Khi Hạng Thiếu Long và mười tám thiết vệ đến Túy Phong lâu, Ngũ Phù thân chinh ra chào đón, đưa gã vào một tòa sảnh, cho bọn hạ nhân lui ra rồi quỳ xuống khấu đầu.
Hạng Thiếu Long đã quen với tác phong tiểu nhân của y, vẫn đứng hiên ngang không khách sáo mà rằng, "Lâu chủ hãy miễn lễ, lần này lại có trò gì đây?"
Ngũ Phù hoảng hốt đứng dậy, cung kính nói, "Tiểu nhân nào dám dối trá trước mặt thượng tướng quân, lần này có tin quan trọng cần báo cáo cho thượng tướng quân hay."
Hạng Thiếu Long ngồi xuống, nói, "Ngồi dậy rồi hãy nói!"
Ngũ Phù ngồi dậy, mắt láo liên, như sợ kẻ khác vẫn còn ẩn mình trong tòa sảnh, thì thầm rằng, "Lã Bất Vi có âm mưu hại Vương Hột và thượng tướng quân ngài."
Hạng Thiếu Long cười, "Y đương nhiên là muốn thế, nhưng làm được hay không là chuyện khác."
Ngũ Phù nói khéo, "Tiểu nhân quả thật đã nghe lén nhiều lần, rồi xâu chuỗi lại, biết được âm mưu của bọn chúng."
Hạng Thiếu Long nhớ lại ống nghe lén của y, nói với vẻ nửa tin nửa ngờ, "Ðiền Mỹ Mỹ đã là vương hậu nước Ngụy, Lã Bất Vi còn tới đây làm gì nữa?"
Ngũ Phù nói, "Thượng tướng quân không biết, nửa năm trước tiểu nhân đã dùng nhiều vàng bạc để mua một đóa quốc sắc thiên hương từ nước Sở là Việt nữ Bạch Nhã Nhã, Lã Bất Vi say mê ả, cho nên thường đến Túy Phong lâu.
Giờ đây Nhã Nhã đã thay thế cho Mỹ Mỹ, trở thành người đứng đầu trong tứ hoa, chao ôi! Mỹ Mỹ ra đi khiến cho tiểu nhân suýt nữa mất mạng, đương nhiên! Tiểu nhân tuyệt không dám trách Hạng gia, tiểu nhân đáng tội."
Hạng Thiếu Long không còn kiên nhẫn nữa, nói, "Ðừng lòng vòng nữa, hãy cứ nói thẳng ra đi!"
Ngũ Phù lại hạ giọng, ghé sát một chút, mới nói, "Ðầu tiên bọn chúng phải đối phó với Vương thượng tướng quân đang đánh nhau ở biên giới nước Triệu, các mặt đều phải nhờ vào Ðỗ Bích và Thành Kiều chi viện, còn Lã Bất Vi đang muốn mượn tay Ðỗ Bích, khi Lý Mục đánh nhau với Vương Hột, thì giật chân của Vương thượng tướng quân, lúc đó hậu quả có thể suy nghĩ cũng biết."
Hạng Thiếu Long vì không biết tình huống ở nơi ấy, chưa bao giờ nghĩ khả năng này, biến sắc nói, "Lý Mục chẳng phải đang đánh nhau với người Tề hay sao?"
Ngũ Phù nói, "Ðó chỉ là độc kế dụ Vương thượng tướng quân đi sâu vào nước Triệu mà thôi!"
Hạng Thiếu Long ngạc nhiên nói, "Sao ngươi không sớm nói chuyện quan trọng ấy ra, dù cho ta không ở Hàm Dương, ngươi cũng phải tìm Xương Bình quân để nói chứ!"
Ngũ Phù nói với vẻ áy náy, "Bởi vì tiểu nhân chỉ nghe được loáng thoáng, chưa dám khẳng định. Hôm trước Dương Dự cho tiểu nhân hay, Hứa Thương đã to giọng bảo rằng đại gia ngài không còn mạng bao lâu nữa, tiểu nhân suy nghĩ mới hiểu ra, Hứa Thương lúc ấy bảo rằng, đại gia ngài thắng được trận này chính là đã trồng cây bại vong cho ngày sau.
