Chuyển ngữ: Kẹo / Beta: Andrew Pastel
Vây quét
14.
Trời tờ mờ sáng, một hàng xe cảnh sát của tổ trọng án chạy như bay qua làn sương mù mờ mịt cuối thu, tiếng rít của còi cảnh sát vang lên như muốn xé toạc tiết trời lạnh lẽo ấy thành muôn mảnh.
"Cô, cô ta là hàng xóm của tôi! Nhà của cô ấy ở tầng dưới! Tôi không biết ai đã giết cô ấy! Hôm nay tôi đi ngang qua con ngõ kia thì thấy cô ấy đã nằm ở đó và ch...chết rồi! Trời ạ!"
Người báo cảnh sát tên là Tống Học Huy, 25 tuổi, đang làm việc tại một công ty truyền thông. Cậu ta đi làm sớm vì phải có mặt để quay chương trình bản tin sáng lúc 7 giờ.
Mặc dù đã uống mấy cốc nước trong đồn cảnh sát, song Tống Học Huy vẫn không thể bình tĩnh trở lại, giọng cậu ta run rẩy, thỉnh thoảng còn bị lạc giọng, có vẻ như cậu ta không cách nào quên được cảnh tượng khủng bố cậu ta vừa nhìn thấy:
Một người phụ nữ mặc chiếc áo khoác màu nâu lạc đà nằm sõng soài ngay trung tâm con ngõ, chiếc váy len ôm lấy đôi chân thiếu sức sống của cô, một chiếc giày bệt dưới không biết đã lạc ở nơi đâu, ví nằm lẻ loi cách nạn nhân khoảng 1 mét. Cổ của cô ấy hoàn toàn lộ ra, bao phủ bởi những vết máu đỏ sậm, chiếc khăn quàng cổ lỏng lẻo được ngâm bởi máu tươi chảy xuống, đã không thể xác định xem màu gốc của nó. Khuôn mặt của cô gái trắng bệnh như tờ giấy, đôi mắt trợn trừng lên trời mang đầy nét hoảng sợ, con ngươi trợn to đến nổi như rơi khỏi hốc mắt, như không thể tin được mình đã bị ai đó cắt cổ. Trong những giây phút cuối cùng của cuộc đời, có vẻ như cô ấy đã cố gắng bịt lấy cổ mình, khiến máu có thể chảy chậm hơn một chút. Nhưng không thể làm gì được, đôi tay mỏng manh của cô không thể ngăn cản bước chân của tử thần, trước mặt cái chết, cô cũng chỉ như con giun dế kia, bé nhỏ không đáng kể. Máu từ thân thể phun ra như suối, sau khi chứng kiến quá nhiều cái chết của bệnh nhân, cuối cùng cô cũng hiểu được cái chết sẽ như thế nào.
Mấy ngày hôm nay trong thành phố đã xảy ra liên tiếp ba vụ án cắt cổ giết người nghiêm trọng. Chuyện này chưa xong chuyện khác đã tới. Áp lực mà Trần Thanh phải chịu đang là rất lớn, vì vậy không thể không chỉ đạo Hoa Sùng trực tiếp đến đồn công an
Lúc này, người đứng đối diện với Tống Học Huy chính là Hoa Sùng.
Vì không được ngủ đủ giấc nhiều ngày nên trong mắt anh tràn đầy tơ máu, cộng thêm vẻ mặt u ám của anh, rất giống như mấy ông cảnh sát hung ác dữ tợn, chuyên đi bức cung phạm nhân mà người ta vẫn tưởng tượng.
Tống Học Huy vốn đã bị sợ hãi lắm rồi, nên khi đối diện với ánh mắt ấy, cậu ta còn run rẩy hơn nữa, sợ đến nổi nữa ngày mới bập bẹ ra được một câu "Cô ấy tên là Lữ Khả... đang làm ở bệnh viện, tôi nghe nói...cô ấy..cô ấy là một y tá."
Tưởng Mậu vừa mới tới đồn công an, chưa kịp đến xem thi thể nghe đến thế thì giật mình, kinh ngạc hỏi: "Y tá? Người bị hại là một y tá sao?"
Hoa Sùng quay đầu lại, kỳ lạ hỏi: "Sao cậu lại hỏi thế?"
