Edit: Điềm Điềm.
Beta: Cá.
*******************
Dựa theo tính cách của Vương Nhất Bác, nếu không phải nhìn thấy bài viết này, có lẽ Tiêu Chién chưa bao giờ chân chính hiểu được những lời chỉ trích và vất vả mà hắn từng trải qua trong quá khứ bởi vì hắn chưa từng kể lể hoặc hé răng một chữ về những chuyện đó.
Bởi vì Vương Nhất Bác có thể chịu được, nên hắn không bao giờ nói ra.
Loại người này cho dù bị nghi ngờ, cũng chỉ biết dùng thực lực khiến cho người khác câm miệng.
Làm cho cậu cảm thấy kính nể đồng thời lại rất đau lòng.
Từ bài viết trở ra, Tiêu Chiến ổn định cảm xúc.
Đăng nhập vào tài khoản xác thực tên thật của Tứ điện hạ, gửi tin nhắn đầu tiên trong đời vì người khác——
Tiêu Chiến: Nguyên soái thân thể rất tốt, xin mọi người đừng nghe tin đồn [hình ảnh]...
Đính kèm là một bức ảnh Vương Nhất Bác đứng trong phòng bếp tắm mình trong ánh hoàng hôn rực rỡ.
[ Tứ điện hạ, Tứ điện hạ chân thật sao????? ]
[ Ảnh này trời ơi, Nguyên soái là muối có vị ngọt đúng không, ảnh này quá hợp ý tôi luôn!!! ]
[ Tứ điện hạ tự mình lên tiếng, đây là thể hiện tình yêu với bạn đời sao!!!!!? ]
[ Awsl, hai người thật là ngọt muốn chết tui!!!!!! ]
[ Mới nhiêu đây mà đã muốn chết, ngây thơ!!!!! ]
[ Lần trước chuyện của Tứ điện hạ Nguyên soái tự mình lên tiếng, lúc này đến phiên Tứ điện hạ bảo vệ Nguyên soái mà tự mình lên tiếng, bọn họ thật sự rất ngọt ngào, lần sau Điện hạ đăng ảnh phiền toái phát ảnh chung càng đẹp hơn!!!!! ]
[ A a a a, tôi tin tưởng bọn họ là tình yêu đích thực, ai nói AB sẽ không có kết quả, đây không phải sao!!! ]
......
Làm xong điều muốn làm, Tiêu Chiến trong quang võng đăng xuất ra, cậu biết tin tức này của mình có thể không thay đổi được gì, nhưng muốn cậu vào thời điểm này thờ ơ lạnh nhạt, cậu làm không được.
Từ trong phòng đi ra, liền đụng phải đôi mắt màu vàng nâu của Vương Nhất Bác, trong lòng Tiêu Chiến nhẹ nhàng run động, con ngươi đen mang theo kinh ngạc.
Vương Nhất Bác đảo qua cậu hỏi: " Ổn chứ? "
Ý thức được hôm nay mình ra khỏi phòng muộn hơn thường ngày để Vương Nhất Bác phải lo lắng, Tiêu Chiến trong lòng ấm áp cười nói: " Tôi rất tốt, chính là tham ngủ một chút. "
" Vậy là tốt rồi." Giọng điệu căng thẳng của Vương Nhất Bác thoải mái hơn rất nhiều, lui về phía sau một bước: " Tôi đã nấu cháo, còn có thịt..."
" Thật sao, vậy chúng ta mau đi ăn đi, tôi đói bụng." Nhìn trạng thái của đối phương dường như cũng không biết chuyện trên mạng, Tiêu Chiến thở phào nhẹ nhõm đồng thời cũng có chút khổ sở, bởi vì cậu biết Vương Nhất Bác sớm muộn gì cũng sẽ biết.
Sư tử lớn tiên sinh dịu dàng như vậy, tại sao luôn luôn bị tổn thương?
Vương Nhất Bác nấu cháo trắng, lại nướng một ít bánh mì cùng thịt.
Không thể so sánh với bữa sáng của Tiêu Chiến nấu nhưng hương vị cũng không tệ.
Hơn nữa Tiêu Chiến rất thích ăn thịt do Vương Nhất Bác nướng, thơm thơm mềm mại, vào miệng như tan ra.
Ăn một miếng, thật thỏa mãn.
