Tô Lạc có lòng tốt mà giải thích cho nàng hiểu: “Còn có phần của ta nữa. Nói hắn hãy chuẩn bị cả hai luôn đi.”
“Thái Tử điện hạ thiếu nợ cả ngươi nữa sao?” Mạnh Lương đệ hoàn toàn không tin nổi: “Hắn thiếu hai ngươi cái gì chứ?”
Đường đường là Thái Tử điện hạ mà lại đi mắc nợ người khác sao? Chuyện này nói ra ai tin được chứ? Bản thân Mạnh Lương đệ chắc chắn là không tin rồi đấy.
“Vốn muốn cho Thải Tử điện hạ chút thời gian để hắn đi kiếm kinh phí nhưng hiện tại xem ra không cần làm vậy. Ngươi nói Thái Tử điện hạ chuẩn bị đi, ngày mai chúng ta chắc chắn sẽ đến.” Tô Lạc nhìn Mạnh Lương đệ, cười đến lộ hết cả hàm răng.
Trước khi quay lại chỗ Long Lân Mã, Nam Cung Lưu Vân bỗng nhiên quay đầu, ném lại một câu: “Xung quanh phủ Thái Tử hay xuất hiện bọn trộm cắp nên bổn vương đã phái người canh phòng phủ Thái Tử rồi.”
Ngưng một chút, Nam Cung Lưu Vân lại nói tiếp nửa vế sau: “Nếu ai muốn bỏ trốn thì bảo kẻ đó cẩn thận cần cổ đi!”
Nói xong, Nam Cung Lưu Vân kéo Tô Lạc trở lại thùng xe.
Để lại Mạnh Lương đệ với gương mặt mờ mịt, thất thố.
Chuyện này… trong lòng Mạnh Lương đệ ẩn ẩn có một loại dự cảm không tốt lắm. Nàng cảm giác mình hình như đã gây họa lớn rồi.
Mạnh Lương đệ cứ mơ mơ màng màng mà trở lại phủ Thái Tử.
Quý phủ của Thái Tử đêm nào cũng tổ chức ca vũ, tìm hoan mua vui, có vẻ náo nhiệt mà phồn hoa.
Thái Tử hoàn toàn không có vẻ gì là đang khẩn trương và kinh hoảng của người mắc nợ cả. Giờ phút này, hắn chỉ biết tới rượu ngon và mỹ nhân, mỗi đêm nghe hát xem múa, hết sức xa hoa, hưởng lạc.
Nhìn thấy Mạnh Lương đệ trở về, Thái Tử có vẻ đặc biệt vui vẻ, lôi kéo nàng nhập tiệc, chén rượu trong tay hắn nhanh chóng được đưa đến trước đôi môi đỏ của nàng.
Mới đầu, Mạnh Lương đệ còn cảm thấy lo lắng nhưng thấy bộ dáng của Thái Tử như vậy, vướng mắc trong lòng nàng lúc này mới chậm rãi buông xuống.
Nhìn dáng vẻ của Thái Tử điện hạ thì cho dù có thiếu nợ thì chắc cũng không thiếu người ta nhiều lắm.
Mạnh Lương đệ liền cầm lấy chén rượu trong tay Thái Tử, một hơi uống cạn.
Cả người Mạnh Lương đệ tê liệt, ngã vào trong lồng ngực của Thái Tử, lòng bàn tay tinh tế đặt trên ngực hắn, thanh âm nũng nịu, ngọt ngào, mị hoặc.
“Điện hạ, thần thiếp hôm nay trở về, trên đường có gặp phải một chuyện rất thú vị, không biết có nên nói với người không?”
“Sao? Nếu đã là chuyện rất thú vị thì còn không nhanh kể cho bổn cung nghe đi.” Tâm tình Thái Tử điện hạ tự nhiên rất tốt.
Nếu muốn hỏi hắn vì sao tâm tình lại tốt như vậy thì đương nhiên là bởi vì không thấy mấy kẻ u ám tìm đến.
Ngay từ khi từ Tử Kinh đảo trở về, mặt hắn cả ngày âm trầm, nghi thần nghi quỷ, mỗi ngày đều đứng ngồi không yên. Hắn sợ Nam Cung Lưu Vân và Tô Lạc sẽ tới tận cửa đòi nợ.
Nhưng một ngày rồi hai ngày trôi qua… thậm chí qua hơn một tháng trời, mà hai người kia cũng không thấy có dấu hiệu nào là đến tìm hắn đòi nợ. Cho nên, Thái Tử điện hạ tức khắc không còn lo sợ gì nữa.
Thái Tử điện hạ cảm thấy bọn họ lâu như vậy còn không đến đây đòi nợ chắc là bởi vì bọn họ nghĩ rằng chuyện cá cược đó quá buồn cười, quá khôi hài nên không ai xem nó là thật cả.
Kể từ lúc đó, Thái Tử điện hạ không còn lo lắng thêm chút nào cả.
Mạnh Lương đệ nào đâu biết uẩn khúc gập gềnh trong chuyện này. Lúc này nàng đang kể lại rõ ràng từng tí một chuyện buồn cười gặp Tô Lạc ngày hôm nay cho Thái Tử nghe.
Đương nhiên vì phu quân của nàng vốn kiêu ngạo, ương ngạnh nên nàng tự nhiên xem nhẹ bất kể chuyện gì.
Khi mới bắt đầu, sắc mặt Thái Tử điện hạ vẫn còn rất tốt nhưng càng nghe lại càng…
Nghe thấy tên Tô Lạc xuất hiện, thần sắc hắn liền trở nên phức tạp.
Lại nghe thấy tên Nam Cung Lưu Vân xuất hiện, sắc mặt hắn trở nên tối sầm.
Cuối cùng còn nghe nhắc tới chuyện đòi nợ…
“Ngươi nói cái gì?” Thái Tử điện hạ không hề báo trước mà đột nhiên đứng bật dậy. ngôn tình tổng tài
Phịch một tiếng thật nặng. Mạnh Lương đệ vốn đang thân mật nằm trong lòng ngực hắn thì tức khắc cả người nàng rơi thẳng xuống mặt đất, vừa vặn nằm bẹp trên sàn.
Nàng còn đang muốn giả bộ yếu đuối, đáng thương để lôi kéo sự đồng tình, nhưng Thái Tử điện hạ lại dùng một tay mà xách nàng lên, động tác thô lỗ, còn rất dã man! Cặp mắt hắn trợn tròn, to như chuông đồng. Hắn nhìn Mạnh Lương đệ trừng trừng: “Ngươi vừa nói cái gì? Nam Cung Lưu Vân và Tô Lạc muốn ngày mai tới đây đòi nợ sao?”