Chỉ đáng thương lão cha già của nàng, tự cho là khống chế hết thảy, ai ngờ chỉ là đao trong tay người khác, bị người mượn đao giết người. Hắn không những không biết, còn tự cho là đúng.
Thật sự là đáng thương. Thế nhưng người đáng thương cũng có chỗ đáng giận!
Người khác không chú ý tới, nhưng Tô Lạc luôn luôn quan sát tỉ mỉ lại chú ý tới, khi Mạc tiên sinh đang nói chuyện, ánh mắt ngẫu nhiên liếc nhìn Triệu ma ma bên người Tô phu nhân, giữa hai người dường như có một loại ăn ý nào đó.
Rốt cuộc là ăn ý gì… Thật là làm người khó hiểu, khó hiểu!
“Mạc tiên sinh, cứ việc nói, lúc trước vị cô nương tuyên bố nhiệm vụ rốt cuộc là ai!” Tô Tĩnh Vũ thấy Mạc tiên sinh dường như có chút do dự, tức khắc thần sắc nghiêm nghị, nói thẳng.
Mạc tiên sinh nhìn Tô Tĩnh Vũ, lại nhìn Tô Tử An, đột nhiên, hắn đối diện tầm mắt của Tô Lạc.
Nháy mắt, hắn dường như đã bị hết hồn, theo bản năng né tránh.
“Là… Là…” Mạc tiên sinh vẫn luôn cúi đầu, không dám ngước mắt, giọng nói cũng đứt quãng.
“Ngươi yên tâm, hết thảy đều có bản tướng quân làm chủ cho ngươi! Việc này cũng sẽ không lan truyền đi ra ngoài, đối với chức vụ của ngươi ở Hiệp Hội Lính Đánh Thuê cũng tuyệt đối sẽ không tạo thành bất kì ảnh hưởng nào!” Tô Tử An cam đoan.
Hắn là Đại tướng quân, ngồi trên cao quá lâu, trên người đã có một loại khí phách uy nghiêm.
“Bạch bạch bạch!” Từ cửa đại đường bỗng nhiên truyền đến tiếng vỗ tay, tiếng động kia vang lên từng cái một, dường như rất có hứng thú.
Tô Tử An dựng thẳng mắt, quát lớn: “Ai ở bên ngoài?” Tiếp theo lại quát thị vệ đang đứng ở cửa: “Sao lại thế này? Không phải đã phân phó không cho bất luận kẻ nào tiến vào sao?”
Việc này, mặc kệ nói như thế nào đều là việc xấu trong nhà Tô phủ, Tô Tử An tuyệt đối sẽ không khiến chuyện này lan truyền ra ngoài. Nhưng bây giờ lại có người ngoài tới?
Nhưng theo một trận tiếng bước chân truyền đến, Tô Tử An lại hơi có chút thay đổi.
Một đám người vây quanh nam tử giống như ánh mặt trời kia từ từ bước vào nội đường.
Hắn theo thói quen đứng ở phía trước, một đôi mắt tím đạm mạc vô cùng.
Chỉ thấy hắn dáng người ưu nhã tôn quý.
Thái tử?
Sao lại là Thái tử!
Sao hắn lại tới đây vào lúc này?
Hơn nữa, phía sau hắn còn có hai vị nữ tử trẻ tuổi, Tô Tử An nhận ra một người trong đó là Tô Khê, người còn lại là…
“Thanh Nhi, ngươi ra rồi?”
Tô Tử An còn chưa nói chuyện, Tô phu nhân đã kích động đứng dậy, thân thể hình như hơi có chút run rẩy, giống như là vì rất vui sướng.
Thanh Nhi trong miệng Tô phu nhân chính là Tô Thanh, Tô gia nhị tiểu thư, tỷ tỷ ruột của Tô Khê.
Nàng bởi vì có thiên phú trác tuyệt, từ nhỏ đã được Lam Hải đại sư thu làm đệ tử quan môn, dẫn theo bên người dốc lòng dạy bảo.
Nửa năm trước, nàng tới cảnh giới cao cấp của cấp ba, nghe theo lời của Lam Hải đại sư bế quan tu luyện.
Hiện tại nàng ra rồi, chẳng lẽ là...?
Tô phu nhân và Tô Tử An đều tràn đầy chờ mong ngóng nhìn Tô Thanh. Lúc này, bọn họ đã hoàn toàn quên mất Tô Lạc.
So sánh với thiên chi kiêu nử như Tô Thanh, Tô Lạc là cái gì chứ?
“Phụ thân, mẫu thân.” Tô Thanh tiến lên bái kiến cha mẹ.