Giải quyết xong bữa sáng xong, Tiêu Chiến bảo 0520 mang theo A Nhất A Nhị tiếp tục công việc, hôm nay phần nền hẳn là có thể xây dựng hoàn thành, nếu như hiệu suất cao mà nói, tầng một nhà kính cũng có thể xây xong.
Ngay khi hai người dọn dẹp phòng bếp, chuẩn bị đi ra ngoài, hệ thống an ninh ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tin tức: " Vương gia chủ đến."
Vương gia chủ.
Nghe thấy ba chữ này Tiêu Chiến liền nhìn về phía Vương Nhất Bác.
Cậu vừa mới đọc xong bài viết, ấn tượng đối với Vương Nhất Chung hoàn toàn không tốt lên được: " Để ông ta vào sao? "
Nhìn thấy được lo lắng trong mắt của tiểu Omega dành cho mình, Vương Nhất Bác cong môi cười trấn an: " Đừng lo lắng, tôi có thể giải quyết. "
Dứt lời, Vương Nhất Bác đồng ý để cho hệ thống an ninh ngoài cửa mở ra.
Hai người đứng sóng vai bên cạnh nhau, nhìn Vương Nhất Chung gia chủ nhà họ Vương từ cửa chính từng bước từng bước đi về phía bọn họ.
Trên người Vương Nhất Chung không có mặc quân phục, chỉ mặc một thân quần áo giản dị, nhìn qua thật sự là chỉ là đơn thuần đến ghé thăm.
Đi tới trước mặt hai người, Vương Nhất Chung thoạt nhìn cũng không vì Vương Nhất Bác đang đứng ở chỗ này mà cảm thấy ngoài ý muốn, càng không bởi vì việc xuất hiện trên mạng mà cảm thấy mất tự nhiên.
Ông nhìn họ với đôi mắt yêu thương như những người lớn dành cho con cháu trong nhà.
Mà Tiêu Chiến không phải thật sự ngốc bạch ngọt ngây thơ không hiểu sự đời, bằng không thật đúng là dễ dàng bị diễn xuất của ông ta lừa gạt.
" Ngươi thoạt nhìn khôi phục không tệ, khí sắc Tứ điện hạ cũng rất tốt."
" Xin chào Vương gia chủ. Nhất Bác, chúng ta dẫn Vương gia chủ đi phòng khách nói chuyện đi."
Vương Nhất Bác không trả lời, chỉ gật nhẹ mái đầu, nghiêng người làm tư thế mời đối với Vương Nhất Chung.
Mà Vương Nhất Chung lại tỏ ra mình là người hiểu biết quy củ, không dám tự quên thân phận làm khách, mở miệng nói: " Nguyên soái, Tứ điện hạ mời. "
Hắn dứt lời, Vương Nhất Bác không nhường nữa, trực tiếp mang theo Tiêu Chiến đi đến phòng khách.
Sau khi ba người ngồi xuống, Tiêu Chiến pha một ấm trà mao tiêm bưng đến rót vào ba chiếc tách sứ trắng noãn.
Mao tiêm xanh non trải qua nước nóng, tản mát ra hương trà thơm ngon, trong trẻo nhàn nhạt như cảm giác mát lành sau mưa, làm cho người ta thoải mái đồng thời cũng làm cho người ta khao khát.
Ngửi thấy hương vị này, Vương Nhất Chung không khỏi nhìn về phía ấm trà trong tay Tiêu Chiến, trong mắt hiện lên kinh ngạc.
Ông cũng là người yêu thích trà, trong nhà lại có trà sư chuyên môn, nhưng trà pha ra lại hoàn toàn không có loại cảm giác thanh thuận giống như thế này.
Thế nên Vương Nhất Chung bèn mạo muội hỏi:" Trà này của Tứ điện hạ thật không tồi."
Nghe vậy, Tiêu Chiến cũng híp mắt cười với Vương Nhất Chung: " Bất quá chỉ là trà bình thường, không gánh nổi Vương gia chủ khen ngợi. "
Dứt lời, cậu đem ba tách trà rót xong, đặt một tách trà thơm trước mặt ông, ý bảo ông uống.
" Tứ điện hạ khiêm tốn." Vương Nhất Chung nói xong bưng lên uống một ngụm, vào miệng thơm ngọt, hương trà lưu răng.
