Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 160: Điên Cuồng Cuối Cùng (2)




“Được, lấy tánh mạng của ta ra thề! Ở sơn mạch Lạc Nhật, ta Liễu Nhược Hoa xác thật nhìn thấy Tô Lạc và Tấn Vương điện hạ đi cùng nhau, việc này thiên chân vạn xác, nếu có một lời giả dối, ta sẽ bị thiên lôi phanh xác!” Liễu Nhược Hoa kiên định giơ tay phải lên thề, đáy mắt thành kính vô cùng.
Tô Vãn vốn đã tin Liễu Nhược Hoa, bây giờ nàng càng chắc chắn tin tưởng nàng ta hơn, sắc mặt của nàng bắt đầu hòa hoãn, nặng nề thở dài: “Nhưng sơn mạch Lạc Nhật cách nơi này thiên sơn vạn thủy, Tô Lạc dùng cách nào để đi qua rồi trở về?”
“Cái gì, Tô Lạc thật sự đã trở lại?” Liễu Nhược Hoa trừng lớn hai mắt, cơ hồ khó có thể tin.
“Đúng vậy, mới vừa rồi ta đi tìm nàng, nàng đã ở đó!” Tô Vãn không nói ra chuyện mất mặt ngày hôm nay của mình, nàng không muốn bị cười nhạo nữa.
“Thật sự đã trở lại…” Liễu Nhược Hoa có một loại cảm thán như đã biết trước.
Quả nhiên, nàng dự đoán không hề sai, lúc trước khi bị các nàng đuổi giết, Tô Lạc không chết, như vậy nàng ta cũng sẽ không bị giết dễ dàng như vậy.
Ở sơn mạch Lạc Nhật, lần cuối cùng nàng nhìn thấy Tô Lạc là khi tiểu đội đuổi giết Tô Lạc trên đường.
Khi đó bởi vì Thần Long đột nhiên xuất hiện đuổi giết bọn họ, làm cho bọn họ phân tán lẩn trốn khắp nơi.
Sau đó thì thị nữ bên người Dao Trì tiên tử tìm được nàng, muốn nàng dẫn đường tìm Tô Lạc.
Tuy rằng thị nữ kia cũng chưa nói cái gì, nhưng là dựa vào trực giác của nữ nhân, Liễu Nhược Hoa vẫn rõ ràng cảm giác được nàng có sát khí với Tô Lạc.
Cũng chính bởi vì vậy, nàng mới có thể không nói hai lời mang theo đối phương đi tìm Tô Lạc.
Nàng vốn cho rằng Tô Lạc sẽ chết trong tay đối phương, hiện tại xem ra mệnh của Tô Lạc thật đúng là lớn, nàng vẫn còn sống trở lại.
Tô Vãn nhíu mày nói: “Ngươi ngẫm lại, Tô Lạc rốt cuộc đã dùng cách gì để đi về nhanh chóng như vây?”
“Chẳng lẽ là Long Lân Mã của Tấn Vương điện hạ?” Liễu Nhược Hoa có chút không thể tin được.
“Tuyệt đối không có khả năng!” Tô Vãn phủ định: “Nghe nói Long Lân Mã ngay cả Dao Trì tiên tử đều không tán thành, sao có thể tán thành Tô Lạc? Phải biết rằng, nàng là phế vật ngay cả thực lực cấp một cũng không có nổi!”
Khóe miệng Liễu Nhược Hoa tràn đầy ý cười mỉa mai.
“Tất cả các ngươi đều bị Tô Lạc lừa gạt. Ta không biết Tô Lạc có thực sự là phế vật thiên phú bằng không hay không, ta chỉ biết thân thủ của nàng ta mau lẹ lưu loát, không phải là kẻ đầu đường xó chợ, ám sát của Lưu Duy Minh đều bị nàng tránh thoát, ngươi cảm thấy nàng thật là phế vật sao?” Nghĩ nghĩ, Liễu Nhược Hoa rốt cuộc vẫn nói bí mật mà nàng phát hiện cho Tô Vãn.
“Ngươi nói cái gì? Tô Lạc có thể tránh khỏi ám sát của Lưu Duy Minh?” Lưu Duy Minh có thực lực cấp ba, bốn, Tô Lạc lại có thể tránh thoát một kích toàn lực của hắn?
Này, sao có thể…
Nhưng nếu giả thiết này thành lập thì…
Bỗng nhiên, Tô Vãn nhớ tới cú đá không thể hiểu được bên bờ hồ hoa sen ngày đó.
Ngày đó, một đá này đã đẩy nàng vào trong hồ nước, ngay cả Tô Khê cũng cùng nhau rơi vào, cuối cùng lại đột nhiên cháy đưa tới một đám người Thái tử…
Chuyện này rõ ràng có vấn đề!
Các sự kiện đều kết hợp chặt chẽ, kín kẽ với nhau. Tuyệt đối là do người làm, nếu không sao lại vô cùng trùng hợp như vậy.
Chẳng lẽ… tất cả mọi chuyện đều do Tô Lạc làm?
Nếu Tô Lạc thật sự che dấu thực lực, như vậy thật sự có thể là do nàng làm!
Không thể không nói một câu, Tô Vãn cô nương, ngươi biết chân tướng rồi. Phật Sơn Vô Ảnh Cước lưu loát dứt khoát kia thật đúng là do Tô Lạc làm. Hơn nữa nàng còn không chỉ làm một chuyện đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.