Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 645: Tam giác phân tranh (10)




“Tô Lạc! Ngươi tìm chết có phải hay không!”
Tô Tử An thẹn quá thành giận, một cái tát đập ngay vào mặt Tô Lạc.
Hắn là Hộ Quốc Đại tướng quân, ngày thường diễu võ dương oai đã quen, nào có người dám phản bác hắn? Hiện tại nha đầu thúi này lại lần nữa khiến hắn không biết phải làm sao. 
Tô Lạc vung tay lên, Tiểu Thần Long xuất hiện ở trên vai Tô Lạc, một ngụm cắn ngay tay của Tô Tử An. ngôn tình sủng
Tô Tử An hoảng sợ, nhanh như tia chớp lùi tay về, lúc này mới tránh khỏi bi kịch phát sinh.
Hắn còn sợ hãi mà trừng mắt nhìn Tô Lạc, hận không thể chụp chết nàng. 
Tô Lạc lại nhàn nhạt đứng ở nơi đó, sắc mặt bình tĩnh như nước: “Phụ thân đại nhân, ngươi rốt cuộc muốn gì?”
Nghe ý tứ của hắn, tựa hồ cũng không hoàn toàn muốn chia rẽ nàng và Nam Cung Lưu Vân.
Tô Tử An hừ lạnh một tiếng, phất tay áo xoay người sang chỗ khác: “Ngươi là nữ nhi của Tô Tử An, ta sao có thể bạc đãi ngươi được?” 
Tô Lạc cười thầm trong lòng.
Không bạc đãi nàng sao? Cái này thì khó nói rồi.
Chỉ thấy Tô Tử An hừ lạnh một tiếng: “Chỉ là Dao Trì cung và Đông Lăng quốc chúng ta luôn luôn liên minh, chung sống hoà bình, nếu bởi vì nha đầu thúi nhà ngươi mà khiến cho liên minh tan rã, ngươi chính là tội nhân thiên cổ! Họa quốc yêu nữ!” 
Tội nhân thiên cổ? Họa quốc yêu nữ? Tội danh thật lớn nha. Khóe miệng Tô Lạc giương lên một nụ cười lạnh đạm mạc.
Bởi vì đưa lưng về phía Tô Lạc nên Tô Tử An không phát hiện vẻ châm chọc trên mặt nàng, như cũ đường hoàng mà nói: “Vi phụ vì ngươi thỉnh tội với bệ hạ, may mắn bệ hạ khoan dung độ lượng nhân từ, cũng không trách tội ngươi.”
Cảnh Đế khoan dung độ lượng nhân từ sao? Nói không chừng hắn hận không thể phái người một đao giết mình mới có thể giải hận đi? Tô Lạc trong lòng hừ lạnh. 
Nói nhảm nhiều như vậy, Tô Tử An rốt cuộc tiến vào vấn đề chính: “Vi phụ vốn định chia rẽ ngươi và Tấn Vương điện hạ, nhưng bệ hạ nhân từ, quyết định cho ngươi lấy thân phận tì thiếp cùng Dao Trì tiên tử gả cho Tấn Vương điện hạ.”
“Thân phận tì thiếp?” Đôi mắt lạnh băng của Tô Lạc như nước sóng chớp động, khóe miệng chậm rãi gợi lên nụ cười lạnh lẽo như có như không: “Đây là kiến hay của các người?”
“Đây là biện pháp tốt nhất!” Tô Tử An chỉ vào Tô Lạc, vẻ mặt là xưa nay chưa từng có nghiêm túc: “Nếu ngươi còn dám có ý tưởng khác, đừng trách vi phụ tàn nhẫn độc ác!” 
“Thì sao? Phụ thân đây là sợ Dao Trì cung bởi vì chuyện của Lý Dao Dao mà giận chó đánh mèo lên đầu Tô phủ? Cho nên, người nhát gan như ngươi, tình nguyện đưa con rể như Tấn Vương điện hạ dâng cho Dao Trì cung?” Tươi cười trên mặt Tô Lạc càng thêm sáng lạn, con người đen nhánh lại đạm mạc vô cùng.
Bị Tô Lạc đâm thủng ý định, gương mặt già nua của Tô Tử An cứng lại, nhưng hắn lại dứt khoát không che dấu, trực tiếp cười nhạo một tiếng, “Ngươi thật cho rằng Tấn Vương điện hạ sẽ chọn ngươi mà không chọn Dao Trì tiên tử sao? Hắn chỉ giận dỗi với Dao Trì tiên tử mà thôi, khi bọn hắn làm hòa rồi, ngươi còn chỗ nào mà đứng nữa? Có thể gả cho Tấn Vương điện hạ làm thiếp đã là phúc phận lớn nhất của ngươi! Tô Lạc, ngươi nên biết đủ!”
Những lời mà Tô Tử An nói không hề lưu tình một chút nào, cay độc thâm sâu. 
Nếu như lúc này Tô Lạc vẫn là Tô Lạc của trước kia, nếu như Tô Lạc không biết rõ Tô Tử An kỳ thật không phải là cha ruột của nàng, có lẽ nàng sẽ rất đau lòng buồn bã.
Nhưng cố tình nàng của hiện tại đã không phải là Tô Lạc nhút nhát mềm yếu của trước kia!
Tô Lạc ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn Tô Tử An, đồng tử đen nhánh cơ hồ có thể chiếu rõ mặt Tô Tử An: “Nếu như thế, vậy ngươi chờ mà xem, nhìn xem đến lúc đó người gả cho Nam Cung Lưu Vân sẽ là ai!” 
Lý Dao Dao, vì gả cho Nam Cung Lưu Vân, còn thủ đoạn nào mà ngươi chưa làm không? Tô Lạc trong lòng lạnh lùng cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.