Edit: Điềm Điềm.
Beta: Cá.
***********
Phanh!
" Đại hoàng huynh trùng hợp như vậy, đến thăm phụ hoàng sao?" Tiêu Đỉnh đột nhiên xuất hiện ở cửa, cắt đứt lời Quốc Vương chưa nói ra.
Nhìn người tiến vào, lông mày của Tiêu Chinh nhíu lại: " Tiêu Đỉnh sự việc đến bây giờ ngươi còn không biết sai sao?"
" Biết sai, biết sai cái gì, ta biết Đại hoàng nếu đã trở về, chính là chuẩn bị tiếp nhận trừng phạt, ta đã thông báo cho Viện kiểm duyệt, nói vậy rất nhanh sẽ có người tới." Lúc gã nói lời này, trên mặt mang theo tươi cười, phảng phất như giờ khắc này gã đã thắng lợi.
" Ngươi dám nói cái chết của mẫu hậu không liên quan đến ngươi, dám nói Tiêu Khải chết không phải là ngươi cố ý dẫn dắt, dám nói hành vi của Tiêu Tán không có ngươi dung túng, dám nói ngươi không có động tay động chân trong canh phụ hoàng sao?" Tiêu Chinh một hơi đem tất cả việc gã làm lộ ra ngoài.
Tiêu Đỉnh nhíu mày: " Vì sao ngươi lại biết những thứ này, là ta thì như thế nào, Tiêu Chinh, hiện tại bản thân ngươi khó bảo toàn, còn có thể làm gì ta?"
Tiêu Chinh bỗng nhiên cười rộ lên, gã quay đầu nhìn về phía Quốc Vương té trên mặt đất, đã thú hóa hơn phân nửa, gã rất rõ ràng, phụ hoàng không thể vượt qua hôm nay.
Khi thú hóa hoàn toàn, ông sẽ hoàn toàn mất đi lý trí, trở thành dã thú, nhưng thân thể cũng tàn nhược không chịu nổi tiêu hao như vậy, rất nhanh sẽ trở về Thần Thú.
" Ngươi đang chờ cái gì, Tiêu Chinh?" Thấy gã không mở miệng, Tiêu Đỉnh trong nháy mắt ý thức được chỗ không đúng.
Không nghĩ tới đối phương lại nhạy bén như vậy, Tiêu Chinh quay đầu nhìn về phía Tiêu Đỉnh: " Ngươi quả thật so với tưởng tượng của ta thông minh hơn, chỉ là đã muộn rồi."
Gã giơ tay lên, đem một cái máy truyền tải màu đen đeo trên người cởi xuống ném trên mặt đất.
Đồng tử Tiêu Đỉnh co rút: " Đây là cái gì?"
" Máy phát có biết không?" Tiêu Chinh cười khẽ một tiếng, " Vừa rồi chuyện chúng ta đã từng nói qua, đã toàn bộ thông qua cái này truyền đến quang võng, khu tin tức hẳn là lại náo nhiệt, ngẫm lại xem, bọn họ sẽ đánh giá ngươi như thế nào, Tam đệ?".
" Ngươi điên rồi!" Tiêu Đỉnh không thể tin được nhìn Tiêu Chinh.
Tiêu Chinh cười nhạo một tiếng: " Ngươi không phải muốn vị trí này như vậy sao, vì vị trí này, có thể không từ thủ đoạn, như vậy hiện tại ngươi và ta giống nhau, đều mất đi uy danh, phải ngồi ở vị trí này như thế nào đây!"
" Ngươi điên rồi Tiêu Chinh, ta là người có tư cách cuối cùng của hoàng gia, ngươi hủy hoại ta, ngươi muốn tặng hoàng thất cho ai, ai còn xứng có được vị trí đó!"
" Tự nhiên có người có thể xứng, bọn họ tới rồi, Tiêu Đỉnh, xem ra chúng ta có thể cùng nhau đi." Tiêu Chinh nhìn quân lính ngoài cửa tuôn ra.
Vương Nhất Bác cầm đầu một thân quân trang, vinh nhục không sợ hãi đi về phía bọn họ.
Giờ khắc này tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng Tiêu Chinh cảm thấy, thật sự không có người nào thích hợp hơn hắn nữa, nếu Quốc Vương lúc trước không phải biết điểm này, làm sao có thể ở trong trận chiến Tinh Hải muốn giết hắn!
Thật không may, có một số người là không thể ngăn cản.
Là của hắn chung quy vẫn là của hắn!
Thần Thú đôi khi lại thiên vị như thế đó!
Thấy Vương Nhất Bác xuất hiện, sắc mặt Tiêu Đỉnh trong nháy mắt trở nên tái nhợt: " Ta sớm nên nghĩ đến, ta nên nghĩ đến!"
