Nam Cung Lưu Vân cõng Tô Lạc đi thẳng về phía Đông.
“Tiểu sư muội, đi thôi.” Từ Đồ Minh nhìn Lý Dao Dao, mơ hồ có một tiếng thở dài.
“Nhị sư huynh, huynh đang oán trách muội sao? Huynh đang trách muội nóng nảy đòi rời đi đúng chứ?” Lý Dao Dao ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn lớn cỡ bàn tay lên, vết thương trên khuôn mặt lại càng lộ ra vẻ đáng thương tội nghiệp của nàng.
Nếu như nàng không đòi đi, thì bọn họ sẽ không bị thương thành bộ dạng như vậy.
Trong lòng Tư Đồ Minh vốn dĩ cũng có chút oán hận, nhưng nhìn bộ dạng đáng thương của Lý Dao Dao, chút oán giận đó lại lập tức tiêu tan thành mây khói.
“Không có, chúng ta đi thôi.” Tư Đồ Minh nhìn theo hình bóng rời đi của Nam Cung Lưu Vân, đôi mắt chợt lóe lên.
Không đến sinh tử quan, làm sao có thể nhìn ra lòng người? Ai mà ngờ được, Tam sư đệ lại thật sự nhẫn tâm như vậy?
Dùng tiền mua mạng, hơn nữa đối tượng còn là sư huynh muội của mình, thật đúng là phụ bạc.
“Tiểu sư muội, Tam sư đệ thật sự không phải phu quân của muội. Có lẽ muội...”
“Không!” Lý Dao Dao bướng bỉnh hất cằm lên, đáy mắt lóe lên ánh sáng lạnh, vẻ mặt kiên quyết: “Tam sư huynh nhất định phải là của muội! Hiện giờ chỉ là vì huynh ấy bị con hồ ly tinh gian ác Tô Lạc mê hoặc thôi! Cuối cùng sẽ có một ngày, huynh ấy sẽ hiểu ra, ai mới là người yêu huynh ấy nhất!”
Toàn thân Lý Dao Dao khẽ run lên, tay nắm chặt thành quyền, kiên định như đang nghênh địch.
Tư Đồ Minh kìm nén trong cổ họng, tiến thoái lưỡng nan, thật sự không biết nên khuyên như thế nào.
Người trong cuộc thì mơ tối, người đứng ngoài xem thấy rõ ràng. Nam Cung Lưu Vân không có chút tình cảm nào với Lý Dao Dao, nhưng nha đầu ngốc này vẫn u mê không tỉnh ngộ như trước.
Tư Đồ Minh vừa tức giận vừa sốt ruột vừa không biết phải làm sao, chỉ có thể kìm nén.
Hắn bất đắc dĩ, chỉ có thể nói sang chuyện khác: “Không nói đến những chuyện này nữa, bây giờ tìm lối vào cung điện mới là việc quan trọng.”
Một đoàn tám người, phân thành bốn nhóm.
Nam Cung Lưu Vân và Tô Lạc đi về phía Đông.
Tư Đồ Minh và Lý Dao Dao tiến về phía Tây.
Bắc Thần Ảnh và Tử Nghiên hướng về phía Bắc.
Lạc Hạo Thần và Lạc Điệp Y đi về phía Nam.
Người bốn nhóm kiểm tra từ trong ra ngoài, xới từng tất đất để tìm lối vào.
Có điều, người của ba nhóm kia quả thật rất nghiêm túc tìm kiếm, từng ngọn cây cọng cỏ đều không bỏ qua mà tìm rất tỉ mỉ.
Thế nhưng, Nam Cung Lưu Vân và Tô Lạc lại không hẳn vậy.
Lúc này, Tô Lạc đang ngồi trên xích đu, lười biếng phơi nắng.
Tiểu Thần Long và Tiểu Hồ Ly một phải một trái ngồi trên vai Tô Lạc, đung đưa tới lui, nhìn vô cùng thoải mái.
“Mệt không, dừng lại nghỉ một chút.” Nam Cung Lưu Vân cưng chiều kéo chiếc xích đu đang đung đưa.
Người khác vất vả tìm kiếm, Lạc nha đầu của hắn lại chơi ở đây.
“Linh khí ở đây dễ chịu quá, như được tắm gió xuân vậy, dường như từng lỗ chân lông đều được hấp thụ linh khí.” Sắc mặt của Tô Lạc đã có một chút màu hồng nhàn nhạt, không trắng bệch như trước nữa.
“Đương nhiên rồi, lối vào của điện Cửu Trùng, thế nào linh khí cũng tràn ra một chút.” Nam Cung Lưu Vân nở nụ cười bí hiểm khó lường.
Tô Lạc trêu đùa Tiểu Thần Long, khóe môi hơi nhấc lên.
“Ê! Hai ngươi lười biếng nhé!” Bắc Thần Ảnh nhanh như chớp xuất hiện trước mặt bọn họ, cười hi hi tiến lại gần.
Tử Nghiên đi theo sau, kinh ngạc nói: “Thì ra hai người đã sớm biết cửa vào ở chỗ này, vậy mà cứ nhìn chúng ta như đồ ngốc đi tìm kiếm khắp nơi như thế sao!”
Tô Lạc nở nụ cười: “Chẳng phải hai người đã tới rồi sao?”
Tử Nghiên cười: “Còn không phải Tiểu Ảnh Tử ư! Hắn căn bản có đi tìm đâu, chỉ nói đi theo hai người là được rồi, mà hắn nói đúng thật.”
Bắc Thần Ảnh không khỏi đắc ý.
Sau khi đã phải chịu đựng biết bao sự buồn rầu và thua thiệt, hắn lại không khôn ngoan hơn sao?
Vào thời điểm phải dựa vào vận khí như vậy, Bắc Thần Ảnh kiên quyết đứng dưới cờ của Tô Lạc.
Tô Lạc vừa trêu đùa Tiểu Thần Long, vừa cười nói: “Chúng ta hãy đợi ở đây đi, để xem mấy người kia lúc nào mới tìm được đến đây.”