Tại Hạ Là Nam Phụ

Chương 4: Ngại quá, tại hạ mất trí nhớ rồi




"Chủ nhân, ngài không đi lãnh thưởng nhiệm vụ sao?" Mật Đào vừa tưới hoa vừa hỏi.
"Lãnh thưởng?" Bạch Ngạn vừa nằm trên ghế mỹ nhân phơi nắng vừa gác chân, một tay bốc miếng đào ướp lạnh Mật Đào mới làm cho.
"Vâng." Vừa nói Mật Đào chạy vào trong phòng lấy cái gì đó. Không để cậu chờ lâu, Mật Đào mang ra một thẻ bài. Trên thẻ bài có một chữ "Nhiệm" đã thành màu xám.
"Cái này là gì?" Bạch Ngạn hỏi.
Mật Đào nhìn cậu một lát mới trả lời: "Chủ nhân không nhớ gì sao, đây là thẻ bài để đi vào hầm ngục. Nếu ngài hoàn thành nhiệm vụ rồi thì chữ "nhiệm" sẽ thành màu xám giống như vầy."
Bạch Ngạn nghe vậy với tay lấy thẻ bài rồi lật qua lật lại xem thử. Chẳng có gì đặc biệt, bán không được mấy đồng.
Cậu hỏi: "Xong rồi thì cầm thẻ bài này đến chỗ nào để nhận thưởng?"
Mấy vấn đề này chủ nhân phải rành hơn nó chứ, nó chỉ nghi hoặc nhưng rồi vẫn ngoan ngoãn trả lời: "Ngài đến Ngưng Tư Đường, đưa thẻ này cho người ta rồi lãnh thưởng thôi."
Bạch Ngạn nhướng mày, thì ra vào hầm ngục cũng có thể kiếm được tiền. Chuyện này cậu còn phải nghiên cứu kỹ hơn chứ hiện giờ vẫn còn mù mờ chưa rõ. Bạch Ngạn đứng dậy: "Vậy ta đi đến Ngưng Tư Đường để lãnh thưởng đây."
Bạch Ngạn không biết Ngưng Tư Đường ở đâu, nhưng đường vốn ở trong miệng mình, cứ gặp ai thì hỏi người đó thôi.
Dĩ nhiên người cậu hỏi chính là các tinh linh đất rồi.
...
Ở thời đại này, khái niệm tu tiên khác hoàn toàn với những gì cậu đã từng đọc qua sách truyện lúc ở thế giới cũ. Người tu tiên ở đây muốn phi thăng thì phải bước vào hầm ngục. Nơi có vô số quái vật và những sinh vật ngoài hành tinh đang chực chờ thoát khỏi cánh cổng đó ra ngoài náo loạn dương gian. Chính bởi vì có sự xuất hiện của hầm ngục nên ở nơi này mọi thứ cũng hiện đại hơn.
Âu tất cả là sự thay đổi này là do những kiến thức tồn tại trong hầm ngục mà ra.
Ngưng Tư Đường lúc nào cũng đông đúc, nhộn nhịp người ra người vào. Cũng phải thôi, nơi này ngoài lãnh thưởng ra thì còn là cơ sở nghiên cứu hầm ngục nữa mà.
Bạch Ngạn đến chỗ lãnh thưởng của hầm ngục cấp B. Khác với những chỗ khác hiện giờ nơi lãnh thưởng cấp B vắng hoe không một bóng người. Bạch Ngạn thấy vị huynh đài đang chống cằm ngủ gục lập tức bước tới gõ bàn đánh thức đối phương.
Tiếc là vị huynh đài kia vẫn khò khò không hay biết gì.
Bạch Ngạn đảo mắt suy nghĩ. Bất ngờ cậu la toáng lên: "Sư muội Tịnh Khuê kìa! Muội ấy đến Ngưng Tư Đường kìa!!!"
"Hả? Sư muội ở đâu, sư..." Vị huynh đài kia vừa nghe đến tên người đẹp liền đứng phắt dậy, theo quán tính muốn chạy tới gặp sư muội Tịnh Khuê.
Sư muội đâu không thấy, chỉ thấy một tên đáng ghét cười tít mắt, dáng vẻ thiếu đòn dữ dội.
"Sao ngươi lại ở đây? Sư muội đâu?"
"Sư muội đi rồi." Bạch Ngạn nói dối không chớp mắt. Thấy vị huynh đài đó vẫn nhìn cậu chòng chọc, Bạch Ngạn xạo xự: "Thật đấy, đi rồi."
Vị huynh đài kia bực bội, nói kháy: "Ngươi tới đây làm gì? Vẫn còn sống à?"
Bạch Ngạn ho nhẹ mấy cái: "Ngại quá, ông trời chê ta ăn no rồi ia... à không, ăn no rửng mỡ quá nên không chứa. Cho nên ta sống tiếp nè. Thấy ghê hông?"
Thấy vị huynh đài nọ không đáp lời mình, Bạch Ngạn cũng không thấy mắc cỡ, còn cười hề hề nói tiếp: "Chỉ bị thương một chút thôi."
