Tàn Khốc Tổng Giám Đốc Vô Tâm Thê

Chương 56:




Edit: Rabbit
Nhà họ Đan
Tân quản gia sắc mặt không tốt lái xe vào biệt thự Đan gia, sau khi đem xe tiến gara, trực tiếp đi vào thư phòng của Đan Sâm Duệ.
Khi vào trong phòng khách nhìn thấy người phụ nữ kia ngồi tư thế như chủ nhân, cao ngạo chỉ huy người giúp việc, sắc mặt Tân quản gia càng thêm tối tăm.Rống lên với những người giúp việc đang bận rộn:“Đều vây quanh ở nơi này làm cái gì, tất cả mọi người đều ra ngoài làm việc đi.”
Cao Phỉ vốn đang vui vẻ chỉ huy nhóm người giúp việc, các cô cũng không thích người phụ nữ này, giống như hồ lý, tâm lại độc địa như rắn rết. Trong đó có một người giúp việc hơi lớn tuổi có chút khó xử nhìn Tân quản gia nói:“Nhưng …… Nhưng vị tiểu thư này phân phó chúng tôi làm việc ở đây.” Bộ dáng khó xử kia dường như cũng làm mọi người cảm thấy bối rối.Còn người phụ nữ kia lại thấy vui sướng khi ngời gặp họa? Mặc dù có chút kinh ngạc Tân quản gia bình thường hiền lành ôn hòa hôm nay tại sao lại khác thường như thế, nhưng người nữ giúp việc cũng không dám có ý kiến gì, chỉ phối hợp nói.
Nghe lời nói của người nữ giúp việc, Tân quản gia trừng mắt dường như dùng tất cả sức lực trên người quát:“Cái gì vị tiểu thư này phân phó, ai là chủ ai là khách chẳng lẽ các người không thể phân biệt rõ ràng sao? Chẳng lẽ các người còn muốn nghe theo cả lời của những vị khách khác mà không phải chỉ mình tiểu thư này phân phó sao?” Bởi vì chuyện của Nhan Nặc Ưu, Tân quản gia trong lòng vô cùng phẫn nộ chỉ muốn phát tiết hết ra.
“Nhưng …… Nhưng …..” Ấp a ấp úng nhìn tân quản gia, người nữ giúp việc trong lòng có chút giật mình, hôm nay tân quản gia ăn phải hỏa dược sao? Nếu không sao lại tức giận như vậy?
“Đừng có nhưng nữa, tôi không hi vọng các người chỉ biết ăn cơm, hiện tại ai trở về vị trí của người nấy, nên làm cái thì làm đi.” Bởi vì lời nói của Nhan Nặc Ưu làm cho trong lòng ông vô cùng hoảng hốt, càng muốn chờ một chút nữa đi lên tìm thiếu gia đàm nói chuyện, lại có chút thấp thỏm không yên.
Móng tay Cao Phỉ đều đã hung hăng đam vào da thịt, đã chảy máu mà cô ta vẫn không phát hiện, che giấu sự hận thù trong đáy mắt.Ông già kia, ông hãy chờ, chờ tôi nắm giữ quyền trong Đan gia, ngồi vào vị trí Đan phu nhân, người đầu tiên tôi đối phó, chính là ông……
Rốt cục sau khi đã phân phó xong mọi chuyện, Tân quản gia gõ cửa thư phòng Đan Sâm Duệ.
“ Vào đi.” Đan Sâm Duệ vẫn đau khổ ngồi ngẩn người sau khi nghe thấy tiếng đạp cửa, lập tức thu hồi cảm xúc mất mát, nói với bên ngoài.
Sau khi nghe được câu trả lời, Tân quản gia cau mày đi vào thư phòng. Ở Đan gia công tác một đời, nhìn Đan Sâm Duệ lớn lên, từ trước đến nay đều tự hào vì thiếu gia kiêu ngạo, đều nghĩ thiếu gia có thể làm mọi chuyện. Nhưng lúc này, ly hôn với thiếu phu nhân, đều làm cho hai người thống khổ, Tân quản gia không thể nào chấp nhận được điều này.
“Thiếu gia……”Sau khi vào phòng, nhìn lướt qua bốn phía, Tân quản gia dường như có cảm giác thư phòng còn có những người khác.
“Nói đi, có chuyện gì.” Phương thức xử lý Ttước sau như một, trên mặt tràn đầy tự tin, đôi mắt thâm thúy làm cho người ta giờ phút này không đoán được trong lòng hắn đang suy nghĩ điều gì.
“…… Thiếu gia, tại sao lại ly hôn với thiếu phu nhân?” Rốt cục sau một lúc do dự, tân quản gia mới từ từ nói ra một câu như vậy.
“Chú Tân điều này chú không cần biết, chú chỉ cần làm tốt chuyện của mình.” Từ trước đến nay Đan Sâm Duệ đều gọi tân quản gia là chú Tân.
