Tân Lang Giấy: Song Sinh Oán

Chương 1.2: Bệnh viện y Dạ Nguyệt




Hồn phách âm dương một đoạn đường
Chuyện xưa lệ cũ quá thê lương
Tân lang sắp cưới hóa thành giấy
Song sinh thần - quỷ khó tỏ tường
- -------
11 giờ 30 phút. Bệnh viện y Dạ Nguyệt.
Tôi ngồi dựa lưng vào ghế, hai mắt chăm chú nhìn người ở trên giường bệnh, trong lòng không khỏi thở dài.
Hôm nay đúng thật là một ngày không may mắn, người chồng sắp cưới của tôi tên là Từ Ninh Phục vừa mới bị tai nạn phải nhập viện, cho tới tận bây giờ anh ấy vẫn còn mê man chưa tỉnh, mặc dù bác sĩ nói rằng, ngoài những vết trầy xước nhỏ do va chạm vào mặt đường gây ra, thì hoàn toàn không có vấn đề gì khác.
Tôi tên Võ Diệp Chi, quê ở Trà Vinh là một biên tập viên của tờ báo Phương Nam news, bình thường chỉ cần một cái máy tính laptop xách tay, tôi có thể làm việc ở bất kỳ nơi nào, cho nên tôi không gò bó về mặt thời gian.
Còn Ninh Phục, anh ấy lớn hơn tôi một tuổi, quê ở Tiền Giang, hiện đang là trưởng phòng kế hoạch tại công ty Dương Thị.
Chúng tôi quen nhau từ lúc còn học đại học, sau ngần ấy năm, được sự chấp thuận của hai bên gia đình, chúng tôi đã lên kế hoạch sẽ làm lễ cưới vào cuối tháng này.
Thật không ngờ tới, anh ấy lại gặp phải chuyện này.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, bình thường Ninh Phục là một người rất cẩn thận, sẽ không có chuyện tự mình lạc tay lái đâm thẳng vào con lươn, trong tình trạng không hề uống lấy một giọt bia rượu.
Chuyện khác lạ như vậy, coi bộ còn có một nguyên nhân nào đó, chờ cho anh ấy tỉnh lại, tôi nhất định sẽ hỏi rõ ràng.
"Không, không thể nào"
Giọng của Ninh phục đột nhiên vang lên, khiến cho dòng suy nghĩ miên man của tôi bị gián đoạn, tôi giựt mình một cái, quay trở về thực tại.
Ninh Phục vẫn còn hôn mê, có điều trên trán của anh ấy đổ rất nhiều mồ hôi, đôi chân mày kiếm hơi nhíu lại, tựa như anh ấy đang gặp phải một cơn ác mộng vậy.
Không nghĩ ngợi nhiều, tôi bèn vội vàng đứng dậy, lấy bình thủy ở trên tủ đặt cạnh giường, đổ hết nước nóng ra thau, pha với chút nước lạnh cho âm ấm, rồi nhún khăn sạch vào, sau khi vắt ráo, tôi nhẹ nhàng lau mồ hôi, đồng thời nhỏ giọng trấn an anh ấy.
Đúng lúc này bên ngoài vọng vào giọng của hai người.
"Phải làm sao đây? Là một cặp song sinh nam nam".
Tiếng của một người phụ nữ đầy vẻ lo lắng cất lên.
"Cái gì? Sao lại là song sinh nam nam kia chứ?"
Một người đàn ông đáp lại, dựa theo âm thanh, có thể cảm nhận được anh ta đang rất kinh hãi xen lẫn đau buồn.
"Ông xã, phải làm sao đây? Thôn Thục Linh của chúng ta có một tục lệ, nếu sanh ra một cặp song sinh nam nam, một đứa là hóa thân của thần, một đứa là hóa thân của quỷ, vì vậy chỉ có thể giữ lại một đứa, đứa còn lại sẽ bị ném xuống giếng của miếu thần để trấn yểm, em... em không muốn phải mất đứa nào hết, tụi nó đều là con của em, em đã mang nặng chín tháng mười ngày mới sanh ra được, em...".
Người phụ nữ vừa nói vừa khóc, cảm xúc mặn đắng len lỏi trong từng câu từng chữ, nghe mà thê lương.
"Diệp Chi, Diệp Chi"
Lời của người phụ nữ kia còn chưa dứt, thì Ninh Phục bỗng gọi tên tôi, giọng nói của anh ta tuy khá nhỏ, nhưng vẫn đủ để che lấp đi cuộc nói chuyện của hai người bên ngoài.
Tôi quay lại, vui mừng lên tiếng "Ninh Phục, cuối cùng anh cũng tỉnh lại rồi, anh có biết em lo cho anh lắm không hả? Anh cảm thấy trong người ra sao?"
Ninh Phục nhìn tôi, yếu ớt nói "Anh khát nước quá, em có thể lấy cho anh một ly nước không?"
"Dĩ nhiên là được rồi".
Tôi đáp một cách dứt khoát, chỉ là bất chợt nhớ tới một chuyện, khó xử trả lời "A, lúc nãy hơi gấp gáp, e đã đổ hết nước trong bình thủy rồi, giờ không còn nước nóng nữa, hay anh đợi em đi lấy, rất nhanh thôi".
Ninh Phục mỉm cười gật đầu. Dáng vẻ vẫn ấm áp như mọi khi.
Tôi cầm theo bình thủy, bước khỏi phòng.
Giờ này, khu vực nằm bệnh rất vắng người, thành thử ra toàn bộ tầng lầu rơi vào tĩnh lặng, không có một chút âm thanh, bệnh viện Y Dạ Nguyệt so với những nơi khác có một chút âm u đen tối, nhưng bù lại dải đèn sáng ở giữa hành lang khiến cho mọi thứ trở nên an toàn hơn.
Đi được một đoạn, chợt một cảm giác không lành len lỏi khắp đầu óc, làm tôi vô thức rùng mình, miệng ngay lập tức thì thầm vài câu "nam mô" để cho mọi chuyện trở nên suôn sẻ.
"Cạch cạch".
Phía sau lưng bỗng truyền tới tiếng bước chân nặng nề của ai đó.
Lúc đầu tôi không suy nghĩ nhiều, nhưng càng lúc càng cảm thấy giống như có rất nhiều người đang đi đi lại lại, đặc biệt còn có tiếng gào khóc.
Đôi chân của tôi bước nhanh hơn, hòa cùng tốc độ của nhịp đập trái tim trong lòng ngực.
"Xẹt".
Ánh đèn huỳnh quang đột ngột chớp tắt liên tục.
Xung quanh hiện lên những cái bóng trắng mờ mờ ảo ảo, không rõ hình dáng.
Tôi nghĩ cứ như vậy cũng không phải là cách tốt, liền ba chân bốn cẳng chạy thẳng về phòng làm việc đang sáng đèn của bác sĩ trực ban.
Khoảnh khắc tôi dừng lại trước cửa phòng, mọi thứ bỗng dưng trở về bình thường, giống như chưa từng xảy ra hiện tượng ma quái kia vậy.
Tôi hít một hơi lạnh, tự trấn an bản thân, tất cả những việc vừa nãy đều là do tôi tự tưởng tượng ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.