Dĩ nhiên người kia thấy cậu vẫn còn quấn băng trắng, y nói: "Hừm. Đến cả ông trời cũng chê ngươi."
Bạch Ngạn cười cười chứ không đáp lại, bởi vì cậu chuẩn bị diễn một màn kịch hay ở phía sau, là một bàn đạp quan trọng để cậu có thể tồn tại trong Vạn Hoa Tông và tránh xa cặp đôi nam nữ chính kia ra.
Bạch Ngạn đưa thẻ cho đối phương. Nhiệm vụ cấp B đã được hoàn thành, hầm ngục đã được đóng lại, hiện giờ có vô số đồ đệ ở bên trong hầm ngục đó khai thác tài nguyên.
Y ném một túi linh thạch lẫn đồng vàng lên bàn. Bạch Ngạn kiểm tra thử, mười hai viên linh thạch trung phẩm cấp C, một viên trung phẩm cấp A và mấy đồng tiền vàng cậu lười đếm.
"Ít thế cơ à?" Bạch Ngạn buột miệng đáp.
"Giờ ngươi nghi ngờ ta ăn gian à? Nếu ngươi nghi ngờ thì cứ mời phó tông chủ hoặc mấy vị trưởng lão đến phân xử xem xem ta có ăn gian ngươi không?"
Bạch Ngạn cười lấy lòng: "Ta đâu có nói là ngươi ăn gian đâu. Chẳng qua là... sau lần bị thương này, trí nhớ ta không được ổn định lắm, cứ mông lung thế nào ý, cho nên mới không nhớ rõ cấp B được lãnh thưởng bao nhiêu."
Đối phương không tin: "Ngươi đừng có xạo, trí nhớ ngươi có vấn đề thì tại sao biết tới đây lãnh thưởng?"
"Thì nhờ Cáo Linh Xảo của ta nói cho." Bạch Ngạn nói tiếp: "Ngại quá, giờ danh tính của vị huynh đài đây là gì ta cũng không nhớ được nè. Có thể cho ta biết danh xưng của huynh không?"
Đột nhiên Bạch Ngạn lịch sự quá làm y không quen. Y dò hỏi: "Thực sự... trí nhớ có vấn đề thật à?"
Bạch Ngạn cười toe toét, gật đầu. Đúng rồi, hãy tin đi.
Thực chất y cũng cảm thấy Bạch Ngạn hôm nay có chút gì đó kỳ lạ. Bình thường cậu không hề trưng ra nụ cười vô tri và vô hại như thế đâu. Lúc nào cậu cũng nhìn người ta bằng nửa con mắt, thấy mà ghét.
Lại có chuyện để hóng hớt với các đồng môn khác rồi.
Bạch Ngạn quan sát biểu cảm của vị huynh đài trước mặt, thấy mục đích của mình đã đạt được, cậu không ở lại lâu mà chào tạm biệt ra về. Nhìn thấy cậu đạp mây bay về hướng Thiên Quỳ Tử Sơn, đối phương mới tin cậu thực sự đã mất một phần ký ức.
Vì bình thường cậu sẽ đến Diên Vĩ Sơn, dùng linh thạch vừa có mua một vài món đồ đáng yêu tặng cho sư muội Tịnh Khuê.
Nếu Bạch Ngạn biết được chuyện này chắc chắn mắng nguyên chủ vừa ngu lại vừa lì nữa. Vì yêu mà cứ đâm đầu đổ máu còn bị người ta cười trên đầu trên cổ ba ngày ba đêm chưa ngừng.
...
Mấy ngày tiếp theo, Sở Huân đã tốt lên rất nhiều. Mỗi ngày đều có các đồ đệ tông môn đạp mây cưỡi phi hành đến thăm hắn đến độ hoa quỳnh trên núi bị cuốn sắp trụi hết cánh luôn rồi. Sở Huân cảm thấy phiền không chịu được, nhưng ngoài mặt vẫn cười cười, tỏ vẻ mình là một đại sư huynh dịu dàng như trước.
Nhưng đâu ai biết trong đáy mắt của hắn sắp bị sự giận dữ bủa vây rồi. Những kẻ lượn lờ, cười nói trước mặt hắn 70 năm sau đều cầm kiếm đâm vào người hắn, mỗi người một nhát chí mạng.
Sở Huân theo thói quen định với tay lên bàn lấy ly ngọc rót trà, nhưng sờ mãi vẫn không thấy ly đâu. Hắn ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện ly bằng ngọc vân mây của mình đã bị trưng trên kệ. Sở Huân hít một hơi thật sâu, hắn muốn đá hết mấy tên vô dụng giúp thì ích mà dời đồ đạc lung tung của hắn ra khỏi Vạn Hoa Tông.
Tại sao kiếp trước hắn không biết những tên này lại vô dụng như vậy.
Đây là lần thứ bảy hắn phát hiện ra đồ đạc của mình bị dời đi lung tung sau khi đồng ý để các đồng môn hỗ trợ quét dọn phòng ốc. Sở Huân cảm thấy mình ở lại đây nữa sẽ phát điên thật, hắn quyết định ra ngoài đi dạo một lát.
