Tam Tấc Ánh Nắng

Chương 66: Đừng để chỗ cho tôi hối hận




Giang Thiếu Thành từ trong phòng tắm đi ra, vừa lau tóc vừa đi vào phòng ngủ, trước mắt là Mộc Cận, cô nửa nằm nửa ngồi trên giường, đang nghiêng đầu quan sát anh. Giang Thiếu Thành đi qua, ngồi xuống mép giường vòng cánh tay ôm lấy cô, cười nói: “Nhìn anh như vậy làm gì!”
Mộc Cận cười hi hi, vươn tay ra vuốt ve khuôn mặt anh: “Thấy anh thật là đẹp trai!”
Giang Thiếu Thành nghe xong thì nhíu mày, tiện tay cầm lấy quyển sách đặt bên cạnh cô lên: “Đẹp trai? Gần đây em xem tiểu thuyết nhiều quá rồi!” Đàn ông hơn ba mươi mà lại bị một cô bé dùng từ này để hình dung, đúng là nổi da gà!
Mộc Cận vẫn còn cười, cô tỏ vẻ không tin, nói: “Kỳ lạ! Sao trước đây em lại nghĩ anh là người lạnh lùng nhỉ, thật ra anh đâu có như vậy, mà là người đàn ông rất dịu dàng rất tốt.”
“Vậy em thích ai hơn.”
Mộc Cận còn nghiêm túc ngồi thẳng dậy, hai tay ôm lấy cổ anh, kề trán vào trán anh, nói nhỏ: “Thiếu Thành, hứa với em, sau này chỉ cho phép dịu dàng với một mình em thôi!”
“Ừ.”
“Chỉ cho phép yêu một mình em thôi!”
“Ừ.”
“Vĩnh viễn không được đổi ý.”
“Ừ.”
Cô nở một nụ cười thõa mãn, đôi mắt cong lên như hình mặt trăng, trong trẻo khiến cho người khác như lún vào đầm sâu, đôi môi mềm mại như cánh hoa chủ động dán lên môi anh, ánh mắt Giang Thiếu Thành trầm xuống, thừa thế đặt cô xuống giường, một nụ hôn thật sâu, trong không khí dần dần lan tràn hương vị tình ái, Mộc Cận cảm thấy nhiệt độ cơ thể của hai người đều đột ngột cao lên, nóng như lửa, cách một lớp áo ngủ mỏng từ cơ thể mình lây sang cả cho đối phương, còn trái tim thì đang đập thình thịch không yên, gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực của cô.
Anh hôn đôi môi của cô rồi xuống đến cằm, đến cổ, cứ hôn mãi xuống, hai tay Mộc Cận níu chặt lấy lưng áo anh, có hơi căng thẳng, và hơn nữa là cô đang mong đợi.
Dù là từ đáy lòng cô đã tự nhắc nhở bản thân đừng nên để xảy ra chuyện gì, nhưng người phụ nữ xuất hiện đêm hôm đó vẫn khiến cô thường xuyên cảm thấy không yên lòng, cho nên trong mắt cô ấy, chỉ có khi cơ thể của cả hai hoàn toàn thuộc về nhau, thì cô mới cảm nhận được hạnh phúc của những ngày say này, nó mới không thể phai nhạt.
Nhưng mà, khi Giang Thiếu Thành tháo đai áo ngủ của cô, anh bỗng nhiên dừng lại, chỉ nắm sấp trước ngực cô, hít thở hổn hển nặng nề, chuyện như thế này đã không phải là lần đầu tiên. Mỗi lần tới thời điểm này, anh đều kiềm chế bản thân không tiếp tục nữa, giống như bây giờ, cô cảm nhận rõ ràng những thôi thúc và dục vọng trong cơ thể anh, nhưng anh lại cố hết sức đè nén chúng lại.
