Tân Nương Gả Thế Của Đại Sư Tử Nguyên Soái

Chương 116:




Edit: Điềm Điềm.
Beta: Cá.
*******************
Nhìn theo bóng lưng Tiêu Tán đi xa, Tiêu Đỉnh thả lỏng thân thể tựa vào đệm, nhẹ nhàng nhếch khóe môi, lộ ra nụ cười lạnh.
Tùy thị trưởng đi tới: " Điện hạ, Hoàng hậu tỉnh rồi. "
" Ta biết rồi, hiện tại đi qua, phụ hoàng bên kia thế nào rồi? "
" Nghe nói buổi sáng mắng Nhị điện hạ một trận, có thể vì chuyện ngày Thú đản sinh kia, Nhị điện hạ còn chưa tra ra kết quả." Lúc Tùy thị trưởng nói lời này, vẫn cúi đầu rũ mắt nhìn mũi chân mình.
" Chúng ta đi thôi, đi về chỗ mẫu hậu. "
Tùy thị trưởng yên lặng lui ra sau lưng gã, cùng gã đi tẩm cung Tô Chu.
Vừa đi vào, chợt nghe thấy tiếng rên rỉ thống khổ của Tô Chu, Tiêu Đỉnh nghe thấy tiếng, bước nhanh đi vào, trên mặt mang theo lo lắng rõ ràng: " Chuyện gì xảy ra, đầu mẫu hậu lại đau sao? "
Tùy thị phụ trách chiếu cố Tô Chu vội vàng mở miệng: " Buổi sáng lúc ăn cơm còn tốt, sau đó Hoàng hậu nói muốn nghỉ ngơi một chút, kết quả đột nhiên bắt đầu đau. "
Tiêu Đỉnh không để ý tới tùy thị thấp giọng nói chuyện, trực tiếp bước nhanh đến trước giường Tô Chu: " Mẫu hậu có khỏe không? "
Tô Chu bởi vì đau đầu tra tấn sắc mặt tái nhợt không có máu, lại bởi vì gầy gò, xương gò má cao vút, sớm không còn dung mạo đẹp như trước, lúc này y không hề tức giận, co rút lông mày, hô hấp dồn dập như tùy thời đều có thể đứt dây.
Nghe thấy giọng Tiêu Đỉnh, Tô Chu hoảng hốt mở mắt ra: " Đau, ta đau quá! "
" Mẫu hậu không có việc gì, rất nhanh sẽ khỏi." Tiêu Đỉnh sờ sờ đầu Tô Chu, xoay người sai người đi lấy Lam Bối tới.
Lam Bối lấy đến đặt ở đầu giường không lâu, quả nhiên vẻ mặt thống khổ trên mặt Tô Chu biến mất, không bao lâu liền ngủ thiếp đi, chỉ là trong mộng, gương mặt trầm tĩnh kia lại xuất hiện...
" Ta sai rồi, ta biết sai rồi, tha thứ cho ta, đừng tra tấn ta..."
Nghe thấy Tô Chu lẩm bẩm, ở nơi mọi người không nhìn thấy, Tiêu Đỉnh khóe môi gợn lên nụ cười, chỉ là thanh âm mở miệng, lại lộ ra một chút mệt mỏi: " Mẫu hậu quá mệt mỏi, những người khác lui ra đi, đừng quấy rầy người nghỉ ngơi."
" Điện hạ ngài cũng ngồi một chút đi, ngài cũng phải bảo trọng thân thể." Tùy thị trưởng đi theo Tô Chu nhiều năm mang đệm đặt trên mặt đất để cho gã ngồi.
Trong số nhiều hài tử của Hoàng hậu và Hoàng thượng, cũng chỉ có Tam điện hạ nhớ tới vị mẫu hậu quanh năm bị đau đầu tra tấn, thường xuyên đến thăm, mấy người còn lại, đại khái đã không nhớ ra mình còn có mẫu hậu đang ở đây.
Tiêu Đỉnh đem vẻ mặt của vị tùy thị trưởng này thu vào đáy mắt, cười nói: " Ngươi cũng vất vả rồi, phải bảo trọng."
" Tạ Điện hạ quan tâm."
Sau khi tùy thị trưởng đi xuống, Tiêu Đỉnh ngồi trên nệm, ánh mắt dừng ở trên bàn đầu giường là viên lam quang Bối thạch.
Nghe đồn Lam Bối của Nhân ngư tộc sinh ra ở biển sâu, có thể trấn an cảm xúc của Omega, cũng có tác dụng giảm đau, là Quốc Vương nghe theo lời bác sĩ, bỏ ra một số tiền lớn để mua từ Nhân ngư tộc.