Nhịp tim của Trương Mậu đột nhiên tăng mạnh, cậu đứng ở đó run lên một hồi.
Hoa Sùng nhìn thế là biết ngay cậu ta có chuyện gì trong lòng, anh chỉ tay về hướng phòng cảnh sát bên cạnh: "Đi vào bình tĩnh một chút, lúc nào ổn rồi thì tới tìm tôi."
Lúc này, Từ Kham nhanh chân đi đến, vẻ mặt nghiêm túc, trên trán tràn đầy mồ hôi.
"Thế nào rồi?" Hoa Sùng hỏi
"Tôi đã xét nghiệm sơ qua thi thể rồi, bây giờ sẽ mang về giải phẫu ngay." Từ Kham hổn hển: "Nhưng tôi đến để nói với ông trước, hung thủ này và hung thủ giết Là Hành Thiện rất có thể là một người!"
Đồng tử của Hoa Sùng thắt lại: "Miệng vết thương giống nhau ư?"
"Đúng!" Từ Kham nói: "Phần cổ của bọn họ bị cắt rất cẩu thả, miệng vết thương ngổn ngang, không bằng phẳng, có nhiều vết cắt chém, cũng là vết thương do lôi kéo, rõ ràng hung khí không phải một vật sắc bén, thậm chí độ cứng cũng không đủ, có thể không dài quá 8cm. Hung thủ cầm dao bằng tay phải. Bước đầu kiểm tra cho thấy nạn nhân nữ bị hại vào khoảng từ 1 giờ đến 2 giờ sáng hôm nay."
Hoa Sùng gật đầu, liếc Tống Học Huy đang đứng trong góc một cái, quay đầu khẽ nói: "Trên người nạn nhân có phải có mùi thuốc sát trùng hay không?"
Từ Kham sững sờ "Sao ông biết?"
"Người báo cảnh sát khai rằng nạn nhân là một y tá. Rất nhiều y tá trước khi tan làm có thói quen dùng nước khử trùng để rửa tay. Nhưng hiện trường lần này và hiện trường vụ Doãn Tử Kiều rất giống nhau, không thể tìm thấy những giấy tờ có liên quan đến nạn nhân, vì vậy thân phận của người chết là gì, nghề nghiệp thế nào chúng ta cần điều tra thêm."
"Muốn xác định người chết rất dễ dàng, chỉ có điều..." Từ Kham vỗ vào vai Hoa Sùng một phát, hai hàng lông mày nhíu chặt, sắc mặt u ám: "Lần này gặp phiền phức lớn rồi, trừ Doãn Tử Kiều, có thể hung thủ của hai vụ án gần đây là cùng một người, vụ này đã trở thành án giết người liên hoàn rồi. Chưa kể hung thủ chắc chắn sẽ tiếp tục ra tay, có khi hắn đã từng giết người trước rồi."
Hoa Sùng nhìn sang bên cạnh, bắt gặp Tống Học Huy đang ngẩng đầu nhìn về phía này, anh lập tức giơ tay ra hiệu Từ Kham dừng lại: "Đưa báo cáo kiểm tra cho tôi. Điều tra xong hiện trường vụ án, tôi sẽ trở về ngay."
Sau khi Từ Kham đi rồi, Hoa Sùng gọi Tống Học Huy đến gần: "Cậu chắc chắn nạn nhân là một y tá chứ."
"Tôi chắc chắn mà!" Tống Học Huy nói: "Bình thường phải tầm khuya cô ấy mới về nhà, công việc của tôi thường chia làm ba ca, có mấy lần về muộn gặp cô ấy ngoài hành lang, dù sao cùng là hàng xóm với nhau nên chúng tôi trò chuyện một lúc, cô ấy có giới thiệu mình là một y tá."
"Vậy cô ấy có nói cho anh cô ấy làm ơn bệnh viện nào không?"
"Hình như có. Để tôi nghĩ xem..." Tống Học Huy cúi đầu, một lát sau đưa tay lên nhéo dái tai: "Hình như ở bệnh viện số Bảy, tôi cũng không nhớ lắm."
Hoa Sùng bỗng dưng thấy một cơn gió xẹt ngang qua mình, thì ra là Trương Mậu đột nhiên chạy tới.
