Editor: Linh Đang
Lăn qua lăn lại đã đến giữa trưa, Nguyễn Hâm Kiều vừa đói lại mệt, mềm oặt dính ở trên người Quan Triệt, để anh sờ cơ bụng săn chắc khi luyện tập cùng chị hai.
Nghỉ ngơi hồi phục một lát, Quan Triệt rời giường mặc quần áo, đưa cô xuống dưới lầu ăn cơm.
Bản thân cô thực sự quá mệt mỏi, cả người Nguyễn Hâm Kiều không có sức lực, muốn anh bế lên, lại làm nũng bắt anh giúp mình mặc quần áo.
Quan Triệt cũng đồng ý, giúp cô mặc từng cái từng cái một, nghiêm túc mà chuyên chú.
Phong cảnh ở công viên quốc gia Thụy Sĩ vô cùng tuyệt vời, mùa đông hoàn toàn là thế giới tuyết, đặc biệt làm lòng người say mê.
Tâm trạng nặng nề lúc trước hóa thành hư không, Nguyễn Hâm Kiều hứng thú bừng bừng lôi kéo Quan Triệt chơi khắp nơi, hai người cũng không có kế hoạch gì về lữ trình, đi dạo chậm ở đầu đường, nhấm nháp sốt phô mai chính cống ở nơi này. Nguyễn Hâm Kiều lại đưa anh tới trấn nhỏ tiến hành quay chụp mấy ngày trước, ngồi lên tàu tốc hành trứ danh trên sông băng.
Đoàn tàu chạy vô cùng chậm, có thể dễ dàng ngắm cảnh tuyết bao la hùng vĩ ven đường, còn có người yêu cùng mỹ thực làm bạn, hưởng thụ vô cùng tuyệt vời.
Điều đáng tiếc duy nhất chính là Quan Triệt thật sự bận quá, công ty quá nhiều chuyện yêu cầu anh phải xử lý, rút ra thời gian ba ngày đã là cực hạn, dù cho phân nửa là trôi qua trên máy bay.
Hai người chỉ chơi ở Thụy Sĩ hơn một ngày, đã vội vàng lên đường về.
Rất nhiều nơi vui chơi đều không kịp đi, trong lòng Nguyễn Hâm Kiều có chút tiếc nuối, nhưng có thể ở bên anh, cho dù là ở trên phi cơ khô ngồi ngồi không trên máy bay mười mấy giờ, cũng hoàn toàn không cảm thấy khó vượt qua.
Lúc về nước thì vừa lúc sáng sớm, tuyết trong truyền thuyết đã không thấy bóng dáng, thời tiết rất đẹp, mặt trời ấm áp. Quan Triệt đỗ xe ở sân bay, đưa cô về nhà trước, còn mình thì định trực tiếp về công ty.
“Có chuyện rất gấp sao?” Nguyễn Hâm Kiều có chút đau lòng cho anh, “Về nhà nghỉ ngơi trước một giờ không được sao, bay lâu như vậy, anh không mệt hả?”
Quan Triệt giúp cô lấy đồ từ trên xe xuống, nhẹ nhàng nói: “Anh không sao.”
Ở bên đó không đến hai ngày, đồng hồ sinh hoạt của anh cũng không bị thay đổi, tối hôm qua ngủ trên máy bay bốn giờ, với anh mà nói đã đủ rồi.
Dưới lầu đã có người già dậy sớm bắt đầu tập thể dục buổi sáng, nhìn thấy có siêu xe tới đây, một nam một nữ mang theo một đống đồ lớn, không khỏi nhìn lâu hơn chút. Có người nhận ra Nguyễn Hâm Kiều, gọi tên cô kèm theo sự vui vẻ: “Kiều Kiều đã về rồi? Được nghỉ rồi sao?”D~Đ~~L~~Q~~Đ~
“Bà nội Hoa!” Nguyễn Hâm Kiều dừng lại, vẫy tay với bà nội Hoa ở phía đối diện vô cùng cao hứng: “Cháu được nghỉ rồi! Cháu mang quà cho mọi người, nhưng nhiều đồ quá chưa tiện lấy ra, đợi lát nữa thu dọn xong cháu sẽ mang qua cho bà. Hôm nay bà phải ra ngoài sao?”
