Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 1030: Thời khắc sinh từ (2)




Lý Dao Dao nhấp môi, kiên định lắc đầu: “Không, rất đáng giá.”
Bởi vì nếu không phải có Tuyết Lạc Toan Nghê dụ Nam Cung Lưu Vân rời đi, nàng căn bản không có cơ hội động thủ với tiện nhân đầu Tô Lạc kia!
Tam sư huynh đối với tiện nha đầu kia thật sự là xem như bảo bối, chỉ sợ rời xa hắn, tiện nha đầu Tô Lạc kia đã chết từ lâu rồi. 
Giống như là buộc ở dây lưng quần, đi chỗ nào cũng đều mang theo, bảo vệ chặt chẽ, nàng căn bản không có cơ hội ra tay.
“Ngươi tìm người, thật sự có thể giết được Tô Lạc?” Vẻ mặt Tư Đồ Minh có chút phức tạp.
Dung mạo cô nương kia và bảo bối tượng gỗ quý nhất của sư phụ giống nhau như đúc, có thể khẳng định Tô Lạc và tượng gỗ hai người nhất định có quan hệ. 
Nếu sư phụ biết.
Tư Đồ Minh quả thật không dám tưởng tượng đến hậu quả.
Nếu như một đánh tới tay cũng không xong, khiến cho đối phương chạy thoát, quả thực tai họa về sau. 
“Đến rồi.”
Lý Dao Dao nhìn về phía xa, một bóng dáng màu trắng lặng yên đến gần Tô Lạc, trường kiếm hung hăng đâm tới yết hầu Tô Lạc.
“Nhị sư huynh, tin tưởng ta, lần này Tô Lạc nhất định phải chết!” Đôi mắt tàn nhẫn của Lý Dao Dao nheo lại, đáy mắt hưng phấn.
Tô Lạc chết rồi, Tam sư huynh chính là của nàng! 
Lý Dao Dao kích động nắm chặt tay, móng tay đâm sâu vào da thịt, nhưng nàng lại hoàn toàn không biết.
Lại nói bên Tô Lạc.
Thanh trường kiếm lạnh lẽo hung hăng đâm vào cổ Tô Lạc! 
Ở tình huống ngàn cân treo sợi tóc này.
Tầm mắt Tô Lạc nhìn về phía Nam Cung Lưu Vân...
Nàng nhìn thấy Nam Cung Lưu Vân rất nhanh đã đánh chết con Tuyết Lạc Toan Nghê thứ hai. 
Nàng nhìn thấy Nam Cung Lưu Vân quay đầu lại.
Nàng nhìn thấy hắn kinh ngạc, tuyệt vọng, đôi mắt khó có thể tin được, hắn không màng tất cả phi về phía nàng.
Tốc độ của hắn cực kỳ nhanh cực kỳ vội vàng. 
Nhưng mà trường kiếm ở trước mắt, đã không kịp rồi.
Liền ở thời khắc then chốt, thấy tốc độ Nam Cung Lưu Vân nghịch ý trời, từng đường tàn ảnh...
Trong đầu Tô Lạc bỗng nhiên hiện lên một đường ánh sáng, hơn nữa đường ánh sáng này bị nàng nắm giữ được rồi! 
Đạp vỡ tàn ảnh, xuyên thủng hư không...
Tô Lạc chỉ cảm thấy từ đan điền một cỗ khí nóng rực bốc lên, chạy đến hai chân.
“Thuấn Di!” Tô Lạc chỉ cảm thấy cả người giống như đặt trong hư không. 
Vốn đối với chân tướng, Tô Lạc giống như cách một cái cửa sổ giấy.
Bây giờ, giấy cửa sổ đã bị chọc mở ra, Tô Lạc có cảm giác vô cùng xúc động.
Lúc thời khắc sinh tử như thế này, nàng thế nhưng lại lĩnh ngộ được chân lý Linh Vũ Bộ kết hợp cùng với không gian. 
Thuấn Di!
Nàng có thể đạt tới Thuấn Di!
Tuy rằng chỉ ngắn ngủi có mười mét, nhưng đại diện nàng đã bước vào ngưỡng cửa công pháp này rồi. 
Tô Lạc giống như cá bơi ra ngoài.
Cái người mặc đồ trắng vốn tưởng trong tay nắm chắc thành công, kết quả lại đâm vào không khí.
Thất bại như vậy, hắn làm sao có thể chấp nhận được?
Trường kiếm xoay ngược lại thay đổi phương hướng, thắng tắp đâm vào sau lưng Tô Lạc.
Vừa rồi Tô Lạc biến mất trong nháy mắt, lại chớp mắt xuất hiện cách mười mét, người mặc đồ trắng tưởng chính mình hoa mắt, hoàn toàn không nghĩ đến Thuấn Di.
Trên Đại Lục, Thuấn Di cửa công pháp này chỉ tồn tại trong truyền thuyết, trên thực tế đã thất truyền lâu rồi.
Huống chi, Thuấn Di của ai có thể đạt mười mét à? Cho nên căn bản hắn không thể tưởng tượng được. 
Trường kiếm như rắn độc cắn chặt Tô Lạc không bỏ.
Mắt thấy hắn lại muốn đâm sau lưng Tô Lạc.
“Thuấn Di!” Tô Lạc nuốt một viên Linh Nguyên Đơn, dựa vào nó khôi phục chút linh lực, lại Thuấn Di thêm một lần biến mất. 
Người mặc đồ trắng trợn mắt không thể tin được.
Hắn hoàn toàn không nghĩ được, người này sao lại lần lượt biến mất không thấy? Nếu là hoa mắt, hắn cũng không thể liên tục hoa mắt hai lần?
“Ta giết!” Người mặc đồ trắng cắn chặt răng, lại hung hăng đâm về phía sau lưng Tô Lạc! 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.