Dương Dự thắc mắc, y chỉ bảo rằng cứ để cho đại gia tỏ sự lợi hại, tóm lại sẽ không đấu lại với Lý Mục, rồi không nói gì nữa. Vì thế tiểu nhân nghĩ rằng chỉ có hại chết Vương Hột, đại gia mới có thể đánh nhau với Lý Mục, cho nên..."
Hạng Thiếu Long đứng phắt dậy nói, "Ngươi đi báo với Xương Bình quân, ta sẽ đến muộn."
Nói rồi vội vàng rời khỏi, phi ngựa vào cung gặp tiểu Bàn.
Tiểu Bàn đang đánh cờ cùng với ái phi Vương Mỹ Tú, thấy gã vội vàng chạy đến, biết có chuyện gấp, nên lập tức vào nội đình.
Hạng Thiếu Long nói những suy đoán của Ngũ Phù ra, tiểu Bàn biến sắc nói, "Kế này quả thật rất độc, có thể thấy một ngày không trừ Thành Kiều, địa vị của quả nhân vẫn chưa vững."
Rồi tiểu Bàn gọi cận vệ đến căn dặn lập tức phái ra khoái mã, cầm tiết đến Thượng Xuyên, báo với Vương Hột phải cẩn thận Sắp xếp mọi chuyện xong, vị Thần Thủy Hoàng trong tương lai ấy thần sắc ngưng trọng, nói rằng, "Nếu Vương thượng tướng quân có chuyện không may, chúng ta sẽ lập tức đối phó với Thành Kiều và Ðỗ Bích, để trừ đi cái họa ở trong, lúc ấy quả nhân coi Lã Bất Vi sẽ thu xếp như thế nào đây!"
Rồi nở nụ cười, hạ giọng nói, "Bị phi đã có tin mừng!"
Lúc này Thiếu Long mới cảm thấy y quả thật đã trở thành người lớn, nên thành thật chúc mừng.
Tiểu Bàn khổ não nói, "Nhân lúc giờ đây Lã Bất Vi và thái hậu không ở Hàm Dương, tốt nhất hãy đặt tên cho đứa trẻ, nếu không bọn họ lại giành mất, sư phụ có đề nghị gì?"
Hạng Thiếu Long buột miệng nói ra, "Vậy thì hãy gọi là Phù Tô nhé!" Tiểu Bàn ngạc nhiên nhìn gã.
Khi Hạng Thiếu Long trong lòng kêu nguy to, vị Tần Thủy Hoàng trong tương lai này gật đầu.
"Tên này cũng đặc biệt lắm, nhưng cũng cần phải có một cái tên nữ nhi nữa mới được, lúc đó dù sanh nam hay nữ thì cũng đã có tên cả rồi."
Hạng Thiếu Long thở phào nói, "Hạ thần chỉ nghĩ đến tên của đứa bé trai, xem ra cái thai này nhất định là thai nam, không cần đặt tên nữa."
Tiểu Bàn lẩm nhẩm đọc lại cái tên Phù Tô mấy lần rồi vui mừng nói, "Nếu quả thật là đứa bé trai thì hãy gọi là Phù Hạng Thiếu Long lại biết mình đã dùng lịch sử đã biết ra ảnh hưởng đến lịch sử trong tương lai, trong lòng cảm thấy kỳ lạ thế nào, rồi thừa cơ rời khỏi cung, phi đến Túy Phong lâu thì đã trễ hơn thời gian đã hẹn nửa canh giờ.
Thật là bất ngờ, ngoài những người như huynh đệ Xương Bình quân, Lý Tư, Hoàn Xỉ, Kinh Tuấn, Vương Lăng, Ô Quả, Châu Lương, lại còn có bọn Vương Quan, Thái Trạch, Doanh Ngạo và Doanh Lâu, rõ ràng những người này đã đi theo phe tiểu Bàn. Chỉ có Ðằng Dực vì phải ở cạnh thê nhi cho nên đến một chốc thì cáo từ về mất.