Vương Nhất Bác lạnh lùng nhìn gã: " Có bất cứ lời gì, hai người xin hãy ở lại phòng thẩm vấn quân khu rồi nói sau."
Tiêu Chinh trầm mặc đi qua, không có bất kỳ ý tứ muốn chống cự.
Tiêu Đỉnh đứng tại chỗ, nhìn quân lính đi về phía gã, bỗng nhiên kích động rút dao găm ra: " Đừng đến đây, ta nói đừng tới đây!"
Vương Nhất Bác ra hiệu cho quân lính đi qua dừng lại.
Lạnh lùng nhìn Tiêu Đỉnh sắc mặt trắng bệch.
" Thiếu chút nữa, thiếu chút nữa ta có thể có được tất cả những gì ta muốn có, vì sao, Vương Nhất Bác vì sao?!"
Nghe thấy gã gọi tên mình, Vương Nhất Bác thờ ơ đứng tại chỗ, ngoại trừ vẻ mặt lạnh lùng ra, cũng không có chút ý tứ muốn mở miệng trả lời.
" Ta không cam lòng, ta tỉ mỉ bày ra tất cả, kết quả hiện tại, giống như một tên hề, hiện tại trong lòng ngươi có phải rất đắc ý hay không, nhìn ta một mình tự biên tự diễn lâu như vậy, cuối cùng lại làm áo cưới cho người khác, ta không nghĩ tới Tiêu Chinh ngươi cư nhiên cam nguyện hướng hắn cúi đầu xưng thần, ngạo khí của ngươi đâu, dã tâm của ngươi đâu? Tiêu Chinh làm Alpha ngươi cứ như vậy nhận mệnh sao!" Đến thời khắc này, Tiêu Đỉnh còn không quên xúi giục kích động quan hệ giữa Tiêu Chinh và Vương Nhất Bác.
Tuy nhiên, Tiêu Chinh đứng tại chỗ: " Có thể nhanh lên được không, ta không muốn ở đây nữa."
Hiển nhiên thờ ơ với sự xúi giục của Tiêu Đỉnh.
Tiêu Đỉnh nghe thấy những lời này của gã, sắc mặt trong nháy mắt càng trở nên khó coi hơn.
" Đừng giãy giụa nữa Tam đệ, ngươi một mình đi tới bước này đã phi thường không dễ dàng, trách thì trách ngươi không nên sinh ra trong hoàng thất, không nên là Beta, nếu ngươi là Alpha, ta nghĩ vương vị thuận lý thành chương là của ngươi, Tiêu Khải chết không thiệt thòi."
Tiêu Đỉnh bỗng nhiên cười rộ lên: " Đúng vậy, xấu thì xấu ở ta vì sao lại là Beta, là Beta ta có thể lựa chọn sao, cha mẹ ta có thể lựa chọn sao, nếu như có thể, ta cũng muốn sinh ra trong nhà người bình thường, ta sẽ không đi theo các người, tất cả các ngươi đều không xứng phán xét ta, mạng của ta, ta tự mình quyết..."
Tiêu Đỉnh dứt lời, giơ dao găm trong tay lên, nhưng mà một khắc gã sắp cắm vào ngực, Quốc Vương vốn nằm trên mặt đất hoàn toàn thú hóa, mất đi lý trí triệt để biến thành dã thú một ngụm cắn chặt cổ Tiêu Đỉnh...
Tình huống bất thình lình, mọi người trong lúc nhất thời ai cũng không có phản ứng kịp.
Chờ phục hồi tinh thần lại, Quốc Vương và Tiêu Đỉnh đã cùng nhau ngã xuống đất.
Tiêu Chinh nắm chặt hai tay, hốc mắt đỏ hoe đem một màn này thu vào trong mắt.
Vương Nhất Bác lạnh lùng thu hồi tầm mắt, xoay người rời đi.
