Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 1004: Chữa trị cho tô lạc (2)




Nghe đồn Mộc Tiên Phủ là phủ đệ của tiên gia, linh bảo bên trong đếm không hết, nhưng đi và với linh bảo chính là những cơ quan cực mạnh.
Nghe nói cơ quan bên trong Mộc Tiên Phủ vô cùng tuyệt diệu, không người có thể giải.
Mộc Tiên Phủ tổng cộng có chín cửa cơ quan, mỗi lần qua được một cửa sẽ nhận được khen thưởng tương ứng. 
Nếu có thể phá giải cửa cuối cùng, sẽ được đến cơ duyên lớn lao.
Mà Xích Huyết Huyền Sâm có thể giúp người chết sống lại trong truyền thuyết này nghe nói nằm ở cửa cuối cùng.
“Mở ra Mộc Tiên Phủ, cũng không dễ dàng gì.” Nam Cung Lưu Vân nhìn chằm chằm Dung Vân, chậm rãi nói. 
Dung Vân nhàn nhạt gật đầu, ánh mắt nhẹ đưa: “Muốn mở ra Mộc Tiên Phủ, xác thật không dễ dàng.”
Hắn nhìn Tô Lạc đang hôn mê bất tỉnh, nhẹ nhàng thở dài: “Sự tình khó ở chỗ Lạc nha đầu này.”
Cũng không biết là vị đại nhân vật nào đặt ra quy định này mà quy tắc đi Mộc Tiên Phủ vừa biến thái vừa kỳ cục. 
Muốn qua cửa phải có một cặp nam nữ tiến vào, đi một người căn bản không thể qua cửa được.
Hơn nữa còn nhất định phải thu phục được Xích Huyết Huyền Sâm, nó mới có thể bị thuần phục, mới có thể chân chính đạt được hiệu quả chữa trị tốt nhất.
Hết thảy đều chỉ về một hướng: Nếu muốn cứu mạng Tô Lạc, nàng nhất định phải đi Mộc Tiên Phủ. 
Không biết có phải là bị quy tắc này kích thích hay không, hai tròng mắt nhắm chặt của Tô Lạc hơi giật giật.
Lông mi mỏng như cánh ve kia khẽ run lên, chậm rãi mở ra.
“Lạc Lạc!” Khuôn mặt lạnh lùng kia của Nam Cung Lưu Vân trong nháy mắt trở nên kích động. 
Động tác của hắn vừa nhanh chóng lại vừa mềm nhẹ mà nâng Tô Lạc dậy, để nàng dựa vào trong lòng ngực của mình.
Sau nhiều ngày hôn mê, Tô Lạc rốt cuộc cũng tỉnh.
“Sư phụ…” Ánh mắt đầu tiên của Tô Lạc thấy Dung Vân đại sư đang đứng ở trước mặt nàng. 
Lúc này nàng mới phát hiện, gọng nói của mìng nghẹn ngào trầm thấp, giống như tiếng mèo kêu.
Yết hầu của nàng như đang bị một bàn tay to lớn vô hình bóp chặt, nói một chữ cũng đã là rất khó khăn.
Dung Vân vẫy tay: “Ngươi hiện tại rất yếu ớt, không cần nói nhiều, tới, ăn viên đan dược này trước đã.” 
Dung Vân tự lấy một cái hộp gấm tinh xảo từ trong lòng ngực ra, hộp gấm mở ra, bên trong là một viên đan dược màu tuyết trắng.
Đây là Sinh Cơ Đan cấp tông sư.
Sinh Cơ Đan là thuốc tục mệnh. 
Nếu để ở bên ngoài, mỗi một viên Sinh Cơ Đan cấp tông sư đều có giá trị xa xỉ, nhưng ai kêu sư phụ của người ta là luyện dược sư cấp tông sư chứ, vật báu vô giá này lại bị Tô Lạc nhai như nhai đậu phộng.
Chỉ là, cơ thể của Tô Lạc thật sự quá yếu, cho dù có dùng Sinh Cơ Đan cấp tông sư, nàng vẫn nhanh chóng tiếp tục rơi vào hôn mê.
Đáy mắt của Nam Cung Lưu Vân che kín thương tiếc và đau lòng, hắn mềm nhẹ mà thả Tô Lạc lại trên giường, thật cẩn thận mà đắp chăn lên. 
“Có biện pháp khác hay không?” Hắn ôn nhu nhìn Tô Lạc, nhưng lại đang nói chuyện với Dung Vân.
Dung Vân bùi ngùi thở dài, ánh mắt nhẹ nhàng mơ hồ: “Mộc Tiên Phủ, phải là nam nữ có đôi có cặp mới có thể đi, nếu không, căn bản không vào được.”
Khi còn trẻ, Dung Vân đại sư đã từng và bằng hữu xông vào một lần, thế nên hắn biết nhiều hơn Nam Cung Lưu Vân. 
“Lạc Lạc sẽ không thể chịu nổi.” Sóng mắt của Nam Cung Lưu Vân dừng ở trên người Tô Lạc, trên mặt là ôn nhu dịu dàng: “Ta không có khả năng để Lạc Lạc mạo hiểm.”
Dung Vân nhàn nhạt lắc đầu, ánh mắt cũng nhìn thẳng vào Tô Lạc đang hôn mê: “Nếu không đi, thập tử vô sinh. Nếu đi, còn có một đường sinh cơ.”
“Ngươi nhẫn tâm tới mức để Lạc Lạc đang yếu ớt như vậy lao thẳng vào nguy hiểm? Ngươi làm như vậy, làm sao dám đối diện với mẫu thân của nàng?” Đôi mắt của Nam Cung Lưu Vân bắn ra ánh sáng, hung ác, nham hiểm, sắc bén. 
Phong cách làm việc của Nam Cung Lưu Vân xưa nay luôn là bốn chữ mau, tàn nhẫn, chuẩn.
Hắn chỉ nói có một câu ngắn ngủn, lại khiến trái tim của Dung Vân đau thắt lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.