Dương Dự, Quy Yến và Bạch Lôi cùng các mỹ nữ của Túy Phong lâu đều đến, mỗi nàng hầu hạ một người.
Hạng Thiếu Long ngồi ở chiếu đầu, nàng Việt nữ Bạch Nhã Nhã đã chờ gã đến.
Nàng mặc y phục nước Sở, tuổi khoảng mười tám, quả thật là rất xinh đẹp, chẳng kém Ðiền Mỹ Mỹ, nhưng khí chất cao nhã hơn, đôi mắt của nàng đầy tình ý, lại thêm giọng nói ngọt ngào dễ nghe, quả thật là một người đẹp hiếm có, chả trách nào Ngũ Phù dùng nàng để thay thế cho Ðiền Mỹ Mỹ.
Nhưng nghĩ lại nàng cuối cùng có lẽ sẽ trở thành nàng hầu cho Lã Bất Vi, trong lòng lại thấy tiếc nuối.
Hạng Thiếu Long chưa ngồi yên, thì đã bị mọi người phạt ba chén rượu, khiến gã phải giơ tay đầu hàng, nói rằng, "Nếu uống nữa, e rằng Hạng mỗ phải lập tức bỏ chạy, mong các vị khai ân, tha cho Hạng mỗ lần này."
Vương Quan cười, "Ðêm qua Hạng gia đã uống hai mươi chén mới say, làm sao cũng phải uống tiếp bảy chén nữa, chúng tôi mới tha tội đến trễ của ngài."
Khi đang dùng dằng, Bạch Nhã Nhã nở nụ cười, nói, "Vậy thì Nhã Nhã thay cho thượng tướng quân uống mấy chén rượu phạt này."
Mọi người đều khen hay, Thái Trạch cười nói, "Nhưng chén rượu phạt này trước tiên phải vào miệng của Hạng thượng tướng quân, rồi Nhã Nhã mới được uống thay."
Mọi người lại cười ầm lên một lần nữa.
Bạch Nhã Nhã e thẹn ngả vào lòng của Hạng Thiếu Long, đôi mắt khép hờ, khuôn mặt đỏ ửng, ra dáng một con chim non đang khép nép.
Hạng Thiếu Long tuy đã quen với kiểu phong lưu thời Chiến Quốc này, nhưng vì cảm giác kích thích mới mẻ của một nàng mỹ nữ thanh xuân, cũng cảm thấy lòng rộn ràng, nên mượn hơi rượu, ôm nàng rồi hôn lên môi.
Lúc đó mọi người mới tha cho gã.
Doanh Ngạo cười nói, "Nghe nói Bàng Noãn thua trận, các nước khác đều trách y mạo hiểm tiến vào sâu, bỏ phí mất cơ hội đánh đại Tần ta, cho nên giờ đây uy thế giảm xuống, xem ra bọn họ sẽ rất khó có một lần hợp tung nữa."
Doanh Lâu tiếp lời, nói, "Thua trận này, ai ai cũng đùn đẩy trách nhiệm, trong trận Tối Thành lần này, kẻ chạy sớm nhất là người Sở, trở thành mục tiêu cho những người khác chỉ trích, bọn họ chắc phải có một thời gian lục đục với nhau đây."
Lý Tư vỗ tay nói, "Ðêm nay chỉ nói chuyện gió trăng, không bàn việc công. Thái úy đã sắp xếp một màn linh lung yến vũ, chắc cũng nên bắt đầu."
Xương Bình quân đưa mắt cho Ngũ Phù đang ngồi ở chiếu cuối, Ngũ Phù vội vàng đi sắp xếp.
Kinh Tuấn cười nói, "Chỉ thấy đình úy đại nhân của chúng ta còn căng thẳng hơn cả tam ca, thì biết Phụng Phi này sẽ rất có sức hấp dẫn đấy!"
Mọi người đều đồng thanh phụ họa, khiến cho Lý Tư, kẻ lâu nay không bước đến chỗ gió trăng, lúng túng muôn phần.
Hạng Thiếu Long thì cảm thấy thoải mái, cảm nhận được tình thân thiết giữa mọi người.
