Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 1175: Cửa cuối cùng (2)




Trận chiến này tuy rằng cực kỳ nguy hiểm, nhưng cũng may là hữu kinh vô hiểm, có thể bình yên vượt qua.
Sauk hi được Tô Lạc trị liệu, vết thương của Bắc Thần Ảnh và Tử Nghiên đang dần dần chuyển biến tốt đẹp, chỉ cần qua mấy ngày là có thể khôi phục như lúc ban đầu.
Hai người bọn họ thắng lợi, cũng giúp Tô Lạc giảm bớt áp lực. 
Cuối cùng, Tô Lạc và Nam Cung Lưu Vân đứng ở trên đài.
Hiện tại là cửa cuối cùng.
“Lạc Nhi, lát nữa đừng rời khỏi ta quá xa.” Nam Cung Lưu Vân thấp giọng nói. Bởi vì nếu ở xa hắn, vòng bảo hộ của hắn sẽ không thể bảo vệ nàng. 
“Không, ngươi chuyên tâm đối địch, không cần để ý đến ta.” Vẻ mặt Tô Lạc rất bình tĩnh: “Ta sẽ giúp ngươi bám trụ mười giây.”
Mười giây đồng hồ này là cơ hội duy nhất mà nàng có thể tranh thủ. Vốn có thể kéo dài lâu hơn, chẳng qua… Năng lượng của hòn đá nhỏ đã tiêu hao hết sau trận chiến của Tử Nghiên, loại bỏ sức chiến đấu của nó ra, sau đó Tô Lạc tính toán tỉ mỉ lại, phát hiện mình chỉ có thể bám trụ lâu nhất là mười giây.
“Quan trọng nhất chính là ngươi.” Nam Cung Lưu Vân nhíu mày. 
“Biết rồi, ngươi không cần phân tâm.” Tô Lạc lo lắng nhất chính là cái này.
“Ừ.”
Trong lúc hai người đang nói chuyện thì hai ông chú người sắt cuối cùng cũng từ từ đi lên trên đài. 
Tốc độ di chuyển của họ rất chậm, rất chậm, mỗi một bước đều ầm vang rung động, khí thế vô cùng.
Thực nhanh, hai ông chú người sắt đứng đối diện hai người bọn họ.
Khuôn mặt của bọn họ rất lạnh lùng, uy nghiêm vô cùng, quanh thân tản ra uy thế vô cùng mạnh mẽ, đó là một loại dao động cực kỳ nguy hiểm. 
Cổ sát khi dời non lấp biển này bay thẳng đến chỗ hai người Tô Lạc. ngôn tình tổng tài
Nam Cung Lưu Vân có thể ngăn cản luồng sát khí này, nhưng Tô Lạc tuyệt đối không làm được, chỉ sợ chỉ cần một chiêu này thôi, Tô Lạc sẽ trực tiếp bị nghiền nát.
Đôi mắt đen nhánh của Nam Cung Lưu Vân hiện lên ánh sáng lạnh! 
Hắn đột nhiên vượt lên trước một bước, một cổ linh khí vô cùng thuần khiến phá gió bay ra, giống như mây mù ngăn cản uy áp cường đại kia trong phạm vi ba thước, sau đó, hắn tiếp tục đè thêm một vòng bảo hộ kiên cố khác lên người nàng.
Không phải ai cũng có thể ngưng tụ ra được vòng bảo hộ này, Nam Cung Lưu Vân vì có tu luyện bí kíp mới có thể ngưng tụ ra được.
“Thỉnh.” Đôi mắt của Nam Cung Lưu Vân hơi lóe, lập tức ra tay trước. 
Chỉ thấy trên bàn tay thon dài của hắn hiện lên từng đốm ánh sáng trắng, trông vô cùng quỷ dị.
Nam Cung Lưu Vân híp đôi mắt lại, trong tay bí mật mang theo dao động quỷ dị này, trong giây lát đánh thẳng về phía yếu ớt nhất của ông chú người sắt!
Nam Cung Lưu Vân không chắc có thể chiến thắng nếu hai ông chú này liên thủ, nhưng nếu hai người chia ra, hắn chắc chắn có thể. 
Hắn có tin tưởng, trong vòng mười giây đồng hồ, hắn nhất định có thể giải quyết xong một cường giả cấp mười!
Theo sự chuyển động thân thể của Nam Cung Lưu Vân, ánh sáng mênh mông như một quả cầu trắng trên tay hắn đột nhiên nổ bắn bay ra.
Qủa cầu ngay lập tức nổ tung thành vô số quả cầu ánh sáng nhỏ hơn. 
Những quả cầu nhỏ này nhiều không kể xiết, viên nào viên nấy đều mang theo ánh sáng lóng lánh, nhìn qua vô cùng âm trầm quỷ dị, đằng đằng sát khí.
“Bắn!” Nam Cung Lưu Vân tức giận rít gào!
Theo một tiếng bắn này, tức khắc, vô số ánh sáng giống như phong ba đập thẳng về phía cường giả cấp mười kia. 
Lấp lánh phát sáng, ánh sáng kia như có thể hấp dẫn linh hồn, khiến tinh thần người ta rung động.
Xung quanh ông chú cấp mười kia là vô số quả cầu nhỏ phát sáng!
Đây không phải là một kiếm hay một đấm, hoàn toàn không thể tránh thoát nổi! 
Đây là vô số sát khí nóng như mặt trời, mà người tung chúng nó ra chính là Nam Cung Lưu Vân luôn luôn tàn nhẫn.
Lúc này đây, hắn không giữ lại thực lực nữa, đánh hết toàn lực!
Đối mặt với tuyệt chiêu giết không tha này, vị cường giả cấp mười hơi yếu hơn kia hoảng sợ vô cùng! 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.