Viêm Hỏa Thành, phủ thành chủ
Trên gương mặt thanh tú của Hỏa Kỳ Vân che kín âm trầm, trong người tản mát ra một cỗ sát khí lạnh như băng, ngồi bên cạnh hắn là hai gã trung niên nam tử tu vi cao không lường được.
Lúc này trong phủ thành chủ sắc mặt thành chủ tới thành chủ phu nhân, cho tới tất cả hạ nhân trong phủ đều tái nhợt.
"Ta hỏi lại một lần cuối cùng, nếu không có người nói cho ta biết tung tích Thất Thất, vậy thật xin lỗi, các ngươi không còn đường sống để mở miệng!" Đáy mắt Hỏa Kỳ Vân lóe qua sát ý, trong nội tâm tràn đầy ân hận và tự trách.
Nếu không phải bởi vì giúp hắn, Thất Thất cũng không sẽ mất đi ý thức, bây giờ còn mất tích, tung tích không rõ. Thế nhưng những người này lại không phát hiện Thất Thất - một người sống mất tích, quả thực tội không thể tha!
"Hỏa công tử, làm sao Thất Thất mất tích? Không phải buổi trưa các ngươi ở cùng một chỗ sao? Đến cùng phát sinh chuyện gì?" Dạ Quân Nham nghe Dạ Thất Thất mất tích, cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, bản lãnh nữ nhi này của hắn bây giờ lòng hắn vẫn còn sợ hãi, ngay cả tu vi Tôn Cảnh cao thủ đều không phải là đối thủ của nàng, như thế nào lại không lí do gì mất tích? Hắn lại có suy nghĩ là nàng tự mình rời phủ.
Sắc mặt Bạch Thiển Hạ tái nhợt suy yếu, so sánh với Dạ Quân Nham thì trong mắt nhiều hơn vài phần lo lắng, ánh mắt nhìn về phía Hỏa Kỳ Vân mang theo vài phần thăm dò.
"Bá phụ, bá mẫu..." Hỏa Kỳ Vân đôi môi khẽ nhúc nhích, kể lại một lần chuyện dùng linh lực đã xảy ra.
"Ầm!"
Sắc mặt Dạ Quân Nham đại biến, dưới sự phẫn nộ một chưởng chụp cái bàn thành mảnh vụn, phẫn nộ quát: "Đội hộ vệ, thẩm vấn nghiêm ngặt tất cả hạ nhân trong phủ, cần phải tra rõ ràng buổi trưa hôm nay có ai ra vào phủ thành chủ, một cái cũng không thể bỏ sót."
Hao hết linh lực, mất đi ý thức!
Nếu có người nhân cơ hội này gây bất lợi cho Thất Thất, Thất Thất hoàn toàn không có bất kỳ năng lực phản kháng, hoàn toàn chính là cá nằm trên thớt mặc người chém giết, nghĩ đến đây, đáy lòng Dạ Quân Nham ngoài lo lắng, còn dâng lên một cỗ phẫn nộ ngập trời!
Nếu hắn tra ra người nào dám mưu hại Thất Thất, hắn nhất định lóc từng miếng thịt bầm thây vạn đoạn người nọ để trút phẫn nộ trong lòng.
...
Rất nhanh, đã có người không chịu nổi mà khai, đám người Hỏa Kỳ Vân cũng nhận được danh sách ba người hiềm nghi.
Dạ Vi, Bạch Nhược Ngu, cùng với Hàn Thu nam sủng cực phẩm của Dạ Thất Thất!
"Bá phụ, thỉnh ngươi lập tức phái người mang ba người này đến." Trong tay Hỏa Kỳ Vân cầm tờ giấy viết tên ba người này, trên mặt thanh tú nhiều thêm một cỗ bén nhọn.
"Này..." Dạ Quân Nham có chút do dự, Dạ Vi và Bạch Nhược Ngu quan hệ với hắn không phải là ít, một người là cháu gái ruột, một người là phu nhân thân ngoại sinh nữ, hai người này không có lý do gì hại Thất Thất? Hơn nữa không hề có chứng cớ tùy tiện dẫn người đến, tựa hồ cũng không thỏa đáng...
Hỏa Kỳ Vân nhìn trên mặt Dạ Quân Nham khó xử, trong mắt chợt lóe sáng, nói hai nam tử bên cạnh, "Hai vị thúc thúc, làm phiền các ngươi đi một chuyến."
"Thiếu chủ chờ một lát, chúng ta đi rồi về ngay." Hai người đứng dậy cung kính hướng hắn hành lễ nói.
Nói xong, hai trung niên nam tử xoay người rời đi, bóng dáng nhanh chóng biến mất ở trong màn đêm.
"Hỏa công tử, bọn họ là..." Lúc này Dạ Quân Nham mới chú ý tới bên cạnh Hỏa Kỳ Vân đột nhiên nhiều hơn hai người, tu vi hai người kia không kém hắn, làm hắn kinh ngạc mà khiếp sợ.
Họ Hỏa, tu vi thuộc hạ bên cạnh sâu không lường được, chẳng lẽ hắn chính là vị trong truyền thuyết kia...
Bên kia, Dạ Thất Thất cũng không biết bởi vì nàng vô cớ biến mất, Hỏa Kỳ Vân giận dữ, phái người đi đuổi bắt Dạ Vi cùng Bạch Nhược Ngu, âm thầm dạy dỗ hai người thật tốt kia.
"Ngươi là con chuột hay là heo? Nhiều như vậy ngươi ăn được không? Giả bộ đáng yêu cũng vô dụng, ta nói không giúp ngươi nướng chính là không giúp." Trong sơn động, khuôn mặt Dạ Thất Thất đen xì nhìn cánh tay, đối diện một con chuột bạch lớn khoảng bàn tay ngồi trên tảng đá, đang dùng một đôi mắt nhỏ u oán nhìn nàng.
Bên cạnh chuột bạch có một đống xương động vật ăn còn dư lại, cửa sơn động còn bày đặt mấy thi thể động vật chờ nàng đi nướng.
"Chít chít - - chít chít chít chít - - "
Chuột bạch nhảy dựng lên vung móng vuốt nửa ngày cũng không làm cho Dạ Thất Thất hiểu nó muốn nói gì? Nó tức giận nhảy lên cao, giơ móng vuốt hung hăng gõ đầu Dạ Thất Thất một cái, nàng lảo đảo một cái thiếu chút nữa bị nó chụp ngã nằm xuống.