"Bệnh viện số Bảy?" Hai mắt Trương Mậu trợn lên "Cậu nói nạn nhân là y tá ở bệnh viện số Bảy ư?" .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
3. Kẹo Sữa Bò
4. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
=====================================
"Có...có việc gì vậy?" Tống Học Huy có người lại, không hiểu tại người mặc "thường phục" này lại trợn mắt với mình.
"Tổ trưởng Hoa." Trương Mậu xoay người, giọng bồn chồn "Em có việc muốn trình bày với anh."
"Thân phận của người bị hại đã được xác định, Lữ Khả, 29 tuổi, người thành phố Hưng tỉnh Hàm, là y tá nội trú ở phòng tiếp nhận bệnh nhân khoa sản bệnh viện số Bảy. Nạn nhân đang ở một mình, căn nhà mới mua năm năm trước, người nhà không ở Lạc Thành. Vết thương gây thiệt mạng nằm ở cổ, trên người nạn nhân có dấu vết bị điện giật, ngoài ra không có vết thương nào khác, nạn nhân cũng có dấu hiệu giãy dụa. Dấu vết điện giật, phản kháng, miệng vết thương là ba điểm tương đồng với vụ án của Là Hành Thiện, vì muốn khống chế bọn họ nên hung thủ đã dùng cách giật điện. Ngoài ra vì Lữ Khả là nữ nên pháp y cũng kiểm tra xem cô ấy có bị xâm hại không. Kết quả cho thấy màng trinh đã rách từ lâu, khi còn sống nạn nhân cũng không bị xâm hại tình dục, trên người cũng không có dấu vết của tinh dịch, kết luận rằng việc cô ấy bị sát hại không liên quan gì đến tình dục. Theo như suy nghĩ của thầy Từ, chúng ta có thể điều tra vụ này theo hướng vụ của La Hành Thiện."
Hoa Sùng dựa lưng vào ghế, giữa chân mày anh tràn ngập nét mệt mỏi, anh cầm báo cáo xét nghiệm, nhanh chóng xem lại một lần: "Vừa nãy Trương Mậu có nói với anh một việc."
"Chuyện có liên quan với người bị hại à?" Liễu Chí Tần kéo một chiếc ghế khác ngồi xuống.
"Liên quan đến bệnh viện mà cô ấy làm việc." Hoa Sùng nhỏ thuốc nhỏ mắt, làm cho mắt thoạt nhìn còn đỏ hơn: "Buổi tối hôm La Hành Thiện gặp nạn, có một nữ bệnh nhân 20 tuổi tên là Lam Tĩnh đã nhảy lầu tự sát sở bệnh viện số Bảy. Hiện tại không chỉ ở bệnh viện đó mà cả những bệnh viện khác đã đồn ầm lên là Làm Tĩnh chết ở bệnh viện vì muốn làm quỷ để trở về báo thù."
Liễu Chí Tần khó hiểu cực kỳ: "Năm nay đã là năm bao nhiêu rồi?"
Hoa Sùng bĩu môi: "Anh cũng cảm thấy khó mà tin nổi nhưng lời đồn đã truyền đi tùm lum. Mấy ngày nữa bệnh viện số Bảy mà biết tin Lữ Khả bị hại thì lời đồn sẽ biến thành như thế nào?"
"Không thể tưởng tượng nổi."
"Đúng vậy..." Hoa Sùng xoa huyệt thái dương, vài giây sau nói: "Đêm qua sau khi thu xếp xong việc của Mao Châu Bình, Trương Mậu đã ghé qua bệnh viện số Bảy."
"Cậu ta đi đến đó làm gì?"
"Cậu ta nói cậu ta tò mò."
"..."
Hoa Sùng nghịch chiếc bật lửa: "Lúc đi ra khỏi bệnh viện số Bảy, cậu ấy đã nhìn thấy Lữ Khả. Nếu tính thời gian thì chắc đó là lúc Lữ Khả đã trực xong ca đêm rồi chuẩn bị về nhà."
Liễu Chí Tần nhíu mày "Nói cách khác, trước khi Lữ Khả bị hại, Trương Mậu đã nhìn thấy cô ấy."