“Không ra không ra.” Đối phương hiền lành mà cười, “Đúng lúc cháu gái bà mang về một đống đồ gì mà củ ấu, bà cũng ăn không vô, cháu mang một ít về để ba cháu nếm thử.”
Nguyễn Hâm Kiều ngoan ngoãn đồng ý.
Bà nội Hoa đánh giá người đàn ông bên cạnh cô vài lần, trong mắt không che giấu được sự tò mò và ý cười đầy thiện ý, Quan Triệt lễ phép gật đầu thăm hỏi, bà nội Hoa cười ha ha, đứng cách một con đường khó lời mà nói, nên không hỏi nhiều.
Nguyễn Hâm Kiều cùng Quan Triệt quay người lại bên này, nghe thấy tiếng mấy người bên đường nói chuyện.
“Đó chính là đối tượng của Kiều Kiều sao? Lớn lên thật đẹp trai!”
“Hiện tại Kiều Kiều của chúng ta thật là có tiền đồ, làm đại minh tinh, tìm đối tượng tuấn tú lịch sự, lão Nguyễn thật có phúc khí.”
……
Nguyễn Hâm Kiều vui vẻ, quay đầu cười tủm tỉm liếc mắt nhìn Quan Triệt: “Lớn lên thật đẹp trai.”
Quan Triệt mặc cô trêu ghẹo, khóe môi nhẹ nhàng nhếch lên.
Đồ cô mang về thật không ít, Quan Triệt đi hai chuyến, mới giúp cô mang hết lên nhà. Đúng lúc đó ba Nguyễn rời giường, mặt cũng mặc kệ chưa rửa, vô cùng cao hứng bảo hai đứa nhỏ vào nhà, thu xếp làm bữa sáng cho bọn họ.
“Cơm nước xong rồi hãy đi, không ăn cơm sáng không tốt cho cơ thể.” Nguyễn Hâm Kiều cũng phụ họa nói, tha thiết chờ đợi nhìn Quan Triệt, lôi kéo tay áo anh không buông tay. Quan Triệt không còn cách nào với cô, đơn giản ở lại cùng ăn chút đồ với bọn họ, ăn xong mới lái xe về công ty.
Sau khi ăn xong, Nguyễn Hâm Kiều cởi quần áo cực kì dày trên người ra, tắm rửa một cái, thay áo ngủ bằng nhung thoải mái, ngồi xổm ở phòng khách bắt đầu thu dọn đống đồ bừa bộn.
Trong đó nhiều nhất đương nhiên là ba, các loại đồ vật còn có đồ ăn, cộng thêm bộ đồ lông của một nhãn hiệu nổi tiếng ở phương Tây, có tác dụng phòng lạnh rất hiệu quả, mặc cũng nhẹ nhàng. Cô cũng mang cho chú thím Bằng mỗi người một bộ, chủ yếu là chú Bằng, chú ấy có bệnh cũ nên sợ lạnh, ăn mặc ấm áp tốt xấu cũng có thể thoải mái hơn một ít.
Thật ra lúc này Nguyễn Hâm Kiều cũng vô cùng mệt mỏi, nhưng vì lệch múi giờ, chỉ có thể mạnh mẽ chống đỡ.
Ba Nguyễn nhìn mà đau lòng, bảo cô về phòng nghỉ một lát, Nguyễn Hâm Kiều ngáp nói không, cầm điện thoại mở bài tập dành cho người già mà chị hai đề cử, dạy ba làm, thuận tiện để nâng cao tinh thần.
Đã là tuần cuối của tháng chạp, cửa ải cuối năm sắp tới, ba Nguyễn vụng về lắc lắc theo cô, một bên hỏi: “Sắp ăn tết, không có công việc chứ?”
