Tại Hạ Là Nam Phụ

Chương 2: Cáo Linh Xảo



Vì thế Bạch Ngạn đành hu hu cõng nam chính về tông môn.

Cậu được cho là một tên nam phụ khốn kiếp, sống như cái đũng quần người ta thì làm gì có người tin cậu là kẻ cứu được nam chính. Cho nên...

Vấn đề thứ hai lại xuất hiện.

Làm thế nào để lôi cái thân tàn ma dại của nam chính về tông môn mà không bị ai phát hiện ra cậu là người cứu hắn?

Cách duy nhất là để nam chính làm sao "vừa khéo" được nữ chính nhìn thấy.

Chậc chậc, vấn đề thứ ba xuất hiện.

Làm thế nào để nữ chính vô tình thấy nam chính tới cứu đây?

Mà thôi, tới đâu tính tới đó vậy. Bạch Ngạn vừa nghĩ vừa quải Sở Huân lên vai, không khác gì đang vác một cái bao gạo.

Cái bao gạo mấy chục ký này thi thoảng còn chảy siro dâu ra làm bộ quần áo trắng sạch của cậu bị ép buộc nhuộm thành một màu đỏ au.

Khó khăn lắm cậu mới vác được tên này về đến Vạn Hoa Tông thì vấn đề thứ tư xuất hiện.

Đậu mé cậu mệt đến độ không thể đạp gió để vượt cửa ải này. Cậu chỉ mới đạt cấp A thôi, còn chưa được thành thục thì phải mang theo cục tạ này lên bậc thang kéo dài từ dưới chân đến đỉnh núi.

Cũng hơn 1000 bậc chứ ít ỏi gì.

Trong lòng thì chửi rủa, ngoài mặt thì hì hục vác thi thể đang ở giữa lằn ranh sống chết lên bậc thang. Ngay lúc Bạch Ngạn cảm thấy hai cái chân mình sắp bị tháo khớp ra rồi thì cậu cảm nhận được trong không khí một mùi hương lạ.

Mà mùi hương đó chỉ thuộc về một mình nữ chính.

Bạch Ngạn tấm tắc khen vận mệnh thật biết giỡn mặt, nhanh như vậy đã cho nữ chính xuất hiện cứu nam chính rồi.

Vậy là phận nam phụ lại còn thêm phản diện Bạch Ngạn lập tức quăng nam chính xuống không khác gì quăng một cái bao gạo xuống đất. Bạch Ngạn cố gắng khinh công bay đi. Trước khi rời khỏi khu vực đó, Bạch Ngạn đã lén dùng nhãn thuật để quan sát chuyện bên dưới chân núi.

Nữ chính Lâm Tịnh Khuê, được miêu tả là nghiêng nước nghiêng thành xuất hiện. Mái tóc đen tuyền, suông dài như suối bị gió trêu đùa làm vài lọn tóc tinh nghịch chạy ra đằng trước chơi. Đôi mắt to long lanh với hàng mi cong vút. Bạch Ngạn thầm khen, ở thời hiện đại mấy cô hoa hậu khéo phải xách dép cho cô ta.

Tịnh Khuê trông thấy toàn thân Sở Huân máu me, kinh hoảng vội chạy tới: "Đại sư huynh! Huynh bị làm sao vậy?"

Tịnh Khuê cõng Sở Huân trên vai, vất vả lắm mới lê được từng bước lên bậc cầu thang. Cô nàng đi chưa được năm bậc thì có một nhóm đồng môn từ trên núi xuống. Thấy Tịnh Khuê toàn thân máu me, Sở Huân bị thương nặng nên hô hoán nhau mau cứu họ. Bạch Ngạn phì cười, cảnh này có khác gì tình tiết lãng mạn trong phim tiên hiệp mà cậu hay coi mỗi khi rảnh rỗi đâu.

Bạch Ngạn cảm thấy nhiệm vụ của mình xong rồi, vui vẻ đạp gió quay trở về núi của mình. Cậu không hề biết có vài đồng môn vừa khéo cũng cưỡi mây đi ngang qua, nhìn thấy toàn thân Bạch Ngạn máu me đều kinh ngạc nhìn nhau.

...

Vạn Hoa Tông có tới 108 hai ngọn núi lớn nhỏ khác nhau. Mà chỗ ở của cậu có tên là Thiên Quỳ Tử Sơn, một ngọn núi khá nhỏ nằm ở nơi hẻo lánh, cách Vạn Hoa Tông rất xa.

Nhìn từ xa, Bạch Ngạn nhìn thấy một màu vàng chóe của hoa hướng dương vô cùng đặc sắc. Hèn gì ngọn núi này lại có tên là Thiên Quỳ Tử.

Lúc Bạch Ngạn đáp xuống thì thấy một đứa nhóc trắng như tượng không được phác họa mặt mũi đang lén lút ăn đào mật. Bạch Ngạn khẽ hắng giọng. Đứa nhóc trắng bóc ấy hoảng hốt làm rơi cả quả đào đang ăn dở, may là có Bạch Ngạn vung tay dùng gió giữ lại.

"Chủ... chủ nhân... mừng mừng ngài về... em em... không có ăn vụn đào mật đâu... hu hu... ah... chủ nhân bị thương sao? Chủ nhân bị thương ở đâu, em sẽ trị liệu."