"Cậu ta ngồi ở trên xe, Lữ Khả đi ngang qua cậu ấy. Cậu ấy nhìn thấy nạn nhân nhưng nạn nhân không chú ý tới cậu ấy." Hoa Sùng thở dài "Cậu ta bảo lúc đó cậu ta chợt có dự cảm xấu, nhưng lại quên mất, không nói cho tôi biết một tiếng, cũng không thể kịp thời cứu người bị hại. Cậu ấy rất tự trách, cảm thấy rằng việc Lữ Khả bị hại là do lỗi của mình, giờ đang ủ rũ ngồi trong phòng xét nghiệm dấu vết không chịu ló mặt ra ngoài đấy."
"Chuyện này thì có liên quan gì đến cậu ấy chứ." Liễu Chí Tần lắc đầu, tựa vào bàn, bình tĩnh đến lạnh lùng: "Cậu ấy chỉ tình cờ gặp cô ấy mà thôi, cậu ta cũng đâu thể ngờ rằng người ta sẽ gặp chuyện được."
"Nói thì nói như thế, nhưng dù sao cậu ta cũng là một người trẻ tuổi, chưa có kinh nghiệm gì nhiều, thời gian được điều đến tổ trọng án cũng không lâu." Hoa Sùng nói: "Tuổi này là độ tuổi nóng máu nhất, chuyện gì cũng phải đeo trên lưng mình, mà đã đeo rồi thì sẽ không bỏ, cho gì không phải trách nhiệm của mình cũng nhất quyết vác cho cùng."
Liễu Chí Tần nghiêng người về phía anh, đôi mắt sáng lấp lánh.
Hoa Sùng ngẩng đầu lên "Làm sao vậy?"
"Chính ra anh cũng giống như vậy đấy." Liễu Chí Tần cụp mắt nhìn, ánh mắt như tấm vải ấm áp, dịu dàng ôm lấy anh.
Hoa Sùng ngơ ngác nhìn bóng hình bản thân trong đáy mắt của cậu hồi lâu, anh dời tầm mắt cười nói: "Lúc trạc tuổi cậu ta anh nào có đến nỗi thế. Còn nữa, không phải lần trước đã nói rồi sao. Không cho em nhìn anh bằng ánh mắt như thế."
"Ngày xưa lúc em gặp anh lần đầu tiên, hình như anh cũng rõ tầm tuổi cậu ấy?" Liễu Chí Tần tự động bỏ ngoài tai lời anh nói, vẫn dùng ánh mắt dịu dàng đó nhìn anh.
Vừa nói chuyện, Liễu Chí Tần vừa dịch vào gần một chút, tuy vẫn đang tựa vào mép bàn, song với khoảng cách này, cậu dễ dàng chạm được đến mặt của anh
Hoa Sùng cũng không né tránh, anh hơi ngẩng mặt: "Khi đó em vẫn còn làmột thằng nhóc còn chưa tốt nghiệp trường quân đội đâu đấy."
Liễu Chí Tần cong môi: "Thằng nhóc đâu ra, lúc ấy em còn cao hơn anh nữa."
"Em có chắc không?"
"Chắc chắn mà, sau đó em không cao thêm được nữa."
Hoa Sùng nhớ đến khi ấy, đúng là cậu cao thật, nhưng quá gầy, dáng người khác xa hiện tại.
Hiện tại...
Trong lúc phân tâm, ánh mắt vô tình lướt qua phần bụng của Liễu Chí Tần. Cơ bụng nơi ấy hiện rất rõ, Hoa Sùng nghĩ thầm, khi tham gia huấn luyện ở tổ hành động đặc biệt, anh đã sờ vài lần rồi.
Lúc đó anh đâu ngờ được rằng cả hai sẽ phát triển thành loại quan hệ này, thậm chí hồi ấy đến tình cảm của mình anh còn chưa làm rõ được ấy chứ.
"Tổ trưởng Hoa à."
"Hử?"
Hoa Sùng mới nâng mắt lên thì đã được hôn chóc một cái vào môi. Nụ hôn này không giống như cái hôn lần trước, nó nhẹ nhàng như không tồn tại, chỉ chạm một cái rồi thôi ngay.
Liễu Chí Tần đứng thẳng người, trên mặt chẳng có vẻ gì là đang làm chuyện xấu, bình tĩnh cứ như vừa nãy chưa có chuyện gì xảy ra vậy.
Hoa Sùng theo bản năng mím chặt môi: "Chúng ta vừa nói đến đâu rồi?"