“Không ạ!” Nguyễn Hâm Kiều cười nói: “Con ăn tết với ba, ba cao hứng không?”
“Cao hứng, cao hứng.” Trên mặt ba Nguyễn là ý cười không che dấu được.
Nguyễn Hâm Kiều đã sớm giao hẹn với Phó Hiểu, trong Tết âm lịch không sắp xếp bất cứ một công việc nào, nhiệm vụ kế tiếp của cô cũng chỉ có một việc là làm bạn với ba và Quan Triệt thôi.
Có mấy đài truyền hình gửi thiệp mời tiệc tối Tết âm lịch, Nguyễn Hâm Kiều đều cự tuyệt. Khoảng thời gian trước bận quá, bây giờ là thời gian quan trọng nhất của một năm, vẫn nên dùng để làm bạn với người nhà.
Khoảng cách đến Tết âm lịch còn có một thời gian, Nguyễn Hâm Kiều nhàn rỗi ở nhà, sinh hoạt cùng với ba cuộc sống của người già, thỉnh thoảng chạy ra ngoài hẹn hò với Quan Triệt, thân mật nồng nhiệt, sinh hoạt nhẹ nhàng lại dễ chịu.
Phó Hiểu gọi điện thoại tới, có bộ phim hài thiếu vai nữ số 1, hỏi cô có hứng thú hay không.
Nguyễn Hâm Kiều đặc biệt lên mạng tìm hiểu, ngoài ý muốn phát hiện vừa đúng là bộ phim điện ảnh Mạnh Thủy Lam bởi vì ký 《 hình xăm 》 mà từ chối. Tuy đoàn đội chế tác này đã từng có mấy tác phẩm không tồi, nhưng mấy năm gần đây vẫn luôn xuống dốc, danh tiếng không tốt lắm.
Sau khi xem kĩ kịch bản, Nguyễn Hâm Kiều cự tuyệt. Hiện tại cô đã không còn vội vàng tiến quân vào màn ảnh lớn, nếu không có kịch bản tốt, thì trước an tâm quay phim truyền hình, thành thật kiên định đi từng bước một.
Phó Hiểu rất tôn trọng lựa chọn của cô, không dị nghị gì về việc này, nhưng không qua mấy ngày đã gửi kịch bản khác tới —— phim thương mại chế tác lớn, đạo diễn nổi danh, nữ số 2 đất diễn rất nhiều, chỉ cần cô nguyện ý, là lập tức có thể ký hợp đồng.
Cơ hội tốt như vậy lại rơi xuống đầu mình, Nguyễn Hâm Kiều cũng có chút kinh ngạc, nhưng Phó Hiểu không nhiều lời vì sao đối phương lại chọn cô, chỉ bảo sau khi cô xem kịch bản xong thì tự mình quyết định.
Thật ra kịch bản không tồi, phim 3D đề tài ma quỷ, cốt truyện là đề tài thường được lấy trong nước, không có chỗ đặc biệt xuất sắc, nhưng nam 1 vừ nữ 1 là diễn viên nổi trong nước, sức ảnh hưởng phòng vé không thể nghi ngờ. Có thể hợp tác diễn với hai vị tiền bối, rất có lợi với kĩ thuật diễn của cô.
Bộ phim điện ảnh này sẽ khởi quay sau Tết âm lịch, Nguyễn Hâm Kiều cẩn thận suy nghĩ, tiếp nhận.điẽàn%lê@@quy*đôn
Lúc trước làm khách mời cho một bộ phim điện ảnh cũng chiếu vào dịp Tết. Đây là lần đầu tiên Nguyễn Hâm Kiều xuất hiện ở trên màn ảnh lớn, tâm tình vẫn rất kích động, đặc biệt đưa ba và cả nhà chú Bằng đi xem, cũng tặng vé xem phim cho hàng xóm. Không ít người đời này cũng chưa từng vào rạp chiếu phim, biết được là phim có cô đóng, cũng nhiệt liệt tỏ vẻ nhất định sẽ đi cổ vũ.