Bạch Nhã Nhã lúc này ngồi dậy, ghé sát tai gã nói, "Hạng gia không nhớ thù cũ mà còn giúp đỡ Mỹ Mỹ tiểu thư bỏ trốn, rồi trở thành vương hậu nước Ngụy, bọn tỷ muội trong Túy Phong lâu đều rất cảm kích."
Hạng Thiếu Long hạ giọng nói, "Chả lẽ chuyện này toàn thành đều đã biết."
Bạch Nhã Nhã mỉm cười, "Ðó gọi là chuyện tốt truyền đến ngàn dặm! Giờ đây chỉ cần Hạng gia ngoắt tay, thì ai cũng sẽ tranh nhau hầu hạ giấc ngủ cho Hạng gia!"
Hạng Thiếu Long làm sao tin được.
Bạch Nhã Nhã lườm gã, rồi e thẹn nói rằng, "Không biết Nhã Nhã có thể được ân sủng ấy của Hạng gia chăng?"
Hạng Thiếu Long thấy dáng vẻ xinh đẹp của nàng, không kìm được lòng mình, hạ giọng nói, "Ðêm nay không được, hãy đợi ta xem thử tình hình rồi hãy nói."
Bạch Nhã Nhã thổi một hơi vào tai gã, thì thầm rằng, "Ban ngày cũng được, vậy thì phu nhân của Hạng gia sẽ không biết."
Hạng Thiếu Long nhớ lại hiền thê ở trong nhà, lập tức tỉnh táo lại, định khéo léo từ chối, Ngũ Phù lúng túng bước vào, khiến cho mọi người đều chú ý.
Xương Bình quân biết không hay, nói, "Mỹ nhân phải chăng trách chúng ta đến trễ?"
Ngũ Phù khổ sở nói, "Xem ra là như thế, Phụng Phi tiểu thư đã về ngủ, tiểu nhân dù có nói lời gì cũng không được."
Ðiều kỳ lạ là mọi người không thấy nàng làm eo, mà lại còn cho là chuyện đương nhiên.
Xương Văn quân cười, "Ðó đều là họa do Thiếu Long gây ra, đắc tội với linh lung mỹ nhân của chúng ta, ta đề nghị Thiếu Long phải xin lỗi, dỗ nàng quay lại."
Hạng Thiếu Long thất thanh kêu lên, "Cái gì?"
Lý Tư không biết có gì lúc này lại cao hứng đến thế, hùa vào nói rằng, "Ngày mốt linh lung mỹ nhân sẽ đến nước Ngụy, Thiếu Long hãy mau tìm cách."
Hoàn Xỉ ngạc nhiên nói, "Các ngươi rốt cuộc chúc mừng cho Hạng thượng tướng quân hay chỉ vì linh lung yến?"
Bọn Xương Bình quân đều cười lớn.
Hạng Thiếu Long cảm thấy tò mò, miễn cưỡng đứng dậy chép miệng mà rằng, "Tiểu đệ sẽ đi thử xem sao, nếu bị đuổi về, thì các người cũng đừng trách ta."
Trong tiếng vỗ tay của mọi người, Hạng Thiếu Long bước ra cùng với Ngũ Phù, đi được mấy bước, Kinh Tuấn, Ô Quả và xương văn quân đuổi theo, muốn đi xem sao.
ở phía sau hậu viên của Túy Phong lâu, bên một mặt hồ nhỏ là một tòa tiểu lâu, hương thơm phảng phất, trông rất cao nhã.
Ngũ Phù nói, "Phụng Phi đang sống ở nơi ấy, ả tiểu tì của nàng rất hung dữ, vừa rồi ả đã chặn tiểu nhân lại."
Kinh Tuấn ngạc nhiên nói, "Chả lẽ không biết ngươi là lão bản hay sao, làm sao lại khách khí với lâu chủ như thế?"
Ngũ Phù nói, "Nàng là người được bị phi đặc biệt mời đến biểu diễn trợ hứng cho thọ yến của thái hậu, tiểu nhân nào dám đắc tội với bọn họ."
