Tại Hạ Là Nam Phụ

Chương 3: Nam chính trùng sinh



Sau khi tắm xong, Bạch Ngạn mặc nội y trắng bước ra ngoài. Cáo Linh Xảo thấy cậu không mặc chỉnh tề cuống cả lên. Cáo Linh Xảo năn nỉ lắm cậu mới miễn cưỡng mặc thêm áo khoác mỏng thêu hình lá trúc.

Cậu là người không chịu được cái nóng. Bắt cậu mặc ba bốn lớp vải như thế làm sao cậu chịu được. Bảy ngày trước cậu vẫn chịu được là nhờ có chiếc vòng đeo chân có gắn một viên ngọc vân mây, nhưng bây giờ cậu phát hiện nó đã mất rồi.

Có lẽ là làm rớt trong lúc cõng bao gạo nhuộm siro dâu kia.

Bạch Ngạn không hề biết, cách ăn mặc hiện giờ của mình phong tình, gợi tình biết bao.

Sau khi vẽ mặt cho Cáo Linh Xảo xong, gương mặt đáng yêu của bé trai 12 tuổi hiện ra. Bạch Ngạn thấy đứa nhóc này thích ăn mật đào đến như vậy nên đặt tên cho nhóc ta là Mật Đào. Nhìn vóc dáng nhỏ xíu của Mật Đào, tự nhiên cảm giác tội lỗi bóc lột sức lao động của trẻ em trỗi dậy. Bạch Ngạn xoa hai thái dương: "Em có thể biến thành người lớn được không? Chứ hình dạng này thì..."

"Ngày trước chủ nhân thích em ở dạng này mà ạ? Ngài nói là không thích một người lớn lảng vảng trước mặt ngài."

Bạch Ngạn thở dài trong lòng, nguyên chủ không chỉ khổ dâm mà còn bị shotacon nữa. Kinh khiếp.

"Được rồi. Em cứ biến lớn đi." Ít nhất cho cậu đừng cảm thấy tội lỗi nữa.

Mật Đào nghe vậy lập tức biến thành người lớn. Cáo Tinh Xảo không có giới tính, không có tuổi tác, ngoại hình sẽ dựa vào sở thích của chủ nhân để biến ra. Mà tính ra, Cáo Tinh Xảo Mật Đào này số tuổi được hình thành lớn hơn Bạch Ngạn rất nhiều.

Mật Đào biến thành một thiếu niên tầm khoảng 17 tuổi, tóc đen thắt bím, đuôi tóc có một sợi dây đỏ có gắn viên ngọc hình quả đào. Mắt đen linh hoạt, gương mặt bầu bĩnh với hai má bánh bao phúng phính. Tay chân tuy gầy nhưng trông có vẻ linh hoạt, lanh lợi. Từ áy náy bóc lột sức lao động trẻ em giờ biến thành bóc lột sức lao động trẻ vị thành niên, Bạch Ngạn cảm thấy tội lỗi chẳng vơi bớt được chút nào cả. Nhưng thấy Mật Đào có vẻ thích ngoại hình này nên cậu không nỡ yêu cầu nó biến thân.

Cậu không hề biết rằng, khi xưa nguyên chủ 17 tuổi mới thu nhận Cáo Linh Xảo, cho nên đối với nó, tuổi 17 chính là lúc nó được tái sinh. Những ngày sau đó, Bạch Ngạn biến thành một con sâu lười chính hiệu. Thấy cây mật đào khá to, tán lại rộng, cậu ra lệnh cho Mật Đào mang ghế nằm, ghế con gác chân, bàn trà cùng chăn mền để dưới gốc cây. Không còn gì tuyệt hơn là nằm dưới gốc cây đọc sách, có người đứng hầu bên cạnh hái đào xuống cho ăn.