Nhưng rất ít người biết, Lam Bối ở Nhân ngư tộc còn có một cái tên, gọi là Mộng Yểm Chi Thạch, sử dụng Lam Bối thời gian dài, sẽ làm cho người sử dụng xuất hiện ảo giác, khi còn sống sợ nhất chuyện gì hoặc là người nào, sẽ không ngừng xuất hiện trong mộng của bọn họ, tiến vào một cơn ác mộng khác.
Tô Chu vốn bởi vì đau đầu tinh thần căng thẳng, cho dù là ở trong giấc ngủ cũng không có được nghỉ ngơi.
Trong một thời gian dài, mẫu hậu của gã sẽ sớm sụp đổ và chết.
Mà khối Lam Bối này, chính phụ hoàng tự tay đưa đến trước mặt mẫu hậu, không biết khi Quốc Vương biết bí mật này, sẽ phản ứng như thế nào.
Buổi tối hôm đó, khi Vương Nhất Bác trở về, Tiêu Chiến liền nói chuyện Công hội hương liệu sư mời cậu tham gia khảo hạch hương liệu sư với hắn.
Đối phương nghe nói xong, nghiêm túc nhìn cậu: " Thật sự không muốn tham gia khảo hạch sao? "
Tiêu Chiến có thiên phú trong chế tác hương liệu, hắn rõ ràng hơn bất cứ ai.
" Không cần thiết, cho dù không có giấy chứng nhận hương liệu sư cao cấp, em vẫn có thể chế tạo ra hương liệu, em cũng không cần người khác tán thành, anh tán thành là đủ rồi. "
Cổ họng Vương Nhất Bác lăn lên lăn xuống, đưa tay ôm cậu vào trong ngực, trong lòng hắn rất rõ ràng, cho dù Tiêu Chiến chưa từng hỏi qua chuyện của hắn, nhưng cũng không có nghĩa là tiểu Omega thông minh không biết, cậu không nói chỉ là tôn trọng hắn, giống như cậu buông tha tham gia khảo hạch hương liệu sư, trong đó tất nhiên có suy nghĩ vì hắn.
Từ lần đầu tiên gặp nhau đến nay, tiểu Omega luôn suy nghĩ cho hắn.
Cảm giác được tâm tình Alpha kích động ôm cậu, Tiêu Chiến nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai hắn.
" Thật ra không thể đến hiện trường tham gia sát hạch, hội trưởng Công hội hương liệu sư cũng mời em trao đổi trực tuyến, thời gian đã xác định, đây là kinh hỉ ngoài ý muốn, hơn nữa phương thức này cũng thích hợp hơn với em. Dù sao từ trước đến bây giờ, em cũng chỉ muốn đóng cửa cùng anh sống cuộc sống nhỏ của mình không muốn bị bên ngoài quấy rầy, tất cả đều do chính chúng ta định đoạt."
Vương Nhất Bác cho tới bây giờ đều biết Tiêu Chiến yêu cuộc sống có thể nấu cơm, có thể trồng hoa, có thể đan áo len cho hắn, còn có thể thiết kế bản vẽ xây phòng ấm và ôn tuyền.
Tiểu Omega của hắn không gì không làm được, tâm tư lại đơn thuần chỉ muốn cùng hắn sống một cuộc sống nhỏ.
Nguyện vọng nho nhỏ như vậy, lại lấp đầy trái tim hắn, Vương Nhất Bác gật gật đầu: " Tôi biết, chúng ta sẽ tiếp tục như vậy. "
Không ai có thể phá vỡ sự đẹp đẽ trong trái tim hắn.
" Em đương nhiên tin tưởng anh nha, ai bảo anh là Alpha của em chứ!"
Tiêu Chiến cong hai mắt, cười ấm áp lại xinh đẹp.
Trong quá trình sát hạch hương liệu sư, quân đội cũng nhận được mệnh lệnh duy trì trật tự và giám sát trong kỳ thi.
Dù sao có chuyện An Liệt Ninh thay thế người khác ở phía trước, lần sát hạch hương liệu sư này tất nhiên cũng sẽ nghiêm khắc hơn.
Sáng sớm, Vương Nhất Bác nhìn thấy văn kiện phó quan đặt trên bàn hắn, vừa định ký tên, liền thấy Cảnh Trực tiến vào: " Mệnh lệnh mới có thấy không? "
" Ừm, cậu có ý nghĩ gì?" Vương Nhất Bác ký tên xong ngẩng đầu nhìn anh.
Cảnh Trực ngồi xuống ghế đối diện hắn: " Khảo hạch hương liệu sư, Omega toàn Đế quốc báo danh sẽ tụ hội ở tinh cầu thủ đô, ra ngoài tùy thời có thể gặp tiểu Omega, tự mình đi hiện trường duy trì trật tự, còn có khả năng gặp gỡ tình yêu tuyệt mỹ, anh nói xem tôi có ý nghĩ hay không?"