Hạng Thiếu Long lúc này mới hiểu, bỏ đi một nửa lo lắng, ho khan một tiếng, nói, "Các ngươi coi ta đây!"
Vừa mới bước được một bước thì đã bị Xương Văn quân kéo lại, nói, "Nghe nói Phụng Phi thân nhẹ như yến, rất tài giỏi, thượng tướng quân đừng bị nàng đá lọt xuống hồ đấy nhé."
Ba người đều cười ầm lên.
Hạng Thiếu Long hạ giọng chửi một câu, rút tay Xương Văn quân ra, ưỡn ngực đi về phía tiểu lâu.
Ðưa tay đẩy thì cánh cửa gỗ mở ra, tầng trệt yên ắng không có người, Hạng Thiếu Long đưa mắt nhìn quanh, thấy cầu thang thông lên lầu hai, hít một hơi rồi bước lên cầu thang ấy.
Chiếc cầu thang kêu lên kèn kẹt, khiến cho người ta phải cảnh giác.
ở phía trên có một giọng lanh lảnh quát lên, "Ai?"
Hạng Thiếu Long cố ý không trả lời, đợi đến tầng thứ hai, vừa lúc một khuôn mặt thò ra, chạm với mặt gã.
Cả hai người đồng thời ngạc nhiên.
Hạng Thiếu Long không ngờ không gặp phải một nữ tỳ mà là một nam đồng, đối phương cũng không ngờ có một nam nhân lạ mặt bước lên.
Hạng Thiếu Long vội vàng đưa mắt nhìn vào trong, nhưng rèm cửa phía trong rủ xuống, cho nên không thấy được gì.
Trong lòng nghĩ cũng buồn cười.
Chỉ hai năm ngắn ngủi, trước sau gặp ba đại danh cơ, ít nhất trong đó cũng có một muốn lấy mạng Hạng Thiếu Long gã, thế nhưng cuối cùng họ đều bỏ đi cả.
Xuân Thu Chiến Quốc quả là một thời đại huy hoàng mà cởi mở, dù cho đánh nhau không ngừng, nhưng người Tề vẫn có thể đến nước Ngụy, người Ngụy có thể vào Tần, người Yên có thể xuống phía nam, người Sở có thể lên phía bắc, có những kẻ bán tài học của mình để cầu công danh, có những kẻ đi du thuyết, trăm nhà đua tiếng, vạn hoa đua sắc.
Những danh cơ nổi tiếng như Phụng Phi, quả thật đã vượt lên tất cả mọi thứ. Ðến đâu cũng được tôn sùng, thích là gì thì cứ làm, nếu không thấy tận mắt, thì khó mà tin được.
Ba đại danh cơ lần lượt đến Hàm Dương, cho nên Hàm Dương rõ ràng là trung tâm văn hóa của thiên hạ, vì thế bọn họ mới đến đây.
Ðang lúc suy nghĩ, thì đồng tử ấy nổi giận quát lên, "Ngươi là ai, làm sao lại có thể tùy tiện xông vào phòng của tiểu thư nhà ta?"
Hạng Thiếu Long thấy y cố ý giữ ở cửa phòng, sắc mặt không vui, cười nhạt rồi nói, "Tại hạ là Hạng Thiếu Long, đặc biệt đến đây thỉnh tội với Phụng cô nương."
Tên đồng tử nữ giả nam này sững người ra, nhìn gã một hồi rồi mới vén rèm, hạ giọng bẩm cáo, "Tiểu thư! Là Hạng Thiếu Long!"
Phía trong cũng không hề có phản ứng gì.
Hạng Thiếu Long đã sớm biết nàng sẽ làm eo. Không hề cảm thấy lúng túng, bước về phía trước hai bước, suýt nữa đụng mặt nàng.
Ðồng tử ấy nhăn mũi lại, như ngửi thấy mùi trên người Hạng Thiếu Long, nhưng không nói ra miệng.
Hạng Thiếu Long bất đồ lòng nảy ra một ý, hạ giọng nói, "Nếu cô nương chịu nhường đường, ta sẽ vào gặp Phụng tiểu thư, nhưng nếu cô nương không chịu thì tại hạ sẽ lập tức rời khỏi đây."