Ngụm thứ nhất uống xuống, Vương Nhất Chung lập tức nâng tách trà lên uống ngụm thứ hai, cỗ dư vị thanh ngọt linh động này làm cho ngũ cảm của ông cực kỳ thoải mái.
Một tách trà này, so với trà ông ta uống ở phòng trà tốt nhất tinh cầu thủ đô chỉ hơn không kém.
Vương Nhất Bác nhận lấy trà Tiêu Chiến đưa tới, cũng không vội vàng uống mà cầm trong tay, ngón cái ôm lấy tách trà.
Một chén trà nhỏ rất nhanh đã bị Vương Nhất Chung uống hết, nhưng Tiêu Chiến lại phảng phất như không nhìn thấy, hoàn toàn không có ý muốn thêm trà cho ông ta.
Vì thế Vương Nhất Chung đành phải đè nén tiếc nuối trong lòng, ánh mắt nhìn về phía Vương Nhất Bác: " Gần đây trên mạng lưu truyền một vài thứ, không biết con có nhìn thấy hay không? "
Đây cũng là điều mà Tiêu Chiến thắc mắc nên trong lòng cậu hơi căng thẳng, theo bản năng nhìn về phía Vương Nhất Bác, con ngươi đen nổi lên một chút lo lắng.
Vương Nhất Bác nhàn nhạt liếc Vương Nhất Chung: " Thúc phụ nói là chuyện tinh thần trì của ta bị thương sắp sụp đổ sao? "
" Xem ra con cũng biết, ta còn không biết nói với con như thế nào mới tốt. Hiện tại nếu con đã biết, ta cũng nói thẳng, tiểu tử A Nguyện từ trước đến nay không có đầu óc, nó cũng không nghĩ tới một câu nói của nó sẽ chọc cho người ngoài phỏng đoán sai lệch nghiêm trọng đến như vậy. Bất quá việc này cũng nhắc nhở ta, nếu như con cần hỗ trợ thì ngàn vạn lần đừng ngại mở miệng, tinh thần trì loại địa phương này đối với Alpha có bao nhiêu trọng yếu, hẳn là không cần ta nói cho con biết chứ?"
" Thúc phụ là cảm thấy ta bị thương tinh thần trì sao, tình nguyện tin tưởng lời nói của người ngoài, cũng không nguyện tin tưởng ta?"
Ngữ khí của Vương Nhất Bác từ trước đến giờ không thay đổi, vẫn là một bộ dáng thanh cao lạnh lùng. Cũng là bộ dáng mà Vương Nhất Chung ghét nhất, phảng phất như trời sụp đổ, cũng sẽ không thể làm cho hắn nhíu mày một chút.
" Làm sao có thể, nếu ngươi không có việc gì, tự nhiên tất cả mọi người đều rất cao hứng, nếu là thật sự có chuyện, con cũng tốt nhất không nên giấu giếm, nói cho cùng chúng ta đều là người nhà, tinh thần trì không giống như những nơi khác, một khi sụp đổ tùy thời đều có thể mất khống chế, đợi đến lúc đó, hối hận cũng không kịp. Người nói đúng không, Tứ điện hạ?"
Vương Nhất Chung đột nhiên nhìn về phía Tiêu Chiến, hiển nhiên là muốn từ chỗ cậu tìm chút đột phá.
Thế nhưng Tiêu Chiến nghe thấy những lời này, nâng con ngươi đen nhìn về phía ông ta: " Vương gia chủ, vấn đề này ta cũng không trả lời được, dù sao tinh thần trì sau khi sụp đổ dẫn đến không khống chế được ta lại chưa từng thấy qua. "
" Ha ha, thiếu chút nữa đã quên, Tứ điện hạ một người thâm cư giản xuất*, chưa từng thấy qua cũng là hợp tình hợp lý, ta cũng chỉ là có xúc động mà nói ra. A Bác không có việc gì tự nhiên là chuyện tốt." Vương Nhất Chung cầm chén trà trong tay, trong lòng có đánh giá mới đối với Tiêu Chiến.
