Tân Nương Gả Thế Của Đại Sư Tử Nguyên Soái

Chương 100



Edit: Điềm Điềm.

Beta: Cá.

************

Khi Quốc Vương đang đọc thư xin lỗi của Mục gia gửi đến Vương Nhất Bác, Tiêu Khải vừa vặn ở cùng một chỗ với ông.

Quốc Vương thuận thế hỏi: " Mấy ngày nay ngươi có đi phủ Nguyên soái hay không? "

Đột nhiên nghe thấy vấn đề này, Tiêu Khải ngước mắt nhìn Quốc Vương một cái, tựa như đang phán đoán mục đích những lời này của ông.

Chỉ là nhìn qua chỉ giống như thuận miệng hỏi.

" Trong khoảng thời gian này vẫn bận chuyện của Đại hoàng huynh, chưa từng đi qua, phụ hoàng có việc gì sao?"

" Quan hệ giữa hắn và tiểu Tứ rất tốt sao?"

" Ừm, rất tốt, lần trước không phải còn truyền ra tin tức bọn họ hẹn hò sao."

" Nhưng không nghĩ tới hắn lại thích tính cách tiểu Tứ, Mục gia xin lỗi, chuyện này ngươi thấy thế nào?"

" Thanh danh Mục Liệu quả thật không tốt, lần này coi như là đá trúng miếng sắt, cũng là một lần giáo huấn, huống chi phụ hoàng ngài không phải một lòng muốn cảnh cáo thế gia một chút sao, lần này coi như vậy đi."

" Quan hệ giữa ngươi và Vương Nhất Bác không tệ?"

" Nguyên soái loại tính cách này làm sao có thể cùng con thâm giao. "

" Ngươi cảm thấy Vương Nhất Bác thế nào, ta muốn nghe ngươi nói thật."

Không biết hôm nay Quốc Vương làm sao vậy, vì sao đột nhiên túm lấy Vương Nhất Bác không buông.

Tiêu Khải lại không dám chậm trễ chút nào.

" Sau trận chiến Tinh Hải, thế lực của Vương Nhất Bác bị hao tổn, cho dù hắn còn sống trở về, một mình cũng không đáng sợ, hiện tại hẳn là thời điểm tốt nhất để nắm bắt."

" Đây là lời thật lòng của ngươi?"

" Vâng, cho dù hắn có thể bồi dưỡng một nhóm người trung thành, cũng cần thời gian."

" Điểm ấy ngươi nói không sai, hắn cần thời gian." Quốc Vương đại khái chiếm được đáp án ông muốn, trên mặt thoải mái hơn rất nhiều, " Chuyện lêc Thú đản sinh năm nay liền giao cho ngươi phụ trách, mặt khác hỏi Tiêu Chinh một chút, có thể trở về hay không. "

" Vâng phụ hoàng."

Thanh âm này của Tiêu Khải vừa dứt xuống, chợt nghe thấy tiếng gõ cửa, sau đó truyền đến thanh âm có chút vội vàng của Tiêu Đỉnh: " Phụ hoàng, mẫu hậu đột nhiên ngất đi, ngài mau đi xem đi! "

Đột nhiên nghe thấy lời này, Quốc Vương đứng lên, bước nhanh đến trước cửa, mở cửa nhìn Tiêu Đỉnh chạy tới toát mồ hôi: " Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, hôm nay không phải nói có chuyển biến tốt đẹp sao? "

" Hôm nay trước bữa cơm tối, bệnh đau đầu của mẫu hậu quả thật giảm bớt rất nhiều, con vốn tưởng rằng đêm nay người rốt cục có thể ngủ ngon, nhưng không nghĩ tới vừa rồi khi con muốn rời đi, mẫu hậu hét lớn một tiếng, con chạy tới thì người đã ngất đi.".