Đứa nhóc luống cuống đến độ cắn phải lưỡi. Bạch Ngạn vội ngăn cản: "Ta không sao, đây là máu của người khác. Ta chỉ bị thương nhẹ thôi. Em muốn ăn đào mật thì ăn đi, ta đâu có cản em."

Đứa nhóc kia ngạc nhiên đến độ sững người giống hệt như một bức tượng. Bạch Ngạn buồn cười.

Theo trí nhớ và biết được tương lai, Bạch Ngạn biết đây là Cáo Linh Xảo, được đắp nặn từ thạch cao và linh hồn của những đứa trẻ chết sớm. Nhiệm vụ của nó là chăm sóc chủ nhân đã dùng máu ký khế ước với nó. Nguyên chủ không thích đứa nhóc này, cho nên không đặt tên cho nó, bởi vậy bây giờ cậu không biết gọi nó như thế nào.

Có một điều nữa mà chắc chắn nguyên chủ mãi mãi không bao giờ biết. Kết cục nguyên chủ chết thì Cáo Linh Xảo này là người duy nhất khóc thương cho chủ nhân của mình, khóc đến độ thạch cao tan chảy, trở thành một đống bột trắng bị gió cuốn đi, mãi mãi tan biến.

Đứa bé này rất đáng yêu. Cậu không muốn nó có một kết cục bi thương như vậy. Bạch Ngạn hái thêm mấy quả đào mật chín mọng trên cây xuống rồi đưa cho nó: "Nếu em thích thì cứ ăn tiếp. Cây đào này cho em đấy."

Đây là lần đầu tiên chủ nhân của nó lại tốt như vậy. Cáo Linh Xảo ban đầu sợ hãi nhưng sau đó biến thành vui mừng. Thì ra nó không vô dụng lắm, nó rất có ích, cho nên chủ nhân không còn ghét bỏ nó nữa.

Nó ngoan ngoãn dùng hai tay nâng niu quả đào mật như một bảo vật. Nó lập tức xun xoe lấy lòng chủ nhân: "Chủ nhân, ngài mau mau đi tắm đi, em sẽ mang nước nóng và quần áo sạch đến cho ngài, sau đó chăm sóc vết thương cho ngài."

"Ừm, mang quần áo đến cho ta thôi. Còn nước ta dùng hỏa chú được. Em mau ăn đào đi. Mà phải rồi, chút nữa ta sẽ vẽ mặt cho em, cho em một cái tên nữa." Bạch Ngạn phất tay ý bảo cậu tự cởi quần áo được.

Bạch Ngạn lải nhải trong lòng, Cáo Linh Xảo không có mặt mũi, trông có khác gì mấy búp bê hình nhân phim kinh dị đâu. Không hiểu làm sao nguyên chủ lại có thể chịu đựng được. Mà cũng phải thôi, mê nữ chính tính tình ngáo đá thì chắc cũng khổ dâm lắm.

Cáo Linh Xảo biết mình sắp có tên và gương mặt vui mừng nhảy cẫng lên như một đứa bé được mẹ cho quà. Cáo Linh Xảo được chủ nhân ban cho tên và gương mặt chứng tỏ nó được chủ nhân công nhận là một thành viên trong gia đình. Không phải Cáo Linh Xảo nào được ban tên, cũng không phải Cáo Linh Xảo nào cũng được vẽ mặt. Có những chủ nhân ác ý vẽ mặt Cáo Linh Xảo như một trò hề để làm niềm vui. Nhưng đâu ai biết niềm vui của chủ nhân chỉ thoáng qua, còn Cáo Linh Xảo đó phải mang gương mặt xấu xí đến suốt đời.

Cho nên Cáo Linh Xảo như nó không bị chủ nhân vẽ mặt người ta nói đó là may mắn. Nhưng nó muốn chủ nhân vẽ mặt, xấu cũng được, nó cũng vui vẻ chấp nhận, bởi vì chủ nhân đã ngó ngàng tới nó.

Nó thường hay nghe người ta nói chủ nhân nó ác độc lại còn mê gái, nhưng nó không quan tâm. Bởi chủ nhân trong mắt nó là một người rất tốt.

Bạch Ngạn không biết một cử chỉ quan tâm của mình đã vô tình mở một thế giới quan cho Cáo Linh Xảo. Giờ phút này cậu đang đắm chìm trong hồ nước nóng và gác tréo chân suy nghĩ vấn đề thứ năm đã xuất hiện.

Tháng sau là đại hội thăng cấp. Bạch Ngạn cũng phải tham gia.

Nguyên chủ vốn là cấp B, còn cậu thì sau khi điều chỉnh kinh mạch thì tu vi tăng lên, nay đạt thành cấp A tầng một.

Nếu cậu tham gia đại hội này, bí mật cậu thăng cấp quá nhanh sẽ bị bại lộ. Lúc đó cậu bị các trưởng lão nghi ngờ có gian lận, sử dụng vật phẩm thượng phẩm trong hầm ngục mà không báo cáo. Chắc chắn bà nội thiên hạ nữ chính sẽ nhảy ra bảo vệ cậu, càng làm cho mọi chuyện rối ren hơn, cậu chính thức lọt vào tầm ngắm của mấy trưởng lão già mà không nên nết kia.

Căng thế nhở.

Vấn đề thứ sáu xuất hiện.

Làm thế nào để cậu vắng mặt ở đại hội đó đây? Muốn làm một con sâu lười sao mà khó quá đi.

Nghĩ nhiều cảm thấy đau đầu, Bạch Ngạn quyết định không nghĩ nữa.