Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 281: Luyện Dược Sư Sơ Cấp (6)




Bởi vì linh lực đã gần cạn kiệt, cho nên lúc này trán nàng tràn đầy những giọt mồ hôi nhỏ, sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ, đôi tay đang nhấn trên đỉnh dược không nhịn được run nhè nhẹ.
Nếu Nam Cung Lưu Vân ở đây, hắn sẽ đau lòng, không chút do dự dẫn Tô Lạc đi, bởi vì bây giờ cả người Tô Lạc xiêu vẹo như muốn ngã xuống, cực kỳ thống khổ.
Nhưng Tô Lạc không từ bỏ, nàng vẫn cắn răng kiên trì, thế nào cũng không buông tay.
Dần dần, Tô Lạc cảm thấy ý thức có chút mơ hồ, mơ mơ màng màng, đến phút cuối cùng thì linh lực cũng dần cạn kiệt.
Bỗng nhiên, nàng cảm thấy trán tỉnh táo hẳn, mà trong đan điền. một luồng khí nóng chậm rãi bốc lên, lan tỏa khắp nơi trong cơ thể, hơn nữa loại khí này càng ngày càng nóng.
Hai mắt Tô Lạc lập tức hiện lên một tia sáng.
Loại cảm giác quen thuộc này, lần trước thăng cấp chính là cảm giác như vậy. Nàng kẹt ở đỉnh cấp hai đã lâu, chỉ còn thiếu cơ hội để thăng cấp, chẳng lẽ luyện dược chính là một cơ hội?
Nàng đoán đúng rồi. truyện tiên hiệp hay
Vừa rồi thần lực của nàng đều tập trung ở đỉnh dược, trong lúc như thế lại phá được trở ngại, một lần hành động lên đến cấp ba. Thật là trong họa được phúc, ngay cả ông trời cũng đặc biệt thiên vị nàng.
Trong vòng hai mươi ngày, bắt đầu từ con số không đến bây giờ đã lên tới cấp ba, nếu nói tốc độ tu luyện này ra sẽ trực tiếp dọa chết một đám người.
Tô Lạc kiềm chế tâm trạng muốn nhảy cẫng lên, trấn định lại. Vì lúc này nàng vừa mới lên đến cấp ba nên linh lực tràn trề, càng có thể thuận buồm xuôi gió khống chế dược tính trong đỉnh dược.
Không lâu sau, khóe miệng Tô Lạc tươi cười như trút được gánh nặng.
Nàng biết, lần đầu tiên luyện dược, nàng đã thành công.
Hơn nữa, nàng mơ hồ cảm thấy, lần luyện dược vừa mang tin vui đến cho nàng này còn giúp nàng đột phá đến cấp ba đơn giản như vậy.
Sau thời gian làm lạnh, Tô Lạc chậm rãi mở nắp đỉnh dược.
Tức khắc, một mùi hương nồng đậm ập vào mặt, tràn ngập toàn bộ không gian, thật lâu cũng không tan đi.
Tô Lạc biết Linh Nguyên Đan, lúc đầu nàng lừa lọc Lãnh dược sư đòi một đống dược về, trong số đó có một loại là Linh Nguyên Đan.
Nàng hít một hơi, khóe miệng hiện lên nụ cười hài lòng, mùi hương thơm dịu này so với Linh Nguyên Đan của Lãnh dược sư còn nồng đậm thơm mát hơn.
Sương khói tan đi, Tô Lạc nhìn vào đỉnh dược.
Nhìn một cái, nàng không khỏi kinh ngạc.
Linh Nguyên Đan nhiều như thế sao?
Nhớ rõ trên sách cổ “Luyện dược sư sơ cấp ” có ghi rõ, lần đầu tiên luyện chế Linh Nguyên Đan, một đỉnh dược có thể ra ba viên Linh Nguyên Đan đã rất tốt rồi, đa số những người có thiên phú bình thường chỉ có thể ra hai viên, thậm chí một viên.
Nhưng… Tô Lạc nhìn bên trong mặt phẳng kính của đỉnh dược, mười viên đan dược tròn vo đang nằm, mỗi một viên đều trắng sáng, thoạt nhìn ngọt ngào đáng yêu, thật là làm người khác hài lòng.
Một đỉnh dược nàng lại luyện chế ra được mười viên… Xác suất thành công này, số viên luyện chế, ngay cả Tô Lạc cũng phải líu lưỡi nói không nên lời.
Có điều, mặc kệ như thế nào, đây vẫn là chuyện tốt.
Tô Lạc vô cùng hài lòng lấy bình ngọc ra, cẩn thận nhặt mười viên Linh Nguyên Đan cho vào bình ngọc sứ, cuối cùng đậy nắp lại, cất giấu mùi hương vào trong bình ngọc.
Sau khi bỏ mấy viên thuốc vào, Tô Lạc mang theo bình ngọc, linh hồn ra khỏi không gian, cùng hòa làm một với không gian bên ngoài.
Bên ngoài không gian, đôi mắt đẹp của Tô Lạc nhíu lại, ôm bình ngọc sứ đẩy cửa đi tìm Nam Cung Lưu Vân.
Tin tức tốt như vậy, nàng không chờ nổi muốn tìm hắn chia sẻ.
Có điều…
Khi nàng đẩy cửa ra, Nam Cung Lưu Vân lại nhìn thấy một khuôn mặt nhỏ chực chờ muốn khóc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.