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Tình Trong Ánh Mắt
2. Tinh Tế Bán Thú Nhân
3. Trăng Máu
4. Ta Là Mẹ Thần Đồng
=====================================

" Không phải nói Lam Bối của Nhân ngư tộc có thể chữa khỏi loại đau đầu này sao?" Tiêu Khải đi tới nhìn Tiêu Đỉnh hỏi.

Những lời này của gã vừa nói ra, Quốc Vương cũng hướng Tiêu Đỉnh nhìn qua.

Tiêu Đỉnh sắc mặt trắng bệch: " Nhị hoàng huynh đây là đang oán ta không có chiếu cố tốt mẫu hậu sao, nhưng chuyện Lam Bối ta cũng là nghe lão bác sĩ nói, bằng không ta làm sao hiểu được đây!"

" Đều bớt nói đi." Quốc Vương quát lớn một tiếng, dẫn đầu ra khỏi thư phòng, đi về phía tẩm cung.

Tô Chu lúc này tỉnh lại, thấy Quốc Vương ở bên cạnh, hốc mắt nhất thời đỏ lên.

" Hoàng hậu hiện tại cảm giác thế nào? "

" Làm Bệ hạ phí tâm, hiện tại tốt hơn nhiều. "

" Vậy là tốt rồi, hoàng hậu ráng mà tu dưỡng."

" Ta sẽ làm, Bệ hạ cũng không cần bận tâm ta."

" Đây là nói nhảm gì vậy, ngươi là hoàng hậu của ta, ta sao lại không quan tâm đến ngươi?"

" Có những lời này của Bệ hạ là đủ rồi, dù sao loại tội nhân như ta có thể sống đến hôm nay đã phi thường may mắn, không có gì không biết đủ."

" Không cho phép ngươi nói như vậy, muốn nói sai cũng là lỗi của ta!"

" Không phải Bệ hạ sai, năm đó nếu không phải ta không khống chế được tình cảm của mình đối với Bệ hạ, Thích Huy ca ca làm sao có thể chết đây, tất cả đều là Thần Thú trừng phạt ta!"

" Thích Huy là bệnh chết có quan hệ gì với ngươi, không cần miên man suy nghĩ, nghỉ ngơi sớm một chút, ta ở với ngươi."

" Bệ hạ thật sự chưa từng hối hận sao?"

Tô Chu nhìn Alpha trước mắt, đây là người tôn quý nhất toàn Đế quốc, đến nay y vẫn còn nhớ rõ, lần đầu tiên nhìn thấy ông bên cạnh Thích Huy, khi đó y còn là một tiểu Omega cái gì cũng không hiểu vừa mới trưởng thành, còn đang tiếp nhận cuộc sống chu cấp của Thích gia.

Thích Huy đối với y cũng rất chiếu cố, bằng không cũng sẽ không để cho y vào cung thăm hỏi, lần đầu tiên nhìn thấy Quốc Vương y liền bị quý khí trên người ông hấp dẫn, không dời được mắt, y rất rõ ràng mình đối với Alpha này động tình.

Mà lúc ấy Thích Huy gả vào hoàng cung nhiều năm vẫn không có thai, tình cảm của hai người cũng xảy ra một ít vấn đề, y tiến cung cũng là vì chuyện này mà thăm hỏi Thích Huy.

Nhưng sau khi nhìn thấy Quốc Vương, y liền thay đổi chủ ý, y muốn có được Alpha này.

Sự thật chứng minh Quốc Vương đối với Thích Huy không có tình yêu, y rất dễ dàng bắt được Quốc Vương, hơn nữa thuận lợi thụ thai, chuyện này đối với Thích Huy đả kích rất lớn, lại ở vấn đề con nối dõi nên y nhịn.

Y từ đầu đến cuối không cảm thấy mình sai, y bất quá là đang tranh thủ tình yêu của mình mà thôi!

Cho đến khi Thích Huy qua đời vì bệnh tật, y liền bắt đầu đau đầu cả ngày, y cảm thấy đây là Thích Huy nguyền rủa đối với y, hơn nữa mỗi ngày ác mộng quấn thân.

" Ta sai rồi, Thích Huy ca ca..."