Bàn tay của Mộc Cận lần vào trong áo ngủ của anh, dán sát vào phần lưng trơn mượt của anh, còn chưa chạm tới thì đã bị anh bắt lấy kéo lên: "Đừng, đừng cử động." Giọng nói của anh vẫn còn chưa mất đi mùi vị hưng phấn, trầm đục mà khàn khàn.
Mộc Cận đỏ mặt, cắn môi, mãi lâu sau mới mở miệng: "Tại sao? Em...Em bằng lòng..."
"Anh biết." Anh hôn lên hai bên má của cô rồi từ trên người cô đứng lên, rồi lại bước vào trong phòng tắm.
Chờ khi anh lại trở ra rồi chui vào chăn nằm xuống giường, Mộc Cận cảm thấy trên người anh mang đến một hương vị mát mẻ, chắc là anh lại chạy đi tắm nước lạnh. Mặc dù là hơi khó mở miệng, nhưng mà cô nghĩ là vẫn nên nói với anh chuyện này.
"Thiếu Thành, chúng ta sống cùng nhau đã hai tháng hai mươi ngày rồi." Anh là một người đàn ông sinh lý đều bình thường, nhưng cùng nằm chung trên một chiếc giường với cô đã hơn tám mươi buổi tối rồi, trong tám mươi đêm này bọn họ đều ôm nhau rất thân mật, hôn nhau rất nồng nhiệt, thậm chí còn tìm kiếm trên thân thể của nhau, nhưng mà nhất định là không đi đến bước cuối cùng, dù cô là một cô gái không hiểu gì, nhưng mà cô cũng hiểu đàn ông có nhu cầu của họ, cũng hiểu là trong khoảng thời gian dài từ đó đến nay như vậy mà chỉ đơn thuần đắp chăn nói chuyện phiếm là một chuyện chẳng bình thường.
"Ừ." Giang Thiếu Thành thản nhiên đáp một tiếng.
"Nhưng..." Mộc Cận không biết nên nói vòng vo làm sao, nên chẳng nghĩ gì thẳng thắn hỏi: "Nhưng sao anh không chạm vào em, là do em không có đủ sức hấp dẫn sao?" Điều này giải thích tại sao mà mỗi lần anh đều cần dùng nước lạnh xối lên người để dập tắt dục vọng mà cô dấy lên.
Giang Thiếu Thành trầm mặc mấy giây rồi hôn lên mấy ngón tay của cô, nói: "Mộc Cận, em còn chưa hiểu rõ anh, anh sợ đến sau này khi em biết anh là loại người gì thì em sẽ hối hận." Tất cả mọi chuyện lúc này anh đều giấu cô, điều này với cô mà nói thì rất không công bằng.
Mộc Cận dựa sát vào lồng ngực của anh, nghe tiếng tim anh đập nhịp nhàng, hơi rầu rầu nói: "Vậy anh đừng cho em có cơ hội lùi bước đi, còn nữa, em đã nói là mãi mãi không hối hận, cho dù anh là người như thế nào, anh đều là Thiếu Thành của em."
Giang Thiếu Thành chỉ lặng lẽ xoa bàn tay cô, có thể cô nói đúng, trong tiềm thức, anh vẫn muốn chừa một đường lui cho cô.
"Thiếu Thành, chúng ta sẽ không xa nhau đúng không?" Tại sao cô cứ cảm thấy không yên tâm, dường như hạnh phúc bây giờ bất cứ lúc nào cũng có thể bay khỏi tầm tay cô, cô sợ cảm giác này, nhất là những khi anh không nói gì.
Cô nghĩ chắc là anh có rất nhiều tâm sự, cô biết thế giới của anh rất phức tạp, cô cũng không mong mình chỉ trong thời gian ngắn như vậy đã có thể chiếm lấy từng ngóc ngách trong tâm hồn anh, nhưng mà thỉnh thoảng trong lời nói của anh sẽ khiến cô nghĩ tới những việc xấu sắp xảy ra, cô rất ghét những ý nghĩ như vậy cứ chực nảy ra trong đầu.