Vương Nhất Bác nghe anh nói xong, hừ lạnh một tiếng.
Cảnh Trực đem giấc mộng đẹp trong lòng nói xong, ho nhẹ một tiếng: " Nói như thế nào, huấn luyện khu 1 của anh cũng là tôi giúp anh, lúc này có phải anh cũng nên nghĩ đến huynh đệ khu 3 chúng tôi không, Nguyên soái đại nhân? "
Vương Nhất Bác không mở miệng, chỉ ném văn kiện trong tay trước mặt anh, rất có bộ dáng để anh tự mình xem.
Cảnh Trực thấy thế lập tức cười hì hì nhặt lên mở ra, liền thấy trên cột chấp hành nhiệm vụ lần này viết: Khu 3.
Cảnh trực lập tức cười càng sáng lạn: " Đủ ý tứ! "
Trong lòng được thỏa mãn, tâm tình Cảnh Trực tốt đến mức bay lên: " Đúng rồi, đêm qua Hắc Thành bắt đầu có người trắng trợn thu mua hương liệu trong cửa hàng Đào Hoa Viên, có cần chú ý hay không? "
Vương Nhất Bác nghe vậy ánh mắt trầm xuống: " Lưu ý một chút. "
" Được." Cảnh Trực đáp một tiếng, đứng lên ôm văn kiện trong ngực rời đi.
Không lâu sau khi đám người rời đi, Vương Nhất Bác dựa vào lưng ghế, nhẹ nhàng gạt quang não trên cổ tay xuống.
.........
Tiêu Tán thong dong trở về, một chút cũng không có nhàn rỗi, suy nghĩ của cậu ta cũng coi như rõ ràng, bước đầu tiên chính là muốn mặc kệ từ nơi nào trước tiên tận lực lấy hương liệu trong cửa hàng Đào Hoa Viên.
Chỉ khi những hương liệu này đến tay, cậu ta mới có thể tiếp tục làm những việc sau đó.
Bất quá nghe nói chủ tiệm này chỉ có thể chế tác hương liệu cấp thấp, cái này quả thực có chút đáng tiếc, nếu là có thể chế tác hương liệu cao cấp, vậy cậu ta có thể một bước vào vị trí.
Hương liệu sư cấp thấp tóm lại có chút không xứng với cậu ta.
Vốn tưởng rằng chuyện hương liệu không dễ làm, kết quả đêm hôm sau tin tức được tung ra, liền có người liên lạc với Tiêu Tán, chỉ là giá rất cao, giá bán 3 vạn một viên hương liệu thấp cấp, chuyển tay liền lấy 500 vạn!
Đây là thái độ muốn mua thì mua, không mua thì thôi.
Tiêu Tán tuy rằng không thiếu tiền, nhưng tiền này tiêu cũng thật đau lòng.
Sau khi bỏ ra 1500 vạn mua 3 viên hương liệu trong cửa hàng Đào Hoa Viên, tâm tư của Tiêu Tán đã ổn định.
Còn lại chỉ cần cậu ta lợi dụng thân phận liền đi làm là được.
Ngay khi Tiêu Tán làm những việc này, Tiêu Chiến và Công hội hương liệu sư Lý Ân đã ước định thời gian giao lưu trực tuyến.
Tối hôm đó ăn cơm tối xong, Tiêu Chiến đăng nhập vào quang võng, tiến vào phòng giao lưu chế tác hương liệu mà Lý Ân mở tại quán trải nghiệm hương liệu.
Thấy cậu xuất hiện trong phòng, Lý Ân ngay lập tức gửi tin nhắn: Đào Tử?
Đào Tử: Là tôi đây, Xin chào hội trưởng Lý Ân, rất vui được gặp ngài.
Lý Ân: Không cần khách khí, gặp cậu tôi cũng rất cao hứng, không cần khẩn trương, hôm nay trao đổi ngoại trừ tôi ra còn có Lâm Uyên, Lâm Uyên cũng không cần tôi phải giới thiệu đâu nhỉ.
Đào Tử: Lâm Uyên lão sư* cũng có ở đây sao, chào Lâm Uyên lão sư ^_^.
*Lão sư: Thầy/ Cô
Lâm Uyên đến muộn vừa bước vào liền thấy tin tức lấp lánh này, lập tức nói: Đào Tử đã đến sao, xin chào xin chào, đừng gọi tôi là lão sư, trực tiếp gọi tên là tốt rồi, rốt cục nhìn thấy người thật! *Kích động chà xát tay.jpg*
Đột nhiên nhìn vào hình ảnh bàn tay chà xát trên màn hình, Lý Ân:... Nói chuyện cho tốt, đừng bán manh*.
