Tân Nương Gả Thế Của Đại Sư Tử Nguyên Soái

Chương 136



Edit: Điềm Điềm.

Beta: Cá.

*********

Trước sáng sớm, Quốc Vương luôn tỉnh táo mấy tiếng đồng hồ, trong khoảng thời gian này bọn họ có thể tán gẫu thật tốt, phụ hoàng của gã cũng đã đến lúc nhận rõ hiện thực.

Quốc Vương mở mắt ra liền nhìn thấy Tiêu Đỉnh ngồi ở bên giường, bị thời kỳ xao động tra tấn, thân hình ông gầy gò tinh thần cũng rất mệt mỏi.

" Sớm như vậy, đến đây có chuyện gì?" Thanh âm Quốc Vương mở miệng, giống như là đá mài trên mặt đất phát ra âm thanh, khô khốc lại khó nghe.

" Phụ hoàng vừa mới ngủ có khỏe không?" Tiêu Đỉnh không trực tiếp trả lời câu hỏi của ông, mà là cười quan tâm đến thân thể ông.

Quốc Vương gật gật đầu: " Tiêu Chinh có trở về hay không?"

Nghe thấy ông nhắc đến Tiêu Chinh, nụ cười trên mặt Tiêu Đỉnh càng thêm xán lạn: " Phụ hoàng vì sao lại vội vàng để Đại ca trở về như vậy, là vội vàng đem vương vị truyền cho anh ấy sao?"

Tiêu Đỉnh hỏi vấn đề này trực tiếp lại thẳng thắn, nghe vào tai Quốc Vương, chính là tiếp quá giới hạn.

" Không truyền cho hắn, chẳng lẽ còn truyền cho ngươi!" Quốc Vương nhíu mày, sắc mặt trong nháy mắt trở nên khó coi, trong ánh mắt nhìn Tiêu Đỉnh tràn ngập uy hiếp, bị khiêu khích khiến ông không vui.

Tiêu Đỉnh không hề động nhìn ông, bên môi vẫn lộ ra nụ cười: " Vì sao không thể truyền cho ta, ta so với Đại hoàng huynh, chỉ vì ta là Beta sao? "

" Ngươi biết là tốt rồi, vị trí đó ngươi không cần nghĩ đến, nhưng dựa trên biểu hiện của ngươi trong khoảng thời gian này, ta sẽ không bạc đãi ngươi."

Nghe giọng điệu bố thí của Quốc Vương, Tiêu Đỉnh cười nhạo một tiếng, đứng dậy: " Phụ hoàng có phải đã quên một chuyện hay không, Đại hoàng huynh trở về chờ đợi anh ấy cũng là tòa án xét xử, kết đảng riêng tham ô nhận hối lộ, phụ hoàng cho rằng cứ như vậy quên đi sao?"

" Quên đi thì như thế nào? Đế quốc này ta đều có thể giao cho nó, tham ô nhận hối lộ kết đảng riêng thì tính là cái gì!"

" A." Tiêu Đỉnh cười ra tiếng, " Phụ hoàng quả nhiên đối với Đại ca không giống nhau, có phải chỉ cần anh ấy là Alpha, cho nên mặc kệ làm cái gì cũng được?"

" Ngươi đã biết, cũng không cần hỏi những thứ này nữa, ngươi muốn oán, liền oán chính mình vì sao là Beta, vương vị Đế quốc không có khả năng giao cho một Beta."

" Vậy nếu Tiêu Chinh không trở về được nữa thì sao?" Tiêu Đỉnh cũng không gọi một tiếng Đại hoàng huynh nữa, gã nhìn Quốc Vương, chuyện cho tới bây giờ tựa hồ vẫn không muốn xé mặt với Quốc Vương để nhận sự tàn nhẫn như hiện tại.

" Làm sao có thể, ngươi đối với nó làm cái gì, không, ngươi không có năng lực này, có người giúp ngươi!" Quốc Vương trước tiên từ trong lời nói của gã tìm được đáp án, " Có phải Vương Nhất Bác hay không, ngươi cư nhiên mua chuộc Vương Nhất Bác??!"

Thấy ông hiểu lầm, Tiêu Đỉnh cũng không giải thích, chỉ cười nói: " Thời gian trôi qua lâu như vậy, Tiêu Chinh nếu có thể trở về, làm sao có thể kéo dài đến bây giờ, phụ hoàng ngươi cũng nên đối mặt với hiện thực đi."

