Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 1010: Hành trình đi mộc tiên phủ (4)




Hắn nói, hắn tin nàng?
Đôi mắt của Tô Lạc trong nháy mắt sáng ngời, sắc mặt tái nhợt suy yếu tức khắc toả sáng.
“Nam Cung…” Tô Lạc luôn luôn kiên cường, vậy mà trong mắt đã có chút ướt. 
Lấy tính tình cuồng tà thô bạo của hắn, không phải sẽ bạo nộ mà đi, quyết tuyệt không quay đầu lại sao?
Nam Cung Lưu Vân buông nàng ra, một đôi mắt đen gắt gao nhìn chằm chằm Tô Lạc.
Một đôi con ngươi sắc bén, tinh quang lấp lánh, giống con sói đói trên thảo nguyên, đôi mắt xanh thẳm, lạnh lẽo, sắc bén, tràn đầy chiếm hữu dục. 
Tô Lạc không nhanh không chậm mà nhìn thẳng hắn.
Nam Cung Lưu Vân cúi xuống, bỗng nhiên ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng, ôm nàng lên phía trước.
Cuồng nhiệt hôn, che trời lấp đất, bá đạo mà cường thế, lại không thiếu ôn nhu say lòng người. 
Nghĩ đến cơ thể suy yếu của Tô Lạc, Nam Cung Lưu Vân hôn không bao lâu đã dừng lại.
Hắn phủng gò má nàng, hai khuôn mặt dựa vào nhau rất gần, khi đôi môi tách ra còn mang theo một sợi chỉ bạc.
Ái muội nhẹ nhàng bay khắp phòng, phảng phất trong không khí đều mang theo hương vị thơm ngọt say lòng người. 
Trong phòng, chỉ còn lại tiếng hít thở của nhau.
“Lạc Lạc.” Thanh âm của Nam Cung Lưu Vân vào giờ phút này gợi cảm vô cùng, trầm thấp mà tà mị.
Gò mà vốn tái nhợt trắng như giấy của Tô Lạc bay lên hai đóa mây đỏ say lòng người, hơi hơi phiếm đỏ ửng. 
“Lạc Lạc, ta thích ngươi.” Ánh mắt của Nam Cung Lưu Vân xưa nay chưa từng có nghiêm túc và kiên định.
Tô Lạc trong lòng hơi động.
“Cho tới nay, ta đều tin tưởng vững chắc rằng, người đứng ở bên cạnh ta chắc chắn sẽ là ngươi.” Nam Cung Lưu Vân lẳng lặng nhìn nàng, thần sắc nghiêm túc mà ngưng trọng. 
Tô Lạc bị hắn nhìn có chút run rẩy.
Thổ lộ trắng trợn như vậy, làm nàng có chút ăn không tiêu.
Nam Cung Lưu Vân tựa hồ cũng ý thức được có chút ngượng ngùng, hắn khụ một tiếng, sắc mặt không hiểu sao có chút đỏ. 
Rốt cuộc, nghiêm trang thổ lộ với cô nương nhà người ta, hắn cũng thấy ngượng ngùng mà.
Nam Cung Lưu Vân lại tiếp tục nói: “Cho tới nay, ta đều có thói quen sống một mình, hơn nữa còn cho rằng cả đời này cũng sẽ sống cô độc. Nhưng mà, ngươi lại đột nhiên xuất hiện, hấp dẫn toàn bộ ánh mắt của ta.”
Tô Lạc không hé răng, nhưng lại mỉm cười cổ vũ hắn tiếp tục. 
Hắn tiếp tục thổ lộ: “Ngươi là cô nương đầu tiên mà ta quyết định muốn theo đuổi, cũng là cô nương đầu tiên ta ôm, cô nương đầu tiên ta hôn, rất nhiều lần đầu tiên, đều là ngươi.”
Tô Lạc cắn răng.
Nhớ tới lần đầu mới gặp hắn, động tác quen thuộc ở trên cây kia, nàng không nhịn được mà co rút khóe miệng. 
Lần đầu tiên của thằng nhãi này thật sự thuần thục.
Nam Cung Lưu Vân che lại khóe môi, ho khan một tiếng, tiếp tục thổ lộ: “Bởi vì chuyện tình cảm luôn không có, cho nên không có kinh nghiệm để tham khảo, thế nên luôn làm những chuyện khiến ngươi không vui, thật sự thực xin lỗi.”
Tô Lạc lắc đầu, đang muốn nói chuyện, Nam Cung Lưu Vân lại dùng tay chạm môi nàng. 
“Bởi vì không có kinh nghiệm, cho nên luôn chọc ngươi tức giận, làm ngươi bị thương, nhưng là… Đời này, ta Nam Cung Lưu Vân đã nhận định ngươi.”
Nam Cung Lưu Vân cầm tay Tô Lạc, ánh mắt kiên định, thanh triệt, kiên nghị: “Cho nên Lạc Lạc, ngươi nguyện ý và ta tiếp tục đi tiếp sao?”
Lời hắn rất bình tĩnh, nhưng là, đôi tay run nhè nhẹ kia tiết lộ hắn đang khẩn trương. 
Tô Lạc trong lúc nhất thời giật mình ngơ ngác.
Nàng không nghĩ tới nam nhân kiêu ngạo rối tinh rối mù, kiệt ngạo không ai bì nổi này, một ngày kia, thế nhưng sẽ ăn nói khép nép mà thổ lộ với nàng, thế nhưng sẽ thấp thỏm bất an mà chờ đáp án của nàng.
“Ngươi…” Tô Lạc dừng một chút. 
Giờ phút này, trong lòng nàng như đang ủ rượu ngon, chua chua ngọt ngọt, lại có cảm giác ấm áp lãng mạn không nói nên lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.