(readers tắt nuwngs lần 2 =]])
"Đêm qua Trương Mậu nhìn thấy Lữ Khả ở bệnh viện, bây giờ đang mang gánh nặng trong lòng." Môi Hoa Sùng thơm thì thơm đấy nhưng đầu óc cậu vẫn duy trì nét tỉnh táo: "Còn những lời đồn mê tín trong bệnh viện nữa."
Hoa Sùng tì hai tay lên má, suy nghĩ một lúc: "Ba vụ án cắt cổ giết người, giả thiết hung thủ giết Doãn Tử Kiều là A, hung thủ giết Là Hành Thiện và Lữ Khả là B. Như vậy nếu chỉ xét về hung thủ B thì Là Thiện Hành là nạn nhân thứ nhất, Lữ Khả là nạn nhân thứ hai. Nhưng cái khó ở đây là hung thủ chưa từng phạm tội. Đi giao nhiệm vụ cho mọi người, xem xét lại những vụ án mất tích trong ba năm trở lại đây, trọng điểm từ nửa năm này trở lại."
"Vậy em đi đây."
"Chờ đã." Hoa Sùng lại nói "Đừng tự điều tra, việc này giao cho người khác làm đi. Em với anh cùng đi điều tra Là Hành Thiện và Lữ Khả. Phần cổ cả hai nạn nhân bị cứa hơn mười vết, rõ ràng là có dấu hiệu trút giận, chắc chắn hung thù trả thù họ vì nguyên nhân nào đó. Hai người đó nhất định phải có một điểm giống nhau, chỉ cần tìm ra điểm này, chúng ta có thể xác định động cơ gây án của hung thủ."
Lữ Khả chết rồi, bị cắt cổ vào ban đêm, chết thảm ở ngay con ngõ nhỏ chỉ cách nhà có vài trăm mét — vừa mới nghe tin tức này, cả khoa sản như ong vỡ tổ.
Ai cũng biết, cái hôm Lam Tĩnh nhảy lầu tự sát chính là hôm Lữ Khả trực ban, mà cô còn chính là y tá phụ trách giường bệnh của Lam Tĩnh. Có thể nói rằng từ lúc Lam Tĩnh vào viện điều trị, Lữ Khả là người tiếp xúc nhiều nhất với cô ấy.
Chuyện buổi tối hôm ấy cứ thế một truyền mười, mười truyền một trăm, đến lúc truyền đến tai của đội điều tra đã là một câu chuyện hoàn toàn khác rồi.
"Lữ Khả làm việc rất cẩn thận, mấy năm nay làm ở đây cô ấy chưa từng mắc lỗi gì." Một y tá nói "Ngược lại bệnh nhân giường 14... là Lam Tĩnh tự sát kia, tính tình khá kỳ lạ, có thể vì cô ấy không thể chấp nhận nổi sự thật bản thân còn trẻ mà đã mắc bệnh ung thư y tá hay điều dưỡng gì đến cô ấy cũng trưng vẻ mặt lạnh tanh. Tôi còn nghe thấy cô ta mắng Lữ Khả rằng lúc đổi bình nước làm đau cô ấy. Nhưng Lữ Khả khá hiền, không tranh chấp với Lam Tĩnh, chỉ liên tục an ủi cô nàng. Ngày hôm cô ta nhảy lầu vừa vặn là hôm Lữ Khả trực ban, đương nhiên còn nhiều người nữa. Tôi nghe mọi người nói rằng, trước khi nhảy xuống, Lam Tĩnh đã lườm Lữ Khả rất lâu."
"Nhưng Lam Tĩnh cũng không phải chỉ lườm mỗi Lữ Khả, mà còn cả chị Vương. Hôm đó chúng tôi tụ tập một chỗ nói chuyện, chị Vương lại nói về bệnh tình của cô ta, bị nghe thấy được. Sau khi lườm chị Vương xong, cô ta còn lườm tất cả chúng tôi nữa." Một y tá có mặt lúc Lâm Tinh có chuyện nói "Chúng tôi không biết cô ta có ý gì, cũng không để trong lòng, không lâu sau đó cô ta lại nhảy từ hành lang xuống. Nói như thế nào nhỉ, chuyện này rất đáng sợ, mỗi lần nhớ lại tôi lại là run lên. Sau cái chết của Lam Tĩnh, tôi cảm thấy Lữ Khả có hơi kỳ lạ, như cô ấy đang sợ điều gì đó vậy. Mấy năm nay cô ấy chưa từng làm sai điều gì, chỉ có tối hôm qua suýt chút nữa cầm nhầm thuốc của bệnh nhân, có phải là...?"
