Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 194: Ngoài Dự Đoán Của Mọi Người (4)




“Không có.” Triệu đội trưởng có chút đồng tình với Tô Lạc, tất cả những món đồ trong cái phòng rách nát kia cộng lại cũng chỉ được mười lượng bạc. Mà vẫn là phòng của tiểu thư của Tô Đại Tướng Quân phủ đấy.
Sắc mặt của Tô phu nhân trở nên rất khó coi, tại sao lại như vậy!
Rõ ràng… Tô phu nhân liếc nhìn nha hoàn Kiếm Mai đang đứng phía sau lưng nàng, ánh sáng lạnh trong đôi mắt đó làm Kiếm Mai run lên một cái.
“Phu nhân…”
Kiếm Mai đang muốn giải thích, lại nghe Tô phu nhân thấp giọng cảnh cáo một tiếng: “Câm miệng!”
Người có võ công cao hơn Kiếm Mai tại nơi này không ít, dù nàng có nói nhỏ đến mức nào cũng khó có thể đảm bảo sẽ không bị người khác nghe được. Đặc biệt là vị Bắc Thần Ảnh đại nhân thần bí khó lường lại có đầy địch ý với Tô phủ kia.
Tô phu nhân nhìn về phía Bắc Thần Ảnh, nhưng bà ta không ngờ, giờ phút này Bắc Thần Ảnh cũng nhìn mình.
Đôi mắt đẹp đen như mực của hắn như một dòng suối trong suốt thấy đáy, lúc này, bên trong đôi mắt đó là nghiền ngẫm và hài hước.
Tô phu nhân chấn động trong lòng!
Thâm ý trong đáy mắt hắn… là có ý gì?
Một đôi mắt sáng như vậy, giống như một thanh lợi kiếm, có thể đâm thủng bí mật sâu xa nhất trong lòng người.
Lần đầu tiên, Tô phu nhân có cảm giác sợ hãi lan từ lòng bàn chân đến thằng đỉnh đầu.
Tâm trạng của Tô Tử An có chút không rõ ràng, lúc này hắn hối hận liên tục, hắn hối không nên nghe lời Tô Tĩnh Vũ, đi lục soát sân của Tô Lạc.
Bây giờ nơi này cái gì cũng không có, tựa như hung hăng đánh hắn một cái tát vậy.
Nếu là ngày thường thì không sao, nhưng bây giờ, Bắc Thần Ảnh đại nhân đang ở đây, hơn nữa hắn lần này đến đây giống như muốn báo thù vậy, cứ nhéo việc nhỏ không bỏ, nhiều lần làm hắn khó xử… Lúc này Tô Tử An thật là khổ không nói nổi.
Có lẽ ngay cả ông trời cũng không nhìn nổi.
Bỗng nhiên, trong số những binh lính đang điều tra trong sân, có người phát ra tiếng kêu ngạc nhiên.
“Sao lại thế này?” Tô Tử An không chịu nổi ánh mắt mỉa mai của Bắc Thần Ảnh, nhanh chóng chạy tới chỗ đó.
“Hồi bẩm tướng quân, trên đất hình như có gì đó kì quái!” Tên binh lính kia chỉ vào mặt đất, vẻ mặt khẳng định nói.
Tô Tử An nhìn mặt đất, lại nhìn cây hòe to kế bên, bỗng nhiên, đáy mắt của hắn hiện lên vui sướng.
Trong trận chiến loạn 100 năm trước, Tô lão gia tử từng âm thầm sai người chôn vàng xuống dưới đất để ngừa vạn nhất, để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào. Sau khi chiến loạn kết thúc, vàng đã được đào lên lại, nhưng chắc chắn cũng có để sót.
Cây hòe lớn?
Đúng vậy, không sai! Năm đó đã dùng cây hòe làm ký hiệu!
Chẳng lẽ… dưới nền đất thật sự có chôn vàng?
Tô Tử An rất kích động, hắn vung bàn tay lên, lớn tiếng phân phó: “Đào!”
Vì thế, một đám binh lính múa may cái xẻng đào dọc theo cây hòe to lớn kia.
Thực mau, sự thật càng khiến Tô Tử An kích động hơn.
Chỉ thấy vị binh lính kia lớn tiếng nói: “Có cái gì! Dưới đất có cái gì!”
“Lấy ra! Mau mau lấy ra!” Tô Tử An lớn tiếng nói.
Mà lúc này, trên mặt Tô phu nhân lại hiện lên sầu lo. Không biết vì sao, nàng luôn có cảm giác không tốt lắm, nàng luôn có cảm giác có chuyện kì lạ.
Bởi vì theo bẩm báo của Kiếm Mai, lúc ấy Tô Lạc đã chuyển toàn bộ vàng vào trong phòng, nơi này chắc chắn đã không còn lại gì.
Vì thế, Tô phu nhân âm thầm ngăn cản nói: “Tướng quân, vẫn nên… vẫn nên cẩn thật một chút.”
Tô Tử An vung bàn tay lên, đẩy Tô phu nhân ra: “Có thể có chuyện gì? Lòng dạ đàn bà!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.