*Ru rú xó bếp; ít giao du với bên ngoài; cấm cung trong nhà (châm biếm người ít ra ngoài tiếp xúc với xã hội)
" Cho nên thúc phụ vẫn phải quản giáo Vương Nhất Nguyện thật tốt mới được, cơm có thể không ăn, nhưng lời không thể nói bậy, huống chi là loại chuyện này, thúc phụ ta nói đúng không?" Tiêu Chiến cười tủm tỉm nhìn ông, thanh âm cũng mềm mại, nhưng lại mang theo tính công kích.
Ngồi ở một bên, trong mắt Vương Nhất Bác nổi lên ý cười, bưng chén trà trong tay uống một ngụm trà trong chén, rất ngọt ngào.
Đây là tiểu Omega đang bảo vệ hắn.
" Vương Nhất Nguyện gần đây rất nhàn rỗi sao?" Vương Nhất Bác buông chén trà xuống, lạnh nhạt ngước mắt lên.
Vương Nhất Chung trong lòng căng thẳng: " Sau khi trở về ta sẽ dặn dò nó vài câu, bảo nó sau này không được nói lung tung. "
" Hắn hiện giờ cũng đã không còn nhỏ nhưng mới chỉ là Trung tướng, thúc phụ liền hài lòng sao?"
" Chuyện này A Nguyện rất vô tội, lời đồn bên ngoài cũng không phải nó có thể kiểm soát, nhưng xảy ra chuyện như vậy, ta sẽ để cho nó tự mình xin lỗi. "
" Vì sao thúc phụ lại khẩn trương như vậy, cảm thấy ta sẽ làm tổn thương hắn sao? "
Thời khắc này Vương Nhất Chung không mở miệng, hiển nhiên ông ta chính là nghĩ như vậy. Mục đích ông ta, một là vì Vương Nhất Nguyện mà đến, hai là vì xác định thân thể Vương Nhất abacs có phải thật sự có vấn đề hay không.
Chỉ là từ một khắc ông ta bước vào nơi này nhìn thấy Vương Nhất Bác, ông liền biết chuyện trong lòng chờ mong sẽ không phát sinh, một trận chiến Tinh Hải cũng không giết chết được Vương Nhất Bác, mạng của hắn quả thực rất tốt!
Vương Nhất Bác đặt tách trà trong tay xuống bàn, Tiêu Chiến phi thường săn sóc rót đầy cho hắn, sau đó mở miệng nói: " Thúc phụ nói hắn vô tội, chẳng lẽ phía sau màn đẩy tay thật sự là Nhị ca ta sao? "
Trong đôi mắt trắng đen rõ ràng của Tiêu Chiến tràn đầy ngây thơ, chỉ là đến khi mở miệng ra lại suýt nữa giết chết Vương Nhất Chung.
Ông ta phải trả lời những lời này như thế nào?
Nếu nói không vô tội, chính là đang đánh vào mặt trên dưới nhà họ Vương, đến lúc đó Vương Nhất Bác sẽ nhằm vào Vương Nhất Nguyện.
Nếu nói là có lý, có căn cứ mà vẫn khẳng định vô tội, sau khi trở về, liền chờ Nhị điện hạ đến cửa đi.
" Thúc phụ sao lại không nói lời nào?"
Ý cười bên môi Vương Nhất Bác không dứt, tiểu Omega của hắn mang theo công kích làm cho tâm tình hắn sung sướng, thậm chí ngay cả một người đáng ghét, lúc này nhìn cũng có thể tiếp nhận vài phần.
Sắc mặt Vương Nhất Chung dùng mắt thường có thể thấy được nhanh chóng chuyển sa sầm xuống: " Là A Nguyện nói chuyện không để ý, ta sẽ để cho hắn thanh minh xin lỗi. "
Nhìn Vương Nhất Chung cố gắng chống đỡ, Vương Nhất Bác gật gật đầu, thu liễm cảm xúc trong mắt: " Thúc phụ nếu đã có ý để hắn xin lỗi... vậy thì làm đi. "
" Chúng ta rốt cuộc vẫn là người một nhà, A Bác, nhà họ Vương vĩnh viễn đều là hậu thuẫn của con, hôm nay nhìn con cùng Tứ điện hạ ân ái có thừa, chúng ta cũng có thể yên tâm, sẽ không quấy rầy hai đứa nghỉ ngơi, cáo từ. " Nói xong Vươnv Nhất Chung đứng dậy cũng không do dự rời đi.
Hết chap 54.