"Chị, chị Tiểu Khả đêm qua rất kỳ lạ." Một y tá vừa mới làm không lâu nói: "Có bệnh nhân mới được xếp vào giường số 14, người nhà bệnh nhân muốn tìm y tá quản giường, em bèn gọi chỉ. Ai ngờ chỉ cho rằng Lam Tĩnh vẫn ở giường ấy, còn hỏi em "Không phải cô ấy đã chết rồi à"... lúc ấy chị Tiểu Khả cứ như gặp ma vậy, mặt thì trắng bệnh, hai mắt muốn lồi ra, em còn nghĩ lúc đó chỉ không nhìn em mà nhìn ai phía sau em ấy, sợ vỡ mật! Sau đó chị ấy mới nói là do không nghỉ ngơi tốt, trạng thái tinh thần hơi yếu, còn xin lỗi em nữa. Giờ phòng nội trú rất nhiều người nói...nói..."
Thấy cô y tá kia không nói được nữa, Hoa Sùng đành gợi ý: "Nói cái gì?"
Cô y tá như muốn khóc ra tới nơi, mắt cô lộ ra sự hoảng sợ:"Tất cả mọi người đều nói, Lam Tĩnh thực sự biến thành thứ đó... về....về báo thù, người đầu tiên bị hại chính là chị Khả, ai bảo chị ấy là y tá quản giường của Lam Tĩnh cơ chứ! Không chừng cô ta còn sẽ giết người tiếp đấy."
Hoa Sùng nheo mắt, rõ ràng những lời này không có căn cứ gì cả. Nhưng những lời bừa bãi này có thể khiến một con người được giáo dục, mới bước chân vào xã hội nói ra thì chỉ có hai khả năng, một, là do lời đồn quá nhiều, một cây làm chẳng nên non, mặc dù không tin, song cũng bất giác bị ảnh hưởng ít nhiều. Thứ hai chính là phản ứng Lữ Khả lúc đó rất khả nghi, giống hệt như nhìn thấy được thứ không sạch sẽ gì đó.
Vấn đề là, tại sao Lữ Khả lại sợ như thế?
Lữ Khả không phải là một y tá mới vào nghề, cô ta đã làm nhiều năm rồi, sinh lão bệnh tử nhìn cũng đã quen, nếu như cái chết của Lam Tĩnh không liên quan gì đến cô ta, cô ta sao lại phải hoảng sợ như vậy?
Chuyện này không phù hợp với logic thông thường, không thể nào phát sinh được!
Cô y tá vò góc áo: "Thật ra lúc Lam Tĩnh vừa tự sát trong bệnh viện đã có tin đồn cô ấy biến thành quỷ trả thù đời, nhưng tôi không tin lắm, các chị đồng nghiệp cũng chỉ nghe một chút rồi thôi. Bây giờ xảy ra sự việc của chị Tiểu Khả, tôi cũng...cũng sợ lắm."
"Tối hôm qua là ca trực của hai người, hẳn là hai người tan tầm cùng một lúc đúng không, cô thử nhớ lại xem hôm qua Lữ Khả có biểu hiện gì khác thường?" Hoa Sùng nói.
Cô y tá nghĩ ngợi phút chốc: "Hôm qua tinh thần chị ấy rất kém, y tá trưởng cho phép chị ấy nghỉ ngơi trong văn phòng, nên có nhiều việc của chị ấy tôi phải làm. Đúng rồi, lúc giao ban, lúc hai chúng tôi thay quần áo ấy, chị ấy bảo chị ấy hơi mệt nên muốn ngồi đây thêm chút nữa. Tôi rót cho chị ấy một cốc nước rồi về. Không nghĩ tới..."
Cô nói đến đây thì bật khóc, đúng lúc này, tai nghe của Hoa Sùng vang lên:
"Tổ trưởng Hoa, camera lúc sáng đã trích xuất được rồi." Liễu Chí Tần nói "Anh nhanh chóng đến đây đi, tôi thấy Lữ Khả rất có vấn đề."