Diễn viên khách mời, đương nhiên suất diễn của Nguyễn Hâm Kiều rất ít, cô ở Hoành Điếm ba ngày, tổng cộng chụp ba cảnh, trong đó một cảnh là thầy Triệu đặc biệt quan tâm cô, thêm một cảnh diễn cùng nữ chính.
Thầy Triệu đối xử với cô thật là không còn lời gì để nói, ba cảnh diễn của cô, không cắt đi một giây đồng hồ nào.
Tuy nói chỉ là một nhân vật nhỏ tầm thường, nhưng láng giềng xem xong đều liên tiếp khen cô “Đẹp hơn nhiều so với cô kia”, “Kiều Kiều thật ăn ảnh, khuôn mặt rất xinh đẹp”.
Còn có người lòng đầy căm phẫn mà tỏ vẻ: “Cái cậu kia có ngốc không thế, cô gái tốt như Kiều Kiều của chúng ta lại không cần, đến bên cái cô kia, đầu óc hỏng thật……”
Nguyễn Hâm Kiều thật sự dở khóc dở cười.
Bình luận trên mạng lại đi theo một phương hướng hoàn toàn khác, ngoại trừ phê phán cùng ủng hộ hai phe thường thấy, còn có một nhóm fan không đi theo con đường bình thường, gào khóc:
“Chỉ có một mình tôi xem xong có một loại cảm giác Trăn Trăn và Gia Hủy ngàn năm trùng phùng sao? Ô ô ô ~[ khóc ròng ]”
“1 lầu trên không cô đơn!”
“2”
“10086!”
……
Sau đó nhóm “Nguyên Lâm CP” dần dần mai danh ẩn tích lại tái xuất giang hồ, sôi nổi chạy đến weibo của Nguyễn Hâm Kiều cùng Mạnh Thủy Lam kêu “Bách hợp * tốt đẹp”, còn có fan cuồng nhiệt cắt ghép ‘phía sau tên thổ phỉ đệ nhất’ thành câu chuyện tình yêu thảm thiết của Trăn Trăn và Nguyên Gia Hủy một lần nữa, cùng với đó là giai điệu nhạc phù hợp, lưu truyền trên weibo một thời gian.
Ghép CP này thật làm người ta xấu hổ…… Nguyễn Hâm Kiều nhìn mỗi ngày đều có hàng vạn bình luận tag và tin nhắn đang chờ, thở dài một hơi.
Sau năm mới chính là thăm người thân và hội họp bạn bè, người thân hay qua lại với nhà bọn họ thường không nhiều lắm, hai người cậu thì ít gặp mặt, Nguyễn Hâm Kiều vẫn giống năm vừa rồi, gửi quà mừng năm mới qua bưu điện.
Cô nhỏ gả đi nơi khác rút thời gian tới thăm bọn họ, ngày trước bởi vì nhà chồng không thích, đều là một mình tới, lần này không biết vì cái gì đưa theo hai đứa nhỏ cùng đi.
Lần trước gặp mặt, vẫn là lúc cô nhỏ sinh đứa thứ hai, cô và ba tới thành phố kia thăm cô nhỏ, mới có thể nhìn thấy đứa lớn lúc ấy đang sáu tuổi, cùng với đứa thứ hai đang mặc tã lót. Trong nháy mắt đã trôi qua nhiều năm như vậy, đứa thứ hai đều đã học tiểu học.
Hai đứa nhỏ đều không thân với cô, nhưng trong khoảng thời gian này thường thường nhìn thấy cô trên TV, cũng biết được đây là chị mình từ chỗ mẹ, bởi vậy rất tò mò về cô.