" Hiện thực chính là ta không tự tay đem vương vị truyền cho ngươi, ngươi cũng không cần nghĩ, ra ngoài, đừng để ta gặp lại ngươi!" Quốc Vương chịu đựng tinh thần trì đau đớn, đối với Tiêu Đỉnh rít gào quát tháo.

" Còn có một chuyện ngươi có thể không biết." Tiêu Đỉnh lại không động đậy, hôm nay gã tựa hồ đã muốn cùng Quốc Vương giải quyết toàn bộ mọi chuyện: " Ngươi bỏ ra một số tiền lớn mua Lam Bối cho mẫu hậu, còn có một cái tên khác, gọi là Mộng Yểm Chi Thạch, biết vì sao y lại nhanh như vậy trở về Thần Thú không? Nhờ Lam Bối của ngươi đó, để cho y ngày đêm đều có thể mơ thấy Thích Hoàng hậu, khiến y sợ hãi cả về thể xác lẫn tinh thần, ngươi nói tinh thần của y có thể tốt hay không? Cũng nhờ y chết đúng lúc, bằng không ngài làm sao có thể đem tức giận trút lên người Nhị hoàng huynh, để Nhị hoàng huynh cũng sớm trở về Thần Thú, quét sạch chướng ngại cho ta. Lại nói tiếp tất cả cơ hội này, đúng là nhờ phụ hoàng, cho dù ngài không tự mình truyền ngôi vị cho ta, ta cũng có thể chờ ngài trở về Thần Thú, tự mình ngồi ở vị trí đó, ta không vội, ta có rất nhiều kiên nhẫn có thể chờ."

Nhìn Quốc Vương bởi vì lời nói của gã thay đổi sắc mặt, Tiêu Đỉnh cười rộ lên: " Phụ hoàng, tận hưởng cho tốt thời gian cuối cùng này, ngài không muốn gặp ta, sau này ta cũng sẽ không lại quấy rầy ngài nữa."

Bỏ lại những lời cuối cùng, Tiêu Đỉnh không dừng lại chút nào, xoay người rời đi.

Hoàng cung to lớn như vậy hiện giờ đều nghe lời gã, Quốc Vương đã không còn đáng sợ, hết thảy đều chờ chính ông ta sụp đổ mà chết.

Khoảnh khắc đóng cửa lại, gã nghe thấy Quốc Vương thống khổ rên rỉ, chỉ còn lại thống khoái!

Lúc này đem tất cả thu vào trong mắt, Tiêu Chinh thống khổ đỏ hốc mắt, đột nhiên đứng lên: " Để cho ta trở về, các ngươi muốn làm cái gì ta đều đáp ứng!"

Gã nhìn chằm chằm Tiêu Đỉnh trong ảnh ba chiều, lần thứ hai thấy tàn nhẫn của gã làm khiếp sợ.

Cửa phòng giam cầm bị người từ bên ngoài đẩy ra, Hạ Thanh xuất hiện ở cửa: " Đại điện hạ muốn đi đâu?"

Đột nhiên nhìn thấy người tới, Tiêu Chinh trong nháy mắt ý thức được cái gì đó: " Thì ra các người là một giuộc!"

Hạ Thanh nở nụ cười, nhưng tâm tình lại chưa đạt tới đáy mắt: " Giuộc nào, Đại điện hạ không cần nói khó nghe như vậy, chỉ là hợp tác mà thôi, Đế quốc đã mục nát, cứ tiếp tục như vậy, sẽ liên lụy đến tất cả mọi người, không bằng sớm tìm đường ra. "

" Các ngươi điên rồi, đây là mưu phản, Thần Thú sẽ giáng xuống trừng phạt!" Tiêu Chinh vì suy nghĩ điên cuồng của bọn họ mà cảm thấy khiếp sợ, nhưng phần lớn là sợ hãi, bởi vì gã cảm thấy Đế quốc ở thế hệ của bọn họ có thể thật sự sắp đi đến hồi kết.

" Trừng phạt, hiện giờ ta chỉ nhìn thấy Thần Thú trừng phạt hoàng thất, hoàng thất đã sớm thất tín, làm sao còn có một chút uy tín nào đáng nói, không nên cố gắng giãy giụa nữa, nhận mệnh đi Đại điện hạ."

" Các ngươi rốt cuộc muốn ta làm cái gì?"

" Tiêu Đỉnh làm tội ác, chỉ có ngài chính miệng vạch trần, mới thích hợp nhất, nếu Đại điện hạ chuẩn bị tốt, chúng ta có thể đưa ngài qua gặp Bệ hạ lần cuối."