Camera đang chiếu lại hình ảnh trong tháng máy số 5 phòng nội trú, Lữ Khả mặc bộ đồ khi bị hại đi vào tháng máy, trong đó cũng không có người khác, cô ta đứng ở phía chính giữa hơi nghiêng về bên phải, không lập tức bấm số tầng mà chờ đến khi thang máy sắp đóng lại mới nhấn tầng 1.
"Cô ta đang phân tâm" Liễu Chí Tần nói: "Như bình thường thì việc đầu tiên người ta vào tháng máy chính là phải bấm số tầng mình muốn đến, nhưng cô ta đã quên việc ấy, đến khi thang máy sắp đóng cô ta mới nhớ đến việc đó."
Hoa Sùng không lên tiếng, chăm chú nhìn vào màn hình.
Sau khi cửa thang máy đóng lại, ánh sáng trong thang máy bỗng chớp giật liên tục, không tắt hẳn hoàn toàn, như điện áp không ổn định vậy.
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Hoa Sùng hỏi
"Đó là hiện tượng bình thường thôi." Nhân viên phụ trách camera của bệnh viện nói: "Đèn trong thang máy số 5 có một chút vấn đề, chỉ thỉnh thoảng tắt mở thôi, không ảnh hưởng đến cái gì nên chúng tôi không vẫn để đấy."
Nhưng Lữ Khả trong video vì hiện tượng này đã sợ đến mức biến sắc.
Hoa Sùng ấn phím tạm dừng, sau đó tua chậm lại, lông mày càng cau chặt hơn: "Sao cô ta lại phản ứng mạnh như vậy, đó chỉ là hiện tượng ánh sáng gặp trục trặc thôi mà?"
Nhân viên công tác nói: "Chắc là do bệnh nhân đã tự sát kia rồi. Cô ấy chắc nghĩ rằng mình gặp phải ma cho nên bị dọa sợ."
"Vẻ mặt cùng hành động này của cô ta, cũng hơi giống như đã gặp thứ không sạch sẽ gì rồi." Hoa Sùng chỉ vào màn hình: "Từ đầu cô ấy đã nhìn chằm chằm vào cửa thang máy, chắc chắn cửa thang máy đã phản chiếu điều gì đó nên cô ta mới đột ngột lui vài bước, sau đó nhìn thấy vật chiếu trong gương."
"Ừ, lúc đầu tôi nhìn camera cũng đã nghĩ như vậy." Liễu Chí Tần đã tua đi tua lại rất nhiều lần, tay phải chống cằm: "Nhưng thực tế lại ngược lại, tôi đã cho người cắt đoạn phim này ra xử lý thì thấy cả cửa thang máy lẫn mặt gương không có thứ gì hết."
"Ma thì làm sao mà quay được đây." Nhân viên công tác không phải người vùng này, chất giọng đặc sệt giọng địa phương: "Nếu không phải gặp ma thì cô ấy làm gì mà sợ thế này."
Hoa Sùng nhẹ giọng nói "Nhưng trên đời này làm gì có ma quỷ."
Nếu như cô ta gặp ma thật thì chỉ có thể là quỷ trong lòng của cô ta mà thôi!
"Có thể tinh thần của Lữ Khả có vấn đề." Liễu Chí Tần móc gói thuốc lá ra, lấy ra ba điếu đưa cho nhân viên cốt để đuổi anh ta đi: "Lúc em nhìn lần đầu tiên em cứ tưởng rằng trên cửa thang máy và gương thực sự có cái gì đó — chắc chắn có người định dọa cô ta. Nhưng bây giờ em lại xác định cô ta chỉ gặp ảo giác. Việc nhìn thấy những ảo giác này hoàn toàn là vì tâm lý cô ta tác động, không liên quan gì đến thuốc, vừa nãy em đã hỏi Từ Kham rồi, kết quả kiểm tra độc dược và thuốc của cô ấy hoàn toàn bình thường."
"Người cô ta sợ không phải Lam Tĩnh, mà là việc Lam Tĩnh tự sát, cộng thêm những lời đồn trong bệnh viện càng làm cô ta sợ hơn." Một tay Hoa Sùng tì lên mép bàn, một tay đi chuột, nhìn video không chớp mắt: "Lúc thang máy dừng ở tầng 2 có một cụ già đẩy xe lăn đi vào, nhưng cô ta không lùi lại ngay. Cô ta có vẻ sợ tấm gương đằng sau."
