Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 1012: Hành trình đi mộc tiên phủ (6)




Thấy Tô Lạc cười ầm lên, trên mặt Nam Cung Lưu Vân hiện lên tia xấu hổ.
“Bụng... Đau... Ha ha ha...” Ở trong ngực Nam Cung Lưu Vân, Tô Lạc cười thiếu chút nữa bụng bị rút gân rồi.
Nếu thật sự đang ở trên giường, nàng có thể cười đến lăn lộn rồi. 
Lúc này, Tấn Vương điện hạ đáng thương của chúng ta, không chỉ có bị giễu cợt, mà còn giúp Tấn vương phi tương lai cười đến mức xoa bụng cười.
Tấn vương phi xoa bụng cười.
“Vui lắm sao?” Nam Cung Lưu Vân rối rắm nhìn Tô Lạc. 
Tô Lạc ôm bụng, nén cười, nghiêm túc gật đầu.
Tử Nhiên đứng bên cạnh nói chen vào một câu: “Tiểu sư muội, phòng này làm sao có thể bị sập? Sau khi ngươi rời đi, sư phụ còn thi triển trận pháp đặc biệt, công kích cấp tám cấp chín, vậy thì sẽ không hư rồi.”
Bụng Tô Lạc run lên, rõ ràng nín cười vô cùng thống khổ. 
Tử Nhiên vẻ mặt mơ màng khó hiểu lại đi vòng quanh cái phòng bị sập này, vừa đi vừa nhíu mày: “Đây thế nào lại sập từ khung cửa nhỉ?”
Tô Lạc nhịn cười vất vả như vậy, nhưng nhìn thấy bộ dáng Tử Nhiên nghiêm túc thăm dò chân tướng, rốt cuộc nàng nhịn không được, phụt ra một tiếng, lại nhịn không được mà cười lớn vui vẻ.
Nàng vừa cười vừa đấm vào lồng ngực tinh tráng của Nam Cung Lưu Vân. 
Rất buồn cười, thật sự rất buồn cười, Tô Lạc cười đến mức nước mắt chảy ra không thể nào dừng lại.
Cả khuôn mặt Nam Cung Lưu Vân lúc này đen thui.
Hắn buồn bực ho khan một tiếng. 
Tử Nhiên còn không biết điều lại đến gần hỏi: “Tiểu sư muội ngươi cười cái gì vậy? Chẳng lẽ ngươi biết chân tướng?”
Sắc mặt Nam Cung Lưu Vân đen thui có thể nhỏ ra nước, lạnh băng trách cứ: “Im miệng!”
Khuôn mặt Nam Cung Lưu Vân lạnh lẽo, cả người tản ra khí lạnh muốn sống chớ tới gần. 
Tử Nhiên lập tức im lặng, đứng im tại chỗ, không dám bước lên một bước.
Hắn cũng không phải là kẻ ngốc, nhìn thần sắc Tô Lạc nháy mắt ra hiệu, hắn đã đoán được vài phần.
Nam nhân thẹn quá hóa giận không đáng sợ, nhưng người thẹn quá hóa giận là cường giả cấp mười, vậy tuyệt đối vô cùng đáng sợ. 
Vì thế, Tử Nhiên im lặng nhìn Nam Cung Lưu Vân ôm Tô Lạc rời đi.
Bởi vì cả người hắn nãy giờ nhịn cười, bây giờ đang run lên, giống như người bị động kinh vậy.
Mày kiếm của Nam Cung Lưu Vân nhăn lại, thần sắc nghiêm túc, oai phong không thể xâm phạm. 
Tô Lạc nhìn bộ dáng này của hắn, lại cười rộ lên.
“Đây là chuyện buồn cười như vậy?” Mày Nam Cung Lưu Vân nhăn lại.
“Ừm!” Tô Lạc nhấp môi, không ngừng gật đầu. 
“Ngươi nha.” Nam Cung Lưu Vân đưa Tô Lạc vào phòng Tây Sương gian phòng dành cho khách, vươn ngón tay ấn ấn cái mũi nàng.
Phòng chính sập rồi, nhưng phòng Tây Sương miễn cưỡng cho ngươi vào.
“Nam Cung Lưu Vân, ngươi thật đáng yêu.” Tô Lạc kéo đầu hắn xuống, ở trên mặt hắn để lại một ấn ký vang dội, chụt một tiếng. 
Nam Cung Lưu Vân lập tức trợn tròn mắt.
Sau khi làm chuyện ngu ngốc còn có được đãi ngộ này?
Tô Lạc nâng khuôn mặt tuấn tú hoàn mỹ không có một chút tì vết, cảm thán liên tục: “Tô Lạc ta có tài đức gì, lại có thể khiến ngươi ái mộ như thế.” 
“Lạc Lạc!” Đôi mắt Nam Cung Lưu Vân lạnh băng như ngàn năm tuyết đọng, bây giờ toàn bộ hiện lên là tia hạnh phúc vui mừng.
“Nam Cung Lưu Vân, ngươi là của ta!” Tô Lạc ở trên môi hắn ấn thêm dấu ký: “Đóng dấu kết luận, không thể đổi ý!”
Khóe miệng Nam Cung Lưu Vân tươi cười, trong lòng tràn đầy hạnh phúc, cũng không cần thêm gì khác. 
“Được, ta là của ngươi.” Nam Cung Lưu Vân ngoan ngoãn gật đầu, giống như mãnh hổ dịu dàng.
“Về sau ở bên ngoài không được cho là ta quyến rũ người khác.” Tô Lạc bộ dạng hung hăng, nhân cơ hội công chiếm thành trì, ký xuống điều khoản bất bình đẳng có lợi cho nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.