Quốc Vương ngủ bên cạnh y đột nhiên bị tiếng này của y đánh thức, đêm nay đã vô số lần nghe thấy cái tên mà trước kia không muốn nhắc tới, cũng làm cho ông không khỏi nhớ tới người kia.

Thích Huy là con trai trưởng Thích gia, Thích gia là người đứng đầu thế gia lúc bấy giờ, hoàng gia Đế quốc từ trước đến nay đều có thói quen thông gia với thế gia.

Thích Huy là vị hôn phu của ông, đã sớm được định xong.

Là một Omega xuất thân từ một thế gia, Thích Huy bất kể tính cách hay ngoại hình đều rất xứng đôi với ông.

Họ cũng đã ngọt ngào một thời gian dài sau khi kết hôn.

Chỉ là theo thời gian trôi qua, tình cảm vốn không quá nồng đậm trở nên nhạt nhẽo, lại không có con nối dõi làm liên lụy.

Về sau lại càng đến mức gặp mặt không có gì để nói.

Thích Huy đối với chuyện con nối dõi này, cũng dị thường cố chấp, nhưng giữa bọn họ tin tức tố kết hợp cũng không tính là phù hợp, muốn có được con nối dõi cũng không dễ dàng.

Điều này làm cho Thích Huy rất nôn nóng.

Lúc đầu, ông cũng an ủi Thích Huy, nói rằng ông không vội vàng với vấn đề con cái của mình, họ có thể từ từ.

Nhưng Omega bẩm sinh sẽ thiếu cảm giác an toàn, thời gian dài, cảm giác tốt đẹp không còn, chỉ còn lại nhàm chán.

Cho đến khi Tô Chu xuất hiện, y giống như một chiếc lá bạc hà mát mẻ xông vào, mang lại sức sống cho cuộc sống của ông.

Lần đầu tiên làm cho ông hiểu cái gì là thích.

Đáng ngạc nhiên hơn, họ rất phù hợp.

Chẳng bao lâu Tô Chu mang thai, con nối dõi hoàng gia không còn là vấn đề nữa.

Thích Huy sau khi biết được thì đột nhiên trầm tĩnh lại, không khóc nháo, dường như rất nhanh đã chấp nhận tất cả.

Ông hài lòng với sự ngoan ngoãn và hiểu biết của Thích Huy, và hứa sẽ không bỏ rơi ngay cả khi có Tô Chu.

Tất cả mọi thứ trông rất hài hòa.

Mãi cho đến khi Thích Huy qua đời vì bệnh tật, Tô Chu bắt đầu đau đầu, ông mới biết mấy năm nay Thích Huy cũng không bình tĩnh như bề ngoài, từ sớm đã thiết kế để Tô Chu chết.

Hương liệu tìm được trong tẩm cung của Tô Chu, toàn bộ đều có tác dụng làm cho người ta đau đầu, là muốn từng chút từng chút làm cho Tô Chu phát điên, muốn biết nếu Tô Chu điên rồi, vậy ông còn có thể yêu y hay không!

Thích Huy là con trai trưởng Thích gia, lại là Omega, trong chế tác hương liệu có thiên phú cực cao.

Ông hoàn toàn không nghĩ tới một người ôn thuận như vậy sẽ đem thiên phú như vậy dùng ở loại địa phương này.

Nhiều năm trôi qua như vậy, hồi tưởng lại, vẫn cảm thấy không thể tin được, nhưng ông thủy chung nhớ rõ lúc ấy Tô Chu ngã trên mặt đất, lúc thống khổ còn khuyên ông không nên trách tội Thích Huy, hết thảy đều là Thần Thú trừng phạt y.

Nghĩ tới đây, Quốc Vương nhẹ nhàng thở dài, đưa tay ôm Tô Chu đang nhíu mày vào trong ngực, phóng thích ra tin tức tố an ủi tiểu Omega trong giấc ngủ cũng không được an bình: " Đừng sợ, ta ở đây!"