"Còn có một video khác." Liễu Chí Tần mở camera bên ngoài thang máy: "Lữ Khả là người cuối cùng từ tháng máy bước ra ngoài, sau đó từ đứng ở cửa thang máy nhìn vào bên trong, vừa mới bước đi được vài bước đột nhiên ngồi xổm xuống. Một loạt hành động này của cô ta không có cái nào là bình thường hết."
"Ừm." Hoa Sùng gật đầu: "Đồng nghiệp của nạn nhân cũng nói, sau khi vụ việc của Lam Tĩnh xảy ra, phản ứng của cô ta rất kỳ lạ."
Liễu Chí Tần đi lại, khẽ giọng tự hỏi: "Vậy con quỷ trong lòng cô ta là gì?"
Mí mắt của Hoa Sùng run lên, nhìn về phía Liễu Chí Tần.
Liễu Chí Tần nhìn lại, ánh mắt đầy thâm ý: "Hả?"
"Suy nghĩ của chúng ta rất giống nhau." Hoa Sùng nói: "Cô ta đã làm gì đó, e rằng sự việc hoặc người đó chính là nguyên nhân khiến nạn nhân bị sát hại."
"Nạn nhân là y tá. Nghề nghiệp này rất đặc biệt." Liễu Chí Tần nói: "Tuy rằng không phải đương đầu trực tiếp như bác sĩ, song cũng là một nhóm người rất dễ chịu tổn thương."
"Ý em là, hung thủ có thể là một bệnh nhân, hoặc là người nhà của họ?" Hoa Sùng hỏi.
"Em nghiêng về vế sau hơn." Liễu Chí Tần mở video lại một lần nữa: "Lữ Khả đang sợ cái gì? Tại sao chỉ đến khi Lam Tĩnh qua đời mới phản ứng như vậy? Tôi có một suy đoán khá hoang đường — trước đây, cô ta đã chăm sóc một bệnh nhân, bệnh nhân này còn đã từng có tranh chấp, hiểu lầm với cô ta. Sau khi bệnh nhân đó qua đời, nguyên nhân tử vong có thể liên quan đến nạn nhân, cũng có thể không có. Nhưng tôi cho rằng không ít thì nhiều cũng sẽ có liên quan, đây cũng chính là "con quỷ" trong lòng Lữ Khả. Cô ta cho rằng mình phải chịu trách nhiệm với cái chết của bệnh nhân, ảo giác trong thang máy có khi cũng là cô ta "nhìn thấy" Lam Tĩnh trở về. Điều đó làm cô ta sợ hãi tột độ. Vậy nên hung thủ sát hại nạn nhân có thể là người nhà Làm Tĩnh, cũng có thể là bạn bè thân thiết của cô, điều này chúng ta cần tiếp tục điều tra mới biết được."
Hoa Sùng nghe xong, đương muốn nói chuyện thì đã thấy Trương Mậu chạy hồng hộc đến.
Chàng cảnh sát trẻ mới đây vừa nhốt mình vào phòng kiểm nghiệm tự trách nay đã hoá tội lỗi thành động lực, đưa một tập thông tin cho Hoa Sùng: "Năm năm trước Lữ Khả mới chuyển đến bệnh viện số Bảy làm việc, trước đây cô ta làm việc ở bệnh viện nhi trong thành phố. Năm đó, phòng cô ta làm việc đã xảy ra một sự cố chữa bệnh nghiêm trọng!"
Tuy nhiều lời đồn nhưng cửa bệnh viện vẫn đông như mắc cửi, phòng nội trú ngoại khoa không ngừng tiếp nhận các bệnh nhân mới.
Một chàng trai trẻ tuổi diện mạo, quần áo không có gì khác thường hai tay nhét vào túi, ngân nga câu hát bước vào phòng nội trú, lúc đi đến trung tâm sảnh lớn, cậu ta chậm rãi ngẩng đầu lên.
Nơi hành lang uốn lượn có người từng tự tử này trùng điệp với nhau giống hệt như một chiếc quan tài lớn.
Khoé môi cậu ta cong lên thành một nụ cười lạnh lùng.
./.