"Ừ, không rời xa nhau." Giang Thiếu Thành ôm chặt cô vào lòng: "Được rồi, ngủ đi, anh bảo đảm mãi mãi ở lại bên cạnh em."
Mộc Cận cong người nằm gọn trong lòng anh, tuy rằng trong lòng vẫn còn hơi vướng mắc nhưng cơn buồn ngủ kéo tới đã tạm thời cuốn đi những không yên trong lòng cô, khi nhắm mắt lại cô tự nói với chính mình đừng lo nghĩ vẫn vơ nữa, ít ra bây giờ anh vẫn đang ngủ cạnh bên cô.
Ngày hôm sau, Giang Thiếu Thành thức dậy rất sớm, Mộc Cận mở đôi mắt nhập nhèm của mình ra thì thấy anh đã mặc quần áo đâu vào đó gọn gàng rồi.
Cô cầm di dộng đưa lên trước mắt, mới hơn năm giờ, bên ngoài trời vẫn còn chưa sáng, cô nói: "Thiếu Thành, sớm vậy mà anh đã đi ra ngoài rồi?" Cô đang muốn ngồi dậy.
Giang Thiếu Thành ngăn cô lại: "Em cứ ngủ tiếp đi, nhớ phải ăn sáng." Anh cúi người hôn lên trán của cô rồi bước ra ngoài.
Ban ngày, lúc Giang Thiếu Thành không có nhà, hoạt động của Mộc Cận cũng rất đơn giản, sáng sớm ngủ thẳng cho tới bữa trưa mới rời giường, sau đó thì tự chuẩn bị đồ ăn cho mình, buổi chiều thì lên mạng một chút, thử xem anh có mang sách về cho cô không, buổi tối thì chuẩn bị một bữa cơm thật ngon chờ anh trở về, đối với cô, lúc anh trở về một ngày của cô mới thật sự bắt đầu, cô sẽ đem chuyện của suốt cả ngày hôm đó líu ríu kể với anh trên bàn cơm.
Thông thường anh sẽ lắng nghe rồi mỉm cười, hoặc là sẽ nhìn cô với ánh mắt cưng chiều. Sau bữa cơm tối, cô sẽ ngồi mãi ở trong lòng anh, cho đến khi anh thúc dục cô phải đứng lên. Nhưng mà hôm nay, đã quá giờ cơm tối thường ngày từ lâu mà anh còn chưa quay về, bình thường cho dù buổi tối nếu có chuyện gì, cũng sẽ trở về dùng cơm tối với cô, sau đó mới lại đi, nếu thật không về được, ít nhất anh cũng sẽ gọi điện thoại bảo cô đi ngủ sớm một chút.
Bởi vì sợ gây bất tiện cho anh, cho nên cô rất ít khi chủ động gọi điện thoại cho anh, nhưng mà đợi đến mãi gần mười hai giờ mà anh vẫn không có một chút tin tức gì, rốt cục Mộc Cận cũng không nhịn được mà gọi điện thoại cho anh, chuông reo thật lâu, không có ai nghe máy, cách một lúc lại gọi lại, vẫn như vậy.
Điều này làm cho trái tim Mộc Cận như muốn treo ngược, rõ ràng biết cô sẽ lo lắng, cho nên điện thoại của anh lúc nào cũng đem theo bên người, bây giờ cũng không biết bên anh đang xảy ra chuyện gì, mà lại không thể nghe điện thoại!
Trước mắt hiện lên những hình ảnh đẫm máu, đạn bắn khắp nơi, trên đất toàn là xác người, còn có máu chảy thành dòng khắp nơi, cô không dám nghĩ nữa, khó khăn nuốt nuốt nước bọt, cô hít sâu cho tỉnh táo lại rồi gọi điện cho Long Tại Nham.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.