh tin em có thể vượt qua tất cả!” Hoàng Việt biết, Kiều Linh chắc chắn sẽ thành công, ít nhất là cho đến khi cô ấy cảm thấy ngoài mình ra, không còn ai xứng đáng với Hoàng Việt hơn nữa cô ấy mới lại về bên cạnh Hoàng Việt, có lẽ cô ấy muốn chứng minh cho mọi người thấy, cả hai là mảnh ghép không thể nào thay thế, cho cả thế giới biết được điều này...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.