Thực chất vết thương của hắn sắp lành p, nhưng mấy tên đồng môn nghe lời Lâm Tịnh Khuê cho rằng hắn vẫn còn yếu, không được ra gió. Lúc đấy Sở Huân nghĩ thầm, hắn muốn xem thử Lâm Tịnh Khuê lại định dùng chiêu trò gì.
"Không biết bây giờ Bạch Ngạn như thế nào rồi ha? Nghe nói hắn cũng bị thương."
"Xời. Dám bỏ chạy để mặc sư muội Tịnh Khuê tự chiến đấu trong hầm ngục rồi còn mặt dày đến Ngưng Tư Đường để lãnh thưởng nữa. Chả hiểu sao hắn vẫn có thể tồn tại trong Vạn Hoa Tông của chúng ta."
"Ngươi chưa biết cái gì à? Hắn mất trí nhớ rồi, cho nên đâu có nhớ được việc mình làm khi đó đâu."
"Mất trí nhớ? Thật à?"
"Thật đó. Nếu không tự nhiên hắn vẽ mặt cho Cáo Linh Xảo và đặt tên làm gì. Mà có vẻ sau lần trở về này, sức khỏe hắn không như trước nữa, cứ thấy Cáo Linh Xảo của hắn đến Dược Phòng xin thuốc hoài."
"Hắn mất trí nhớ càng tốt, bớt đu bám sư muội. Nhìn hắn giả tạo xun xoe bên sư muội thấy phát ói."
"Ha ha. Dù có mất trí nhớ hay hóa điên đi nữa thì hắn cũng không thoát khỏi vi phạm môn quy đâu."
"Đúng đúng. Tốt nhất là các trưởng lão phế tu vi hắn, trừng phạt hắn rồi đuổi khỏi Vạn Hoa Tông."
Sở Huân tằng hắng.
Hai đồng môn giật mình. Họ cứ tưởng phó tông chủ hoặc trưởng lão đến, không ngờ lại là Sở Huân. Họ chực nhớ ra ban nãy đang luận về Bạch Ngạn, có lẽ đã bị Sở Huân nghe rồi.
"Dám nói xấu đồng môn khác, hai đệ biết lỗi chưa?" Sở Huân muốn gằn giọng trách phạt nhưng vết thương nhói đau khiến hắn không thể làm điều đó được.
Hai đồng môn bối rối: "Chúng đệ đã biết lỗi."
"Mau tới Hình Đường chịu phạt đi."
Nhìn xem, hai tên ngu ngốc này sắp tưới khóm quỳnh của hắn thành quỳnh úng nước luôn rồi. Không đuổi khéo hai tên này đi thì Quỳnh Hoa Sơn của hắn phải đổi tên mất!
...
Vốn Sở Huân định đi dạo một chút, tiện thể kiểm tra xem những khóm quỳnh của hắn có cây nào rụng cánh hay không, thế mà vừa khéo lại nghe được cuộc nói chuyện của hai đồng môn đang giúp hắn tưới hoa.
Bạch Ngạn—hắn nhớ cái tên này. Nhưng Bạch Ngạn đã chết rồi, là bị thủ lĩnh quái vật trong hầm ngục cấp S giết chết.
Nếu tính theo thời gian hiện tại, có lẽ hai năm nữa Bạch Ngạn sẽ bỏ mạng. Đèn bổn mạng cũng tan biến.
Nhưng ở kiếp trước, Bạch Ngạn không hề bị mất trí nhớ. Sau khi ra khỏi hầm ngục, Bạch Ngạn cũng không hề bị thương. Sở Huân nghi ngờ, liệu có phải do hắn trùng sinh nên dòng thời gian bị thay đổi hay không.
Sở Huân cảm thấy mệt, bèn tìm ghế đá ngồi xuống, tỉ mỉ sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu mình. Hắn nhớ, kiếp trước Tịnh Khuê và Bạch Ngạn náo loạn vì chuyện hầm ngục. Nghe nói Bạch Ngạn nhìn thấy thủ lĩnh nguy hiểm trong hầm ngục lập tức bỏ mặc Tịnh Khuê chạy thoát thân. Tịnh Khuê khó khăn lắm mới rời khỏi hầm ngục với tình trạng bị thương nặng. Chính vì thế Bạch Ngạn đã quy phạm môn quy, bị đày đến Băng Sơn chịu phạt một năm. Nhưng Bạch Ngạn vẫn lì lợm, trốn khỏi Băng Sơn đi tìm Tịnh Khuê làm phiền nàng ta.
Nhưng tình hình hiện tại không phải như thế. Lâm Tịnh Khuê vẫn trắng trẻo mịn màng, trong khi đó Bạch Ngạn bị thương.
Hắn nghi ngờ Bạch Ngạn cũng trùng sinh sống lại giống như mình. Hắn muốn kiểm tra thử xem xem liệu có phải cậu cũng sống lại giống hắn hay không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.