Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 1001: Dung vân giận dữ (3)




Đôi mắt sắc bén như chim ưng của Dung Vân đại sư tràn đầy nghiêm nghị.
“Ngươi hận nàng đến như vậy?” Hắn chỉ nhàn nhạt nhìn Yên Hà tiên tử.
“Đúng vậy, ta hận nàng! Ta hận nàng sao không chết đi!” 
Nhắc tới cái tên cấm kỵ kia, Yên Hà tiên tử tức khắc giận dữ táo bạo!
“Nếu không phải vì con tiện nhân kia, ngươi sao lại không cần ta! Còn nói cái gì tỷ đệ, người ghê tởm nhất chính là nàng! Tiện nhân này…”
Yên Hà tiên tử còn chưa nói xong. 
“Bộp!” Chỉ nghe thấy tiếng bàn tay thật mạnh đánh vào mặt.
Thân mình gầy trơ cả xương của Yên Hà tiên tử tức khắc bị đánh bay, hung hăng đụng vào trên vách tường, phát ra tiếng động vô cùng mãnh liệt.
“Khụ khụ khụ!” Yên Hà tiên tử vừa ho ra máu, vừa điên cuồng mà cười to, cười đến mức nước mắt đều tràn ra. 
Bóng dáng của Dung Vân đại sư vẫn cao dài kiên cố, vẫn không nhúc nhích, trên mặt là biểu cảm lạnh nhạt như sương.
“Dung Vân, Dung Vân, tại sao ngươi lại muốn bảo vệ nàng? Tại sao?” Yên Hà tiên tử tê tâm liệt phế mà rống to.
Dung Vân hờ hững mà nhìn bà ta, giống như đang xem một người chết. 
“Khụ khụ khụ!” Yên Hà tiên tử bỗng nhiên cười điên cuồng: “Dung Vân, đã quá muộn, ngươi hiện tại muốn giết ta, đã quá muộn.”
Dung Vân trầm mặc không nói.
Yên Hà tiên tử tiếp tục cười điên cuồng: “Ngươi nhìn thấy khuôn mặt của nha đầu kia rồi chứ? Ha ha ha ha ha! Nàng chết chắc rồi, nàng chết chắc rồi!” 
Sắc mặt của Dung Vân đột nhiên biến đổi, thân hình của hắn nhanh như tia chớp, một tàn ảnh hiện lên.
Tiếp theo trong nháy mắt, hắn đã nắm lấy yết hầu của Yên Hà tiên tử: “Ngươi nói cho ai?”
“Ha ha ha!” Yên Hà tiên tử cười đến hai mắt đẫm lệ, khuôn mặt dữ tợn vặn vẹo, khiến người ta cảm thấy ghê sợ. 
“Ta nói cho ai? Ngươi cảm thấy ta sẽ nói cho ai? Ha ha ha!”
Dung Vân nhìn xung quanh, khi nhìn thấy một vết máu đỏ sẫm bên vách tường thì đáy mắt của hắn hiện lên một luồng ánh sáng lạnh.
Yên Hà tiên tử đã từng không ai bì nổi, lúc này lại giống như con búp bê rách nát, bị Dung Vân tùy tay ném xuống đất. 
Dung Vân dùng ngón tay đụng vào vết máu, đưa lên mũi ngửi một cái.
Thực nhanh, cặp mày kiếm kia của hắn nhanh chóng nhíu lại.
Yên Hà tiên tử nhìn thấy bộ dáng này của hắn, cười đến càng thêm điên cuồng, thậm chí còn dùng tay đấm mặt đất ha ha cười: “Tô Lạc tiện nha đầu kia chết chắc rồi! Chết chắc rồi! Ha ha ha!” 
“Tiện nhân!” Gương mặt vốn luôn bình thản của Dung Vân trong nháy mắt biến thành mưa rền gió dữ.
Lúc này hắn quả thực giận không thể kiềm được.
“Ha ha ha! Nhập ma đạo, thành Ma quân, Ma tộc vương giả trở về, ha ha ha!” 
Yên Hà tiên tử hình như đã hoàn toàn điên rồi.
Lúc này đầu tóc của bà ta bạc trắng, hỗn độn chật vật, cả người dường như đã rơi vào mộng ảo nào đó, ánh mắt dại ra đầy mê ly.
Nhưng mà hiển nhiên bà ta thật vui sướng thực hưng phấn, không ngừng cười, cười… 
“Nói, người kia ở chỗ nào?” Dung Vân hung tợn mà bóp chặt hai cái vai chỉ còn xương cốt của Yên Hà tiên tử, dùng sức lay động.
Sức lực mạnh đến mức như muốn lắc nát Yên Hà tiên tử.
Nhưng mà, Yên Hà tiên tử lại chỉ cười, ngây ngốc mà cười, cười không ngừng. 
Vẻ mặt Dung Vân có chút nôn nóng.
Có thể khiến Dung Vân đại sư lộ vẻ nôn nóng, trên đời này tuyệt đối không có khả năng, nhưng hiện tại, hắn xác thật rất nôn nóng bất an.
“Người kia là ai?” Dung Vân kéo huyệt linh đài của Yên Hà tiên tử. 
Huyệt linh đài là mệnh môn của tu luyện giả.
Yên Hà tiên tử thanh tỉnh trong nháy mắt, bỗng nhiên, bà ta la to: “Vân Khởi, chạy mau! Chạy mau! Đừng để Dung Vân bắt được!”
Vân Khởi? 
“Vân Khởi! Ma Đạo Đỉnh! Ngươi nhất định phải làm Ma quân, phải là Ma quân!”
Dung Vân nắm chặt đôi tay, trái tim dần dần trầm đến đáy cốc…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.