Tái Sinh Duyên: Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta

Chương 123: Mỹ nhân Dao Quang




“Tuyền Cơ, con của ta…”
Mọi người lắp bắp kinh hãi, Thanh Phong Hạ Tang nhanh chóng ở phía trước bảo hộ đế phi, đã thấy một bà vú, một nha hoàn trái phải dìu một phụ nữ tầm trung niên vội vàng đi tới.
Nàng kia dung mạo đoan trang, sắc mặt tái nhợt, Tuyền Cơ nghe nàng gọi, đã biết nàng chính là Niên phu nhân.
Nàng vốn định nhào tới gọi một tiếng “ mẹ ơi”, nhưng nhìn Niên phu nhân bệnh tật héo hon, mặt mày lộ vẻ tái nhợt, vui mừng cũng không làm nàng khởi sắc hơn, vội vàng tiến lên đỡ nàng, cúi đầu gọi: “ Nương.”
Niên phu nhân ôm lấy nàng, nghẹn ngào.
Niên tướng thấp giọng trách mắng: “ Phu nhân, Hoàng thượng ở đây, ngươi làm sao vậy?”
Niên phu nhân nhanh chóng xao xoa nước mắt, được Tuyền Cơ đỡ, đi đến Trước mặt Long Phi Ly.
Còn chưa kịp quỳ gối, Long Phi Ly đã đưa hai tay đỡ lấy, nói: “ Phu nhân không khẻo, thân mình quan trọng hơn.”
Ngữ khí hắn trầm thấp, lại thật kính cẩn, hắn là Hoàng đế, lúc này lại có vài phần hiếu thuận thân thiết.
Tuyền Cơ quay sang nhìn hắn, hắn tựa hồ cũng nhìn lại nàng một cái, Tuyền cơ không khỏi cảm thấy hơi hơi động lòng.
“Dao Quang, ngươi còn không mau lại đây giúp vi nương đỡ đại nương ngươi?” Như phu nhân trầm giọng trách.
Hai người nói, một nữ tử bước nhanh đến, đi vào bên cạnh Niên phu nhân, nói với Tuyền Cơ: “Muội muội, để cho tỷ tỷ làm đi.”
Là nàng! Là vị nữ tử mĩ mạo vừa rồi.
Tuyền Cơ giật mình sửng sốt, Niên Dao Quang muốn đỡ Niên phu nhân.
Long Phi Ly đang đỡ Niên phu nhân, Dao Quang đưa tay ống tay áo liền phủ lên lưng hắn.
Nàng cả kinh, hạ thấp người khẽ chào nói: “ Hoàng thượng thứ tội.”
Như phu nhân trách mắng: “ Đứa nhỏ này, làm sao lại lỗ mãng như vậy.”
Nàng nói xong lại cúi đầu nói: “ Hoàng thượng, nể mặt nương nương,. Xin chớ trách tội Dao Quang.”
Dao Quang cúi đầu cắn môi, sợ hãi nhìn về phía Long Phi Ly… Tuyền Cơ buồn cười, thật là làm người ta thương tiếc.
Long Phi Ly nhìn Dao Quang liếc mắt một cái, làm như không để ý Như phu nhân, lại hướng Niên tướng cười nói: “Tướng gia, con gái Niên gia tốt nhỉ.”
Niên tướng cười, “ Hoàng thượng quá khen rồi.”
Như phu nhân vô cùng vui mừng, Dao Quang thẹn thùng, chỉ cúi thấp đầu.
Tuyền Cơ nghiến răng, Long Phi Ly, ngươi nhất phát đào hoa.
Kẻ đào hoa kia lại không biết thu liễm, khẽ mỉm cười nói: “Niên tần, Dao Quang cô nương có quan hệ gì với nàng…”
Tuyền Cơ nhìn làn môi mỏng xinh đẹp của hắn, khẽ mở khẽ khép, nhớ tới vừa rồi nàng cắn thống khoái, trong lòng thấy hận khó hiểu, lại chợt cúng người, Dao Quang… Nàng làm sao biết vị nữ Bắc Đẩu Thất Tinh này cùng mình có quan hệ gì?
Tỷ hay là muội?
Nàng đang nghĩ tới làm thế nào mới trả lời hắn, viên này tinh lại nhẹ nhàng cúi đầu nói: “Bẩm Hoàng thượng, Dao Quang lớn hơn vài tuổi, so với nương nương là tỷ.”
Long Phi Ly đỡ nàng, nói: “Dao Quang cô nương không cần đa lễ.”
Tuyền Cơ nghĩ, theo tay Dao Quang đỡ lấy Niên phu nhân, cười nói: “ Không nhọc công tỷ tỷ, mẹ ruột Tuyền Cơ, Tuyền Cơ cũng không thể phụng dưỡng, vậy liền là bất hiếu.”