Trong khi Bạch Ngạn nhịp giò sống thoải mái thì ở một ngọn núi khác, Quỳnh Hoa Sơn là nơi ở của đại sư huynh Sở Huân hiện giờ có vô số đệ tử đạp mây cưỡi gió đến và đi.

Sau khi được Tịnh Khuê cùng đồng môn mang Sở Huân về Quỳnh Hoa Sơn, các trưởng lão nghe tin cũng vội vàng chạy tới. Cũng may Vạn Hoa Tông là môn phái giàu có, cho nên các dược phẩm hàng hiếm không có khan hiếm. Sở Huân được cứu chữa kịp thời, may mắn nhặt lại được cái mạng nhỏ.

Hiện giờ hắn đã hôn mê suốt ba ngày.

Không ai biết rằng, trong ba ngày đó, Sở Huân đã gặp một giấc mơ.

Trong giấc mơ ấy, Sở Huân lạc trong hầm ngục, toàn thân máu me bị dồn đến vực thẳm, phía trước là một đám đồ đệ tông môn bị mất khống chế và biến thành con rối. Kẻ điều khiển bọn họ không ai khác là Lâm Tịnh Khuê.

Lâm Tịnh Khuê ép buộc hắn giao ra thứ cô ta muốn, nhưng Sở Huân không làm theo, cuối cùng trong trận chiến kịch liệt đó, Sở Huân bị thương rơi xuống vực.

Cứ tưởng là hắn sẽ tan xương nát thịt, nào ngờ đâu...

"Tịnh Khuê, huynh ấy chưa thể tỉnh lại ngay bây giờ đâu. Muội nên về nghỉ ngơi đi. Đã hai ngày rồi muội không ngủ, nhìn xem, dưới quầng mắt bị thâm rồi kìa." Tiếng của một nam đồ đệ trong tông môn vang lên.

Giọng Lâm Tịnh Khuê hơi khàn, có vẻ cô nàng thực sự thức suốt hai ngày nay. Tịnh Khuê hít sâu một hơi, cố gắng kìm nước mắt lại chực trào nơi khóe mắt: "Muội muốn ở lại đây chờ huynh ấy tỉnh lại. Rốt cuộc vì sao huynh ấy lại bị thương nặng đến thế..."

"Muội phải giữ sức khỏe của mình, muội khỏe mới có thể chăm sóc được cho huynh ấy. Nếu giờ muội gục ngã thì chẳng phải làm phụ lòng huynh ấy sao? Muội thử nghĩ đi, nếu huynh ấy tỉnh dậy thấy muội như bây giờ, huynh ấy sẽ đau lòng thêm đó."

Nam đồ đệ kia cố gắng dùng hết khả năng ăn nói của mình thuyết phục Tịnh Khuê mau đi nghỉ ngơi. Có vẻ Tịnh Khuê đã xiêu lòng, chần chừ hồi lâu rồi mới về phòng nghỉ ngơi. Trước khi đi cô nàng căn dặn vị sư huynh kia nhớ để ý Sở Huân, có vấn đề gì thì gọi cô ngay. Sau khi nhận được những cái gật đầu hết lòng của sư huynh kia, Tịnh Khuê mới chịu rời đi.

Sở Huân nằm trên giường, ngón tay khẽ nhúc nhích.

Thực ra hắn đã tỉnh dậy từ ngày hôm qua, nhưng hắn vẫn chưa muốn cho tất cả mọi người biết.

Bởi vì... hắn hiện tại không phải là Sở Huân mà tất cả mọi người biết. Hay nói đúng hơn, hắn là Sở Huân của 70 năm sau. Người đã bị Tịnh Khuê tặng cho một kiếm ngay ngực, rơi xuống vực thẳm. Không những không chết mà còn quay ngược về quá khứ 70 năm trước.

Cũng không biết tại sao hắn lại có thể sống lại, có lẽ ông trời vẫn còn thương xót hắn chăng.