Lúc này toàn bộ đều phát sóng trực tiếp, bởi vì một màn này, khu tin tức vốn đang hoạt động tạm dừng trong chớp mắt, mới lần nữa bộc phát ra tin nhắn ——
[ Trời ơi, vừa mới dọa chết tôi! ]
[ Làm sao có thể như vậy, Tam điện hạ tự sát tôi có thể lý giải, nhưng không nghĩ tới cuối cùng lại chết như vậy! ]
[ Trong lúc nhất thời tôi cư nhiên không biết nói cái gì cho phải! ]
[ Tam điện hạ thật sự làm mới tam quan của tôi, hắn là một Beta làm đến mức này, có phần năng lực này, dùng ở nơi khác không tốt sao? ]
[ Kỳ thật tôi muốn nói, ở trong hoàng thất, sinh ra là Beta thật sự rất thảm, trên có huynh trưởng Alpha ưu tú, dưới có đệ đệ Omega yếu ớt, hắn là một Beta, quả thật rất khó làm cho người ta nhìn thấy hắn, nhưng nói như vậy, người đáng thương tất có chỗ đáng hận! ]
[ Tôi không nghĩ tới Bệ hạ cuối cùng là theo cách này rời đi! ]
[ Hôm nay tâm tình tôi thập phần phức tạp! ]
[ Cho nên Đế quốc hiện tại còn lại Đại điện hạ, vương vị sẽ không do vị này kế thừa đi chứ, một người không có tiền đồ, có thể dẫn dắt chúng ta cái gì? ]
[ Đại điện hạ không có khả năng đi, nhưng ngoại trừ Đại điện hạ còn có thể có ai, hay chúng ta ủng hộ Nguyên soái đảm nhiệm đi, không có người thích hợp hơn so với Nguyên soái! ]
[ Tôi cảm thấy đề nghị phía trên rất tốt, ngoại trừ Nguyên soái, hiện tại ai còn có thể gánh vác vị trí này, nói thật tôi kỳ thật trước kia đã nghĩ tới nếu Nguyên soái trở thành Tân vương, cuộc sống của chúng ta khẳng định không giống giờ! ]
[ Mãnh liệt yêu cầu Nguyên soái kế thừa vương vị, đưa tôi lên nào! ]
......
Tiếng hô ủng hộ Nguyên soái đảm nhiệm ngôi vị từ giờ khắc này vang vọng khắp các đường phố lớn nhỏ của Đế quốc.
Mà lúc này Vương Nhất Bác sau khi kết thúc hết thảy, đang chạy tới bến tàu.
Hắn sẽ gặp lại tiểu Omega của mình.
Khoảnh khắc Tiêu Chiến nhìn thấy xe bay của Vương Nhất Bác từ cửa sổ chiến hạm, liền kích động chạy ra khỏi phòng.
Sư tử lớn của cậu, đã chiến thắng trở lại!
Đứng trên boong tàu, nhìn tiểu Omega của hắn chạy về phía hắn, Vương Nhất Bác cười đưa tay ôm cậu lên: " Tiêu Chiến, anh đã trở lại!"
" Nhất Bác, hoan nghênh trở về!" Tiêu Chiến ôm chặt lấy hắn, bởi vì kích động đỏ hốc mắt.
Vương Nhất Bác nâng mặt cậu lên, hôn xuống khóe môi: " Xin lỗi, khiến em lo lắng."
Tiêu Chiến lắc đầu: " Anh trở về là được rồi."
Ánh mắt một khắc cũng không muốn rời khỏi người Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến không hỏi hắn mọi chuyện đã kết thúc sao, có thuận lợi không, chỉ cần người này bình an đứng trước mặt cậu là được rồi, tất cả đều tốt.
Vương Nhất Bác ôm cậu lên, đi vào khoang tàu.
Nhìn thấy Thích Vụ cùng Lâm Âu đang đứng ở nơi đó, Tiêu Chiến đỏ hai má, nhẹ nhàng đẩy Vương Nhất Bác, ý bảo hắn buông mình xuống.
Vương Nhất Bác lại cười không buông tay, vẫn ôm cậu, đi ngang qua trước mặt bọn họ, đi thẳng về phòng.
Lâm Âu cười chạm vào cánh tay Thích Vụ: " Tôi cảm thấy ngày mai có thể không gặp được Tứ điện hạ."
Thích Vụ liếc mắt nhìn hắn một cái: " Cảnh Thượng tướng không phải hẹn cậu đi nhà hàng sao, còn không đi?"
Lâm Âu nghe vậy hai má nóng lên, miệng cứng rắn nói: " Ai nói tôi muốn đi!"
Thích Vụ cười nhạo một tiếng: " Vậy cậu ngàn vạn lần đừng đi a!"
" Ta không đi!" Lâm Âu bỏ lại ba chữ này, bước đi chạy về phía phòng ăn, Thích Vụ dở khóc dở cười lắc đầu.
Khoảnh khắc Vương Nhất Bác ôm tiểu Omega của mình trở lại phòng đóng cửa lại, liền hôn lên.
Sau khi chia tay, nụ hôn ngày gặp lại ngọt ngào như mật ong.
" Em nhớ anh rất nhiều, Nhất Bác."
Vốn tưởng rằng mình có thể tiếp nhận, nhưng từ một khắc chia tay trở đi, không lúc nào không nhớ đến đối phương.
Vương Nhất Bác hôn vào mắt cậu, mũi, cuối cùng rơi vào khóe môi: " Sẽ không tách ra nữa."
Trán tựa vào trán, trong mắt chỉ còn lại nhau...
Hết chap 137.