Bọn họ vẫn rất ngoan, trí nhớ của ba Nguyễn không tốt, trước lúc ăn cơm mới phát bao lì xì, sau khi ăn xong đã lại cầm hai cái ra, lúc đó Nguyễn Hâm Kiều đang dọn bếp với cô, dù cho không ai nhìn thấy, hai đứa nhỏ cũng không nhân cơ hội lấy nhiều, nhắc nhở bác là đã phát rồi, còn lấy bao lì xì trong túi ra cho ông xem.
Nguyễn Hâm Kiều chuẩn bị rất nhiều quà, bọn họ cầm lấy rất cao hứng, nói cảm ơn chị, nhưng lúc cô tặng lì xì, kiểu gì hai đứa cũng không chịu nhận: “Trước lúc tới mẹ có nói, không thể lấy bao lì xì của chị.”
“Không sao đâu, bây giờ chị làm việc có tiền rồi, có thể lấy.” Nguyễn Hâm Kiều khuyên nhủ.
Đứa thứ hai rất cơ trí nói: “Chị còn chưa kết hôn mà, chờ kết hôn rồi để anh rể đưa.”
Nguyễn Hâm Kiều buồn cười nhéo mặt cậu bé, cuối cùng vẫn thừa dịp hai đứa không chú ý, nhét trộm vào cặp sách của đứa thứ hai, kẹp ở trong sách giáo khoa.
Lúc cô nhỏ đi, Nguyễn Hâm Kiều cùng ba Nguyễn cùng nhau đưa bọn họ xuống lầu, đang muốn đóng cửa, đột nhiên cô nhỏ nói để quên đồ, chạy về phòng, lại nhanh chóng chạy ra, cười nói: “Trí nhớ của cô không tốt, thật là già rồi.”
“Nào có, cô vẫn giống như lúc cháu còn nhỏ, không thay đổi một chút nào.” Nguyễn Hâm Kiều nói rồi vỗ vỗ đầu của đứa thứ hai: “Phải nghe lời mẹ, chọc mẹ tức giận là mẹ sẽ có nếp nhăn, biết không?”d.đ.l.q.đ
Đứa thứ hai gật gật đầu nói: “Em rất nghe lời, là anh chọc mẹ tức giận.”
Bị đứa thứ nhất vỗ vào đầu một cái: “Anh không úp được cái nồi này đâu.” ( ý chỉ không gánh được tội này)
Đưa cô nhỏ và bọn họ lên xe rời đi, hai người mới về nhà, ở trên bàn của mình Nguyễn Hâm Kiều phát hiện một bao lì xì, một chồng tiền rất dày, còn có tờ giấy cô nhỏ để lại, có lẽ đã để trong túi lâu lắm rồi, bốn góc đã có chút bị mòn.
Lúc cô nhỏ gả đi, ông nội đã không còn, thân thể của bà nội không tốt, lúc ấy trong nhà nghèo, gom góp hết tiền của hồi môn, không nhiều lắm, rất ít ỏi so với của hồi môn của nhà trai. Dù cho tiền lễ hỏi đều cho vợ chồng son, trong nhà không giữ chút nào, nhưng nhà trai vẫn không vừa lòng lắm. Sau đó mẹ mắc bệnh, cô nhỏ lại lấy trộm số tiền kia trợ cấp cho bà, càng chọc giận chồng, từ nay về sau không lui tới, cũng bắt bẻ cô nhỏ rất nhiều.
Bởi vì chồng cản trở, đứa nhỏ hơn mười tuổi, thậm chí gặp mặt bác cả không đến mười lần, chắc chắn trong lòng cô nhỏ cũng không dễ chịu.
Nguyễn Hâm Kiều lau nước mắt, cất tờ giấy vào bao lì xì đi.
Thật ra cô nhỏ rất thương cô, mấy năm ít gặp mặt, cũng là bất đắc dĩ, cô đều biết.
~~~~~~~
Thật ra hôm trước có nhờ bạn Đường Thất làm hộ mấy chương, ai ngờ c51 tác giả chống trộm nên chèn chương của truyện nào đó vào mà mềnh lại không để ý. Xin lỗi mọi người T_T