Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 640: Tam giác phân tranh (5)




Một đám đàn ông cao lớn thô kệch, ai cũng bị kích động toàn thân sôi trào.
“Tấn Vương điện hạ và Dao Trì tiên tử thật đúng là cặp đôi trời sinh.”
“Không phải như vậy sao? Các người xem, trai tài gái sắc, thiên hạ vô song, quả thật là một cặp đôi hoàn hảo.”
“Đó là đương nhiên, các người có nhìn thấy Tấn Vương điện hạ cười chưa? Vậy mà bây giờ, ở trước mặt Dao Trì tiên tử, hắn lại cười ôn nhu như vậy.”. Ngôn Tình Ngược
“Dao Trì tiên tử cũng vậy, là người con gái thanh khiết cao quý, ở trước mặt Tấn Vương điện hạ, nhu tình như nước vậy.”
“Trời đất phối hợp, thật sự là trời đất phối hợp.”
Lúc này, khách khứa ở lầu Vọng Nguyệt đều nghĩ như vậy, huống chi là những bá tánh bình dân ở bên ngoài đường kia.
Cũng lúc này, trong lầu hai nhã gian.
Lục La ngừng thở, cẩn thận quan sát sắc mặt tiểu thư nhà mình.
Thấy Tô Lạc vẫn bình tĩnh như nước, không hề có gợn sóng, nàng tức giận nói: “Tiểu thư, chẳng lẽ người không tức giận hay sao? Tấn Vương điện hạ thật sự là... Thật sự là...”
Đùa giỡn tình cảm với tiểu thư nhà mình! Nhưng lời này đến bên miệng Lục La lại không nói ra được.
Thực ra trên mặt Tô Lạc cũng không bình tĩnh như vậy.
Nàng nhìn thấy khóe môi Nam Cung Lưu Vân kéo ra nụ cười ôn nhu quen thuộc, trong ngực xẹt qua tia đau xót vô cùng.
Tiểu tử Nam Cung Lưu Vân này rốt cuộc muốn làm gì? Nếu hắn dám hai chân đứng hai thuyền, nàng sẽ khiến cho hắn hiểu rõ, cái gọi là chết có tiết tấu.
Tô Lạc giấu bàn tay nắm chặt thành quyền trong ống tay áo.
Lại nói đối với người tài sắc bên cạnh.
Dao Trì tiên tử thật sự không nghĩ tới, trước kia trải qua những việc như vậy, biết Nam Cung Lưu Vân sẽ đón tiếp nàng, trên mặt nàng kích động xém chút nữa không kiềm chế được.
“Tam sư huynh.” Thanh âm nhẹ nhàng mềm mại, mang theo tia vui sướng.
Dung nhan tuyệt mỹ kia trong nháy mắt như hoa quỳnh nở rộ, xinh đẹp không gì sánh được.
Nhưng mà Nam Cung Lưu Vân nhăn mày lại.
“Nhìn thấy bổn vương rồi?” Khóe miệng hắn tà mị kéo lên, trong mắt hiện lên tia nghiền ngẫm.
Dao Trì tiên tử có chút nghi hoặc, nhưng lúc này đang vui sướng không có nhìn ra chút kỳ lạ nào, tươi cười dịu dàng kéo tay Nam Cung Lưu Vân.
“Oa! Động tác này của bọn họ thật thân mật, quả thật làm người ta tưởng tượng xa vời hết lần này đến lần khác.”
“Cái gì là tưởng tượng xa vời? Dao Trì tiên tử là Tấn Vương phi tương lai không tốt sao?”
“Ồ! Các người xem, Tấn Vương điện hạ lại nhìn về phía chúng ta, hắn, hắn thế mà lại cười với ta.”
“Nói xạo, hắn là đang cười với ta.”
Mấy vị con gái đang tuổi xuân ngày thường dịu dàng, bởi vì tranh cãi Tấn Vương điện hạ đang nhìn ai mà vung tay đánh nhau.
Chỉ là tất cả mọi người đều cảm thấy kỳ lạ, Dao Trì tiên tử đứng trước mặt Tấn Vương điện hạ, hắn vì sao còn muốn quay đầu cười với bọn họ?
Chỉ có Tô Lạc mới biết, khóe miệng Nam Cung Lưu Vân tươi cười như vậy, là bởi vì hắn đang cười với nàng.
Trong lòng Tô Lạc hiện lên tia bực bội, nắm chặt bàn tay.
Nếu biết nàng ngồi chỗ này, thì không nên làm ra việc trêu chọc nàng như vậy... Nếu không thì chính nàng cũng sẽ không khách khí đâu.
Lúc này mọi người đều nghi hoặc khó hiểu.
Dao Trì tiên tử cũng như vậy.
“Tam sư huynh...” Dao Trì tiên tử kéo tay Nam Cung Lưu Vân, thanh âm nhẹ nhàng mềm mại, mang theo tia mị hoặc quyến rũ.
Chỉ có ở trước mặt Nam Cung Lưu Vân, Dao Trì tiên tử cao ngạo như tuyết còn buông người nịnh nọt lấy lòng.
Nam Cung Lưu Vân cúi đầu, không biết nói gì bên tai Dao Trì tiên tử, thế nhưng chọc nàng liên tục cười đùa.
Cũng không biết Dao Trì tiên tử nói câu gì, sắc mặt Nam Cung Lưu Vân đột nhiên biến đổi, không chút do dự đem tay nàng đẩy ra.
Dao Trì tiên tử còn chưa kịp định thần, liền bị đẩy ra mấy bước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.