Gã cố ý cao giọng, để Phụng Phi ở phía trong nghe thấy cho rõ ràng.
Ðồng tử ấy quả nhiên không phải là đối thủ của Hạng Thiếu Long, lập tức lúng túng, không biết phải đối đáp thế nào.
Một giọng nữ dịu dàng dễ nghe vang lên trong phòng, "Tiểu muội hãy để Hạng đại nhân vào!"
Ðồng tử ấy trả lời một tiếng rồi cúi đầu lui qua.
Hạng Thiếu Long nở nụ cười, bước vào ngạch cửa, vén rèm ra.
Không ngờ ở phía trong còn rộng hơn phía ngoài, trước giường là một chiếc rèm trúc.
Phụng Phi đang ngồi trên chiếu, lưng dựa vào gối mềm, phía trước có đặt một chiếc bàn, trên bàn có đặt chiếc đàn năm dây, đem lại cho người ta cảm giác yên tĩnh, thư thái.
Nàng ngước mặt nhìn gã, khuôn mặt của nàng thon thon, đôi mắt sáng như bảo thạch thật phù hợp với làn da trắng hồng.
Nhưng nàng có dáng vẻ tội nghiệp, khiến cho gã nhớ đến thái hậu Lý Yên Yên của nước Sở.
Chỉ cần là người biết thương hoa tiếc ngọc thì sẽ không nhẫn tâm làm tổn thương nàng. Đó chính là chỗ thu hút của nàng.
Nàng chỉ ngồi đó, nhưng phong thái cao nhã của nàng lộ ra hết, thân thể nhỏ nhắn của nàng khiến cho người ta như muốn ôm nàng vào lòng, chả trách nào cả Đồ Tiên cũng cảm thấy tò mò về nàng.
Về khoản này, nàng quả thật hơn hẳn Thạch Tố Phương và Lan Cung Viên.
Hai người nhìn nhau dò xét, nàng tiểu tì giả nam ở ngoài nói, "Tiểu thư! Cần trà hay cần rượu?"
Hạng Thiếu Long lắc đầu nói, "Ðừng khách sáo, ta đến đây là để thỉnh tội với tiểu thư, không dám đến quấy rầy sụ thanh tĩnh của tiểu thư."
Phụng Phi cười khúc khích, "Thanh tĩnh? Con người ở trần thế lấy đâu ra thanh tĩnh? Xin mời Hạng đại nhân ngồi.
Tiểu muội, hãy bưng trà lên cho khách."
Khi Hạng Thiếu Long ngồi xuống, cố đè nén dục vọng đối với nàng, đang định lên tiếng thì Phụng Phi dịu dàng nói, "Hạng đại nhân lần này đến thỉnh tội, không giống như tác phong trước nay của ngài, không biết là do bị kẻ khác ép hay là tự nguyện đến?"
Hạng Thiếu Long ngạc nhiên nói, "Ta và tiểu thư lần đầu tiên gặp nhau, có gì tiểu thư như rất hiểu Hạng mỗ này?"
Phụng Phi mỉm cười, chậm rãi nói, "Hạng Thiếu Long là nhân vật nổi tiếng ở sáu nước phía đông, Phụng Phi nghe đã quen tai. Huống chi trước khi đến nước Tần đã từng nghe Mỹ Mỹ phu nhân ở nước Ngụy nhắc đến đại nhân, cho nên có chút ấn tượng với đại nhân."
Hạng Thiếu Long sững người, "Phụng Tiểu thư lần này cố ý từ chối biểu diễn, phải chăng... phải chăng?"
Phụng Phi hình như rất có hứng thú, nói với vẻ khích lệ, "Ðại nhân cần gì phải lúng túng như thế? Có gì xin hãy nói chăng?"
Hạng Thiếu Long cười khổ não nói, "Ta muốn hỏi tiểu thư phải chăng có ý dùng thủ đoạn này để gặp ta trước, ta vì sợ gây bất ngờ cho giai nhân, cho nên mới ngập ngừng như thế, đã khiến tiểu thư cười chê."