“Tuyền Cơ” Ba chữ kia âm có chút nặng, nàng nhìn đến sắc mặt Dao Quang biến hóa. Nàng biết Dao Quang hiểu được ý mình, nàng báo cho nàng ta, Hoàng đế… cũng là Tuyền Cơ.
Nàng phải rời khỏi Long Phi Ly đó là chuyện ngày khác bàn, nhưng bọn họ bây giờ không thể cứ như vậy lấn át nàng.
“Hoàng thượng, xin cho nô tỳ đỡ mẫu thân đi vào trước.” Nàng hướng Long Phi Ly hành lễ, liền cùng với bà vú đỡ Niên phu nhân vào cửa, Điệp Phong đi nhanh lên vượt qua.
Long Phi Ly vuốt cằm, nói: “Từ Hi, mang người đi theo, hầu hạ nương nương cùng phu nhân cẩn thận, Thôi nữ y chuẩn bệnh xong lập tức hồi báo cho trẫm.”
“Nô tài tuân chỉ.” Từ Hi khom người hành lễ, liền dẫn Thôi nữ y cùng mấy nội thị theo sát ở phía sau.
Vào trong phòng Niên phu nhân, Tuyền Cơ nhìn sắc mặt Niên phu nhân ánh mắt phức tạp, lóe ra, nghĩ nàng có việc muốn nói với mình, thích thú nói: “ Từ tổng quản, Thôi cô cô, Điệp Phong, các ngươi đi xuống trước một chút, Bổn cung muốn cùng phu nhân nói vài câu.”
Niên phu nhân nắm lấy tay nàng lo lắng, nàng thấp giọng nói: “ Không có gì đáng ngại.”
“Tuân chỉ.”
Sau lưng, Từ Hi nhẹ giọng nói. Ngôn Tình Trọng Sinh
Niên phu nhân hướng mama nhìn thoáng qua, mama hieeuur ý, chỉ trog nửa khawcslieen fđem một đám hầu gái trong phòng dẫn đi.
Người đã đi rồi, hai mẹ con ngôi vào giường sập bên cạnh, Niên phu nhân ôm Tuyền Cơ vào lòng thấp giọng trách mắng: “ Tuyền nhi, ngươi tiến cung đã lâu như vậy sao vẫn còn ngu dốt, ngươi đem người đuổi đi cùng vi nương nói chuyện, không sợ vung Hoàng thượng toan tính sao? Sợ nhất là Hoàng thượng lại cho rằng chúng ta thương lượng cái gì.”
Niên tướng tâm tư khó dò, nhưng vị Niên phu nhân này xem như thật tâm đối đãi tốt với Tuyền Cơ, Tuyền Cơ trong lòng ấm áp, nói: “ Nương, người nghĩ xem, nếu Tuyền Cơ hồi Niên phủ, nhất định sẽ tìm cơ hội cùng cha mẹ nói chút chuyện riêng tư, những cung nhân này đâu phải lúc nào cũng đi theo đâu, Hoàng thượng có lẽ cũng hiểu được điểm ấy. Cho nên mới vừa rồi, đuổi hay không đuổi, kỳ thật phân biệt cũng không lớn.”
Niên phu nhân ngẩn ra, lập tức vui mừng cười, “ Để ý như vật, không nghĩ tới con ta nhìn thấu đáo mọi chuyện, là nương ngu dốt.”
Nàng nói xong, lại hạ giọng nói: “ Tuyền Nhi, vi nương thực xin lỗi ngươi, vừa rồi vi nương không ên đi ra ngoài, vô duyên vô cớ cấp cho nha đầu Dao Quang kia cơ hội.”
Tuyền Cơ ngẫm nghĩ, nhẹ giọng nói: “Nương, là cha cho người đi ra ngoài sao?”
Niên phu nhân không lên tiếng, Tuyền Cơ cũng liền hiểu được, nghĩ đến vừa rồi, đúng là từ lúc Như phu nhân bước ra khỏi hàng nói chuyện, đên khi Niên phu nhân đi ra, Như phu nhân lại bảo Dao Quang đến đỡ đều là tính toán trong lòng Niên tướng, nếu không thì vì cái gì có lẽ bất quá chỉ là dao Quang cùng Long Phi Ly nhẹ nhàng va chạm.
“Lúc trước vì sao không đơn giản trực tiếp mang tỷ tỷ vào cung, nàng so với Tuyền Cơ càng đẹp.”
Niên phu nhân cười lạnh, “Tâm tư cha ngươi ai có thể nhìn thấu, nhưng nay xem ra, hắn tựa hồ cố ý cho tỷ tỷ ngươi ở trước mặt hoàng thượng mặt mày rạng rỡ.”
Tuyền Cơ nghi hoặc, nghĩ tới một chuyện, nói: “Nương, thứ cho câu hỏi bất hiếu của Tuyền Cơ, người rốt cuộc có nhiễm bệnh hay không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.