Edit: Điềm Điềm.
Beta: Cá.
**************
Quả nhiên giống như dự đoán, buổi tối trở về, An Hùng liền nhận được tin tức Mục gia gửi tới đối với hôn sự của hai người còn phải suy nghĩ nhiều hơn một phen.
Mặc dù sớm đoán được sẽ như vậy, nhưng khi thật sự là như thế, An Hùng vẫn phát hỏa.
Thế nên ông vốn đang trên bờ vực xao động, tiến thêm một bước xấu đi, mơ hồ đã đến bờ vực sụp đổ.
Tâm phúc thấy vậy đem máy trị liệu đẩy tới, ánh sáng dịu nhẹ chiếu lên người An Hùng, nhưng chỉ là trị ngọn không trị gốc.
An Hùng nhịn đầu đau muốn nổ tung: " Không phải nói chủ cửa hàng bị An Liệt Ninh nhìn trúng, trong thời kỳ xao động rất có thiên phú sao, đi nhắn tin mua ít hương liệu cao cấp. "
" Vâng."
Sau khi tâm phúc rời đi, An Hùng nằm ngửa trên giường, nhắm mắt lại, năm giác quan vốn thập phần sắc bén trong thời kỳ xao động bị phóng đại mấy chục lần, tiếng ồn ào làm cho tinh thần trì của ông sưng lên thống khổ, nhưng lúc này lại chỉ có thể nhẫn nại.
•••52Hz•••
Nền móng nhà kính cùng với tầng một xây dựng hoàn thành khi trời vừa tối đen, 0520 mang theo A Nhất A Nhị tẩy sạch trở về phòng sạc điện.
Nhìn thành quả trong viện, Tiêu Chiến chỉ cảm thấy trong ngày mai nữa thôi, nhà kính của bọn họ có thể xây xong.
Đồ đạc cậu mua từ quang võng như các đồ trang trí vân vân, mấy ngày nay cũng lục tục được gửi đến.
Chờ khi trang trí xong, nhà kính cậu tâm tâm niệm niệm sẽ hoàn thành.
Ăn cơm tối xong, Tiêu Chiến trở về phòng đăng nhập vào quang võng.
Liền thấy khu tin tức bay ra Vương Nhất Nguyện xin lỗi ——
Vương Nhất Nguyện