*Tỏ vẻ dễ thương đáng yêu.
Tiêu Chiến cười rộ lên, hoàn toàn không nghĩ tới cao cấp hương liệu sư Lâm Uyên trong lời đồn đại cư nhiên là loại phong thái này.
Lâm Uyên: Cậu thì biết gì, tôi đây là thu hẹp khoảng cách giữa tôi và Đào Tử, thanh niên chúng tôi trao đổi cậu không hiểu đâu.
Lý Ân đột nhiên bị loại trừ khỏi 'thanh niên':..........
Bầu không khí xa lạ trong phòng nhờ như vậy, đột nhiên trở nên sống động.
Rất nhanh đến vấn đề chính, Lâm Uyên cũng trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: Đào Tử hôm nay cậu có thể đến chúng tôi đều rất cao hứng, không gạt cậu, hương liệu của cậu tôi nghiên cứu rất lâu, cũng nhiều lần làm thí nghiệm, nhưng vẫn không đạt được độ tinh khiết của cậu, cậu có phiền khi trao đổi phương diện bí quyết này không?
Đối với vấn đề này của Lâm Uyên, Tiêu Chiến cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, thậm chí về điểm này, cậu từ khi đáp ứng trao đổi, cũng đã ý thức được bọn họ sẽ đưa ra vấn đề này.
Chỉ có điều...
Đào Tử: Lâm Uyên lão sư, về chuyện đề cập đến độ tinh khiết, tôi chỉ có thể đem quá trình chế tác hương liệu của tôi cùng ngài nói một chút, bởi vì cho tới nay tôi cũng chưa từng thấy qua người khác chế tạo hương liệu như thế nào, cho nên tôi không biết mình cùng người khác có khác nhau hay không, có phải điểm chênh lệch này sinh ra độ tinh khiết bất đồng hay không, cho nên bí quyết tôi không có.
Lý Ân không nghĩ tới đối phương nguyện ý vì bọn họ chia sẻ toàn bộ quá trình chế tác hương liệu, sau lại nghĩ đối phương thậm chí từng công khai livestream, không khỏi có chút bội phục phần dũng khí này của cậu.
Lý Ân: Mặc dù chúng tôi rất muốn biết, nhưng quá trình làm hương liệu của Đào Tử, trên thực tế, là một điều rất riêng tư, ngay cả trong kỳ thi hương liệu sư, mỗi thí sinh cũng là một phòng hoạt động độc lập...
Đào Tử: Tôi hiểu ý của hội trưởng Lý Ân, nhưng đây không phải là một lần trao đổi sao, tôi tin tưởng nhân phẩm hai vị, huống chi quá trình chế tác hương liệu của tôi cũng đã phát sóng trực tiếp, chẳng qua livestream tóm lại có chút không đủ tỉ mỉ, hơn nữa nếu thật sự có thể từ trong quá trình chế tác hương liệu của tôi, tìm ra một thứ khác có thể giúp cho Đế quốc, cũng là một chuyện làm cho tôi vô cùng vinh hạnh.
Lâm Uyên: Đào Tử tâm trạng của cậu tôi có thể hiểu được, bày tỏ sự ngưỡng mộ với cậu.
Đào Tử: Lâm Uyên lão sư không cần như vậy, hôm nay chúng ta chính là đơn thuần trao đổi, vậy tiếp theo tôi nói một chút quá trình chế tác của tôi, tôi trong quá trình làm sẽ nghĩ cái gì, sau đó phối hợp với bản ghi buổi livestream chế tác hương liệu, hy vọng có thể cho ngài và Hội trưởng Lý Ân có thu hoạch.
Lý Ân: Dù sao, Công hội hương liệu sư thay mặt công dân Đế quốc cảm ơn cậu.
Đào Tử: Hội trưởng Lý Ân khách khí rồi, ngài như vậy sẽ làm cho tôi rất ngượng ngùng ^_^.
Sự cống hiến đơn thuần này của Tiêu Chiến khiến Lâm Uyên và Lý Ân ở đầu kia của quang võng rất xúc động.
Làm cho hai người bọn họ không khỏi suy nghĩ sâu xa, với tư cách là hội trưởng Công hội hương liệu sư cùng với đại hương liệu sư cao cấp, cư nhiên còn không bằng một Omega đơn thuần lòng dạ rộng lớn, bọn họ xem như là thứ bí mật, cậu lại có thể rộng lượng công khai chia sẻ, chỉ là vì có thể làm cho thế giới này trở nên tốt hơn.
Chỉ riêng điều này họ đã không bằng cậu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.