Sở Huân cười khẩy trong lòng, nếu ông trời đã cho hắn một cơ hội như thế thì hắn sẽ trân trọng, tận dụng nó thật tốt vậy.

Sở Huân dần dần mở mắt ra.

Kẻ hại hắn sẽ phải trả giá, kẻ cứu hắn sẽ được hắn trả ơn.

Sở Huân vừa tỉnh dậy thì cả Quỳnh Hoa Sơn náo động. Các trưởng lão và phó tông chủ nghe vậy cũng vội vàng chạy tới thăm. Tịnh Khuê vừa mới đặt lưng xuống giường thì nghe tin đại sư huynh tỉnh dậy, cô nàng mang theo đôi mắt thâm quầng chạy tới chỗ Sở Huân.

...

Quỳnh Hoa Sơn náo nhiệt bao nhiêu thì Thiên Quỳ Tử Sơn im ắng, tịch mịch bấy nhiêu. Trên đỉnh núi ấy chỉ có mỗi chủ nhân của nó và Mật Đào.

Mặc dù đã có nhiều người biết cậu trở về, cũng bị thương nhưng chẳng có ai thèm đến thăm cả, kể cả các trưởng lão. Đối với người khác thì có lẽ sẽ tủi thân, buồn phiền, nhưng với Bạch Ngạn thì đó là một điều tuyệt vời.

Kiếp trước là lính đánh thuê, mỗi sáng phải dậy sớm, lúc nào cũng sống trong sự căng thẳng sợ kẻ thù tập kích, nay đến thế giới lạ, thời gian lại dài, tuổi thọ lại cao khiến cho cuộc sống hiện giờ của cậu không khác gì người già về hưu cả. Bạch Ngạn thích cuộc sống như vầy, không còn sự căng thẳng và nồng nặc mùi máu tươi nữa.

Mỗi sáng thức dậy, Bạch Ngạn cùng Mật Đào chăm những cây hoa hướng dương này. Hoa hướng dương to hơn cái mâm, vươn thẳng lên và hướng về phía mặt trời làm người ngắm hoa cũng cảm thấy cả người tràn đầy năng lượng tích cực.

Bạch Ngạn còn sai Mật Đào trồng thêm rau, củ và các loại trái cây, cậu muốn có một cuộc sống điền viên.

Nhưng vấn đề là Mật Đào chỉ có một mình, công việc ở đây nó sẽ làm không xuể. Bạch Ngạn đang suy nghĩ có nên tạo thêm Cáo Linh Xảo hay không thì Mật Đào ngượng ngùng nói cho cậu một bí mật.

Nó có mấy người bạn nhỏ. Họ là tinh linh đất. Bạch Ngạn nghe xong vô cùng hứng thú. Lần trước cậu có nhờ tinh linh hỗ trợ đóng cửa hầm ngục, khi đó mọi việc diễn ra quá nhanh làm cậu không kịp nhìn hình dạng của bọn chúng ra sao. Bây giờ cậu tinh linh đất như thế nào, cậu muốn xem.

Mật Đào liền gọi các tinh linh đất ra.

Tinh linh đất được hình thành từ linh khí và đất đai nơi bọn chúng sống. Nó có nhiều hình dạng. Ở Thiên Quỳ Tử Sơn này trên đầu tinh linh đất có một cái mầm của cây hoa hướng dương. Nhìn một đám tượng đất nhí nha nhí nhố, líu ríu gì đó mà tiếc cậu không phải đồng loại nên không hiểu được. Mật Đào thấy chủ nhân vui vẻ tiếp nhận đám tinh linh đất này nên cũng vui vẻ nhảy cẫng lên.

Thấy tinh linh đất phụ giúp Mật Đào, cậu cũng bỏ ý định tạo thêm một Cáo Linh Xảo nữa.

Bạch Ngạn không hề biết rằng, khi Sở Huân tỉnh dậy thì những ngày tháng yên bình của cậu như thế này...

Tạm thời không còn nữa.