“Thiếu gia, hôm nay lúc tôi đưa thiếu phu nhân rời đi ……” Tạm dừng một chút, mượn cơ hội cũng nhìn thoáng qua Đan Sâm Duệ đang trầm tư, tiếp tục nói:“Nhìn ra được, thiếu phu nhân thực sự yêu ngài, căn bản là không muốn ly hôn với ngài.”
“Được rồi không cần nói nữa, cô ấy đã ly hôn với cháu, không còn là thiếu phu nhân nữa.” Nghe lời nói của Tân quản gia, Đan Sâm Duệ thật sự có chút phiền lòng. Sau này hắn thực cần bình tĩnh một chút, sau này hắn không thể rối loạn, người kia vẫn luôn theo dõi hắn . Trong lòng cũng âm thầm ảo não, dã lang này căn bản chính là một tay mình nuôi lớn .
Sau khi nghe thấy lời nói của Đan Sâm Duệ, Tân quản gia vốn đầy nghi vấn ở trong lòng thật sâu nhìn thoáng qua Đan Sâm Duệ, nhanh chóng xoay người rời đi. Thiếu gia, sở dĩ tôi nói cho ngài, là hy vọng ngài không hối hận.
Sau khi Tân quản gia đi ra ngoài, Đan Sâm Duệ cả người mệt mỏi ngã vào sô pha, khuôn mặt cương nghị hoàn mỹ gắt gao mặt nhăn cùng một chỗ, mùi vị chua xót thống khổ tràn ngập toàn bộ thư phòng.
“Nếu không muốn làm, hãy buông tay đi.”Ở một chỗ trong phòng, truyền đến tiếng nói của một người đàn ông khác. Nếu thống khổ như vậy, hắn cũng nên buông tay để cho người phụ nữ kia một cơ hội, thế lực của bọn họ cũng không thể coi thường, chỉ cần thời gian, bọn họ cũng có thể tìm ra phương pháp đối phó với người đàn ông đáng sợ kia.
“Không có nhiều thời gian, người đàn ông kia sẽ không cho chúng ta thời gian để thở, chúng ta phải nắm chắc thời gian. Còn Ưu nhi…… Cô ấy vốn không thích tớ, lúc nào cũng muốn rời khỏi tớ, lại…… Cho tới bây giờ đều không muốn có con của chúng tớ……”Dường như nghĩ đến chuyện đau khổ đã qua, Đan Sâm Duệ thống khổ nhắm mắt lại.
Bất tri bất giác, Nhan Nặc Ưu đã ở đỉnh núi ngẩn người hơn hai giờ, đôi mắt sưng đỏ đã mất đi thần thái trước kia, đôi mắt yên lặng nhìn chằm chằm từng con sóng phía dưới.
Bước chân bất tri bất giác bắt đầu di chuyển về phía mỏm núi, trong mắt chiếu rọi từng con sóng xanh lam, hồ nước xanh biếc, từng bước một đi tới trong mắt cô chứa đựng sự kiên định, bước chân cũng bắt đầu ngày càng nhanh hơn.
“Sai lầm rồi, đời này sai lầm rồi…… Chỉ mong kiếp sau có thể để cho tôi có năng lực tự sinh tự chủ, không nên sống cuộc sống an nhàn mà thiếu do dự quyết đoán.” Cuối cùng khóe mắt rớt xuống một giọt nước trong suốt, thả người nhảy xuống hồ nước xanh biếc kia.
“Không……” Khi vừa tới nhìn thấy Nhan Nặc Ưu ở nơi đó, lại thấy một màn khiến cho người ta khiếp sợ như vậy.Đau đớn đến tận tâm phế, giờ khắc này, Lí Hạo Nhiên rốt cục hiểu ra, hận cô như vậy, nguyên nhân quan trọng nhất cũng là bởi vì trong lòng hắn vẫn có cô, chưa bao giờ quên cô. Khi nhìn thấy bóng dáng tinh tế kia thả người nhảy xuống,đau đến tê tâm liệt phế làm cho Lí Hạo Nhiên hoàn toàn tỉnh ngộ.
Hồ nước lạnh lẽo đến xương, cơn lạnh đột nhiên đánh úp lại, Nhan Nặc Ưu cắn răng, cuối cùng không còn giãy dụa tùy ý để cho thân thể chìm xuống. Chính mình hủy hoại, thương tổn hai người đàn ông vĩ đại, đời này làm nhưu thế nào cũng không thể chuộc tội nổi, như vậy giải thoát cho chính mình, cũng làm cho bọn họ không còn hận thù nữa.
Duệ, xin lỗi, kiếp sau hi vọng em sẽ vẫn được làm vợ của anh. Kiếp sau, để cho em chăm sóc anh, che chở anh…
Hạo Nhiên, tôi đem đời này bồi cho anh , hy vọng anh có thể tìm được một người phụ nữ thực sự yêu anh, hạnh phúc vui vẻ cả đời ……
Trong mơ mơ màng màng, dường như nghe thấy ai gọi tên mình, nhưng trong lòng theo bản năng trốn tránh cô làm như không nghe thấy, thân mình lại theo bản năng chìm xuống. Từ bỏ, sống như vậy chỉ là gánh nặng cho bọn họ. Rời đi? Cô không có năng lực đó……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.