" Các ngươi muốn ủng hộ ai lên ngôi?"

Hạ Thanh cười rộ lên, giờ khắc này trong mắt hắn rốt cục có một chút nhiệt độ: " Đại điện hạ sẽ nhìn thấy, mời."

Tiêu Chinh hít sâu một hơi, gã biết chuyện cho tới bây giờ, đã không có quyền nói không.

Từ phòng đi ra, Tiêu Chinh mới ý thức được, thì ra trong khoảng thời gian này, gã vẫn ở khách sạn Quang Diệu.

Vương Nhất Bác thật đúng là lợi hại, những thế gia này không biết vì cái gì bị hắn lôi đến cùng một chỗ.

Mục Tu đứng ở gần xe bay cười rộ lên với gã: " Đại điện hạ, đoạn đường này sẽ do ta đưa ngài qua."

" Ngươi là ai?"

" Ta là Mục Tu."

" A, không nghĩ tới Mục gia còn có một người thông minh như ngươi, ngươi đưa ta vào như thế nào!" Lúc này trong hoàng cung đã bị Tiêu Đỉnh hoàn toàn khống chế, chỉ bằng một mình tên này, có thể để cho gã gặp Quốc Vương sao?

Mục Tu không lập tức trả lời gã, mà mở cửa xe, ý bảo lên xe.

Trên đường đến cung điện êm ái và thuận lợi.

Cho đến khi chiếc xe dừng lại, Mục Tu lấy ra một cái hộp, sau khi mở ra là một cái mặt nạ.

Thấy thế, bỗng nhiên liền hiểu được ý tứ của Mục Tu, cười nói: " Không nghĩ tới ngươi còn có thiên phú như vậy."

Mục Tu gật đầu: " Vinh hạnh được ngài khen ngợi."

Thay gã mang mặt nạ giả, Tiêu Chinh từ trên xe xuống, quần áo trên người đã đổi thành trang phục tùy thị trong hoàng cung.

Mục Tu đưa cho gã một cái thẻ kiểm soát truy cập.

Tiêu Chinh tiếp nhận nói: " Các ngươi không sợ ta đi vào, sẽ không dựa theo ý các ngươi mà làm?"

" Đại điện hạ tốt nhất không nên làm như vậy, nhưng ngài nếu muốn kích thích cũng có thể thử xem."

" Xem ra trong hoàng cung này cũng có người các ngươi sắp xếp, hiện tại ta thật sự rất tò mò, Vương Nhất Bác vì ngày này đến tột cùng đã chuẩn bị bao lâu."

Mục Tu không có biện pháp trả lời vấn đề này của gã, chỉ cười nhìn gã đi vào.

Có thẻ mở cửa, Tiêu Chinh muốn tiến vào hoàng cung rất thuận lợi.

Gã lớn lên ở đây từ khi còn nhỏ, mỗi con đường đi đến đâu gã biết rất rõ.

Một đường né tránh tùy thị tuần tra, đi tới trước cửa tẩm cung Quốc Vương.

Nghe từ bên trong truyền ra tiếng rên rỉ thống khổ, Tiêu Chinh nhíu mày, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, liền nhìn thấy Quốc Vương té trên mặt đất thống khổ giãy giụa.

Lúc này nửa người dưới của Quốc Vương đã hoàn toàn thú hóa.

Nghe thấy động tĩnh, một đôi mắt màu đỏ nhìn qua, phát ra tiếng gào thét khàn khàn.

Tiêu Chinh giơ tay xé mặt nạ trên mặt, đến nơi này đã không cần ngụy trang: " Phụ hoàng, con là Tiêu Chinh!"

Thấy gã, vẻ mặt dữ tợn của Quốc Vương dừng lại, sau đó vươn tay về phía gã.

Tiêu Chinh vội vàng nhào tới bắt lấy: " Phụ hoàng, con đã biết, là Tiêu Đỉnh làm, xin lỗi con về trễ."

Quốc Vương nhịn tinh thần trì bạo liệt, khắc chế không cho mình tiến thêm một bước thú hóa: " Tiêu Chinh... giết... giết nó..."

Nó ở đây hiển nhiên là chỉ Tiêu Đỉnh.

Tiêu Chinh gật đầu: " Được."

Nhận được câu trả lời của Tiêu Chinh, Quốc Vương thở phào nhẹ nhõm: " Tiêu Chinh... vương vị... cho..."

Hết chap 136.