Phụng Phi bật cười, liếc gã, rồi chống tay trái lên cằm, dịu dàng cúi đầu nhìn chiếc nhẫn bạc tinh xảo, dịu dàng nói, "Hạng đại nhân đoán không sai, nhưng e rằng vẫn không đoán được Phụng Phi đến đây là không có lòng tốt. Chiếc nhẫn bạc này do thợ khéo nước Ngụy chế ra, có thể bắn ra độc châm, người trúng độc trâm này thì sẽ mau chóng mất mạng."
Hạng Thiếu Long ngạc nhiên nói, "Ðã là như thế, Phụng tiểu thư cớ gì lại cho ta hay?"
Phụng Phi hững hờ tháo chiếc nhẫn ra, đặt trên bàn nhìn gã đầy ý vị nói, "Bởi vì ta đã thay đổi chủ ý! Từ sau khi đến nước Tần gặp Doanh Chính, thiếp thân mới hiểu tại sao có rất nhiều nhân tài như Thương ưởng, Tôn Diễn, Trương Nghi, Cam Nhung, Lâu Noãn, Phạm Tuy, Thái Trạch, Lý Tư, Lã Bất Vi, Hạng Thiếu Long cam chịu làm việc cho nước Tần. Mà nước Triệu dù có Liêm Pha, Lý Mục thì vẫn cứ thua, Tín Lăng quân bị trúng độc mà chết, Hàn Phi thì ngồi chơi xơi nước ở nước Hàn, người Yên không biết hiểu mình, người Tề chỉ biết suy nghĩ hão huyền, người Sở thì sống trong an lạc Thế lớn của sáu nước phía đông đã mất, Phụng Phi này cần gì phải làm kẻ tiểu nhân, lại còn phải mất mạng nữa?"
Hạng Thiếu Long không ngờ nàng nói ra những lời có kiến thức như vậy, lắc đầu chép miệng, "Phụng Phi tiểu thư quả thật là một nữ tử kỳ lạ. Song ta vẫn không hiểu tiểu thư tại sao lại thẳng thắn như thế, nếu tiểu thư không nói ra, chuyện này không ai biết." Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://trumtruyen.vn
Phụng Phi nói, "Chàng thật là ngốc nghếch, bởi vì người ta ưa thích chàng! Cho nên mới nhắc đến chàng. Giờ đây Hạng đại nhân là kẻ mà sáu nước phía đông muốn giết nhất. Cho nên đừng dễ tin bất cứ người nào, bao gồm cả những bằng hữu mà chàng đã từng ra ơn."
Hạng Thiếu Long ngạc nhiên nhìn nàng, nhất thời không nói ra lời.
Phụng Phi nhoẻn miệng cười, "Ðại nhân đừng hiểu nhầm, ưa thích ngài không phải là sẽ theo ngài, chỉ là cảm thấy ngài quả thật là một nhân vật anh hùng danh đồn không ngoa, ngày sau thiếp cũng rất khó quên được ngài, chỉ là như thế thôi.
Hạng Thiếu Long thở phào, lại cảm thấy có chút thất vọng. Phụng Phi này quả thật khiến cho người ta khó dò hơn cả tam tuyệt nữ Thạch Tố Phương.
Phụng Phi đưa mắt ra ngoài cửa sổ, dịu dàng nói, "Ðêm đã khuya! Hạng đại nhân trừ phi muốn Phụng Phi hầu hạ giấc ngủ, nếu không thiếp phải tìm giấc mộng đẹp trong thời loạn thế này. Sáng mai thức dậy, thiếp sẽ lên đường rời khỏi nước Tần."
Hạng Thiếu Long suýt chút nữa buột miệng bảo nàng ở lại, nhưng trong lòng nhớ đến trong nhà vẫn còn hiền thê, nên chỉ đành đứng dậy cáo từ.
Ðêm nay Lý Tư có lẽ sẽ thất vọng.
vừa mới bước xuống thang lầu, Kinh Tuấn lao đến, nói, "Mông Ngao đã qua đời!"