Vì cái gì nàng dám hô to gọi nhỏ với Tô Lạc? Còn không phải bởi vì Tô Lạc hiện tại đang bị thương, không có thực lực?
Nhưng là, người ta có hai con linh sủng, con nào chạy ra cũng có thể chà đạp nàng.
Tình cảnh này cơ hồ khiến nàng sắp nổi điên.
Bởi vì phẫn nộ, thân mình của Lý Dao Dao không ngừng run rẩy, kịch liệt giống như đang sốt.
“Dao Dao, Dao Dao!” Tư Đồ Minh quan tâm mà ôm lấy nàng.
Lý Dao Dao nắm chặt đôi tay thành quyền, móng tay cắm sâu vào trong da thịt.
Tô Lạc! Mối thù ngày hôm nay, ta Lý Dao Dao ngày nào đó chắc chắn sẽ trả lại toàn bộ!
Hai mắt Lý Dao Dao lập loè ánh sáng ác độc, hung hăng mà nhìn chằm chằm Tô Lạc, giống như rắn độc giấu trong bụi cỏ, tùy thời đều sẽ nhào lên tạo thành vết thương trí mạng.
Tô Lạc ôm hai quả cấu tuyết trong lòng ngực, bình tĩnh thong dong, ánh mắt bình thản, phảng phất như chuyện vừa rồi căn bản chưa từng phát sinh.
Thấy vậy, Lý Dao Dao càng tức giận muốn chết.
Ánh mắt Nam Cung Lưu Vân âm lệ mà nhìn Lý Dao Dao một cái, bế Tô Lạc lên, ôn nhu nói: “Chơi đủ rồi, chúng ta đi vào thôi.”
Chơi đủ rồi? Thì ra tam sư huynh tùy ý để Tô Lạc chơi nàng?
Nhận rõ sự thật này rồi, Lý Dao Dao nắm chặt tay kêu răng rắc.
Lúc này, ánh mặt trời nhô lên cao, vừa lúc chiếu vào một gốc cây cổ thụ.
Dưới bóng cây, có một vòng sáng lóng lánh trong suốt phát ra ánh sáng.
Thì ra, Nam Cung Lưu Vân ngồi ở đây chơi cờ là vì muốn chờ đến khi mặt trời lên cao, chiếu xuống điểm truyền tống này.
Nam Cung Lưu Vân ôm Tô Lạc, đứng ở trong vòng sáng kia, trong giây lát hai người cũng đã biến mất.
Đoàn người cũng dần dần bị truyền tống vào Cửu Trọng Điện.
Khi Lạc Điệp Y đi ngang qua Lý Dao Dao, bỗng nhiên quay đầu lại, trào phúng mà lắc đầu: “Hiện tại thấy rõ ràng chưa? Ngươi vẫn luôn tự mình đa tình, biểu tỷ thân ái của ta.”
Vừa nói xong, Lạc Điệp Y đã chạy tới trước vòng sáng, đảo mắt đã bị truyền tống đi vào.
Lý Dao Dao tức giận đến sắc mặt xanh mét, không nhịn được mà thở hổn hển. . ngôn tình sủng
Tức chết rồi tức chết rồi tức chết rồi!
Tư Đồ Minh ngừng ở trước mặt Lý Dao Dao, yên lặng nhìn nàng, đôi mắt tràn đầy thâm tình: “Dao Dao, từ bỏ đi, từ bỏ có được không?”
“Không! Tuyệt đối không!” Lý Dao Dao hét lên một tiếng, oán hận mà trừng mắt nhìn Tư Đồ Minh: “Ngươi có ý gì? Ngươi cảm thấy tam sư huynh không cần ta, ngươi có thể nhân cơ hội mà vào sao? Nằm mơ!”
Nói xong, Lý Dao Dao nhanh chóng đi đến vòng sáng, bị truyền tống vào.
Mặt Tư Đồ Minh tựa như bị đánh một cái tát thật mạnh, toàn bộ đều đỏ lên.
Một lòng vì nàng, rốt cuộc chỉ có thể đối lấy hồi báo như vậy? Hắn làm những việc này, đến tột và có ý nghĩa hay không?
Mặc kệ mọi người chọn lựa như thế, cuối cùng vẫn phải đi vào Cửu Trọng Điện.
Nam Cung Lưu Vân ôm Tô Lạc, bao bọc nàng trong áo lông cừu, bảo vệ kín mít.
Khi người khác đi ra khỏi điểm truyền tống, một đám đều choáng váng đầu óc, cơ hồ không đứng thẳng được.
Nhưng Tô Lạc lại hoàn toàn không chịu ảnh hưởng gì.
Bốn phía đều có sương mù mờ mịt, linh khí toát lên, phảng phất như đi vào Tiên giới.
Trước mắt đứng lặng một tòa cung điện bằng bạch ngọc, nguy nga đứng thẳng, không trang hoàng lộng lẫy nhưng lại rất xa hoa.
Cấu trúc vô cùng đơn giản, các tấng đều thông với nhau.
Thì ra đây là sinh tử quan trong truyền thuyết - Cửu Trọng Điện.
Trong Cửu Trọng Điện có rất nhiều bảo vật, chỉ cần qua được trạm kiểm soát, sẽ có khen thưởng tương ứng.
“Hiện tại các ngươi đã tiến vào phạm vi của Cửu Trọng Điện.” Một thanh âm to lớn vang dội uy nghiêm vang lên bên tai mọi người.
Thanh âm này giống như sét đánh giữa trời nắng, chấn động toàn bộ người đang có mặt.
Đây là thanh âm của chủ nhân Cửu Trọng Điện.
“Nhiệm vụ của Cửu Trọng Điện chia làm bốn mức độ là cấp bình thường, cấp khó khăn, cấp tinh anh và cấp tử vong. Cấp bình thường có khen thưởng thấp nhất, cấp tử vong có khen thưởng vô cùng phong phú, bọn nhỏ, trong nguy hiểm cầu phú quý, cực phầm linh bảo của cấp tử vong chỉ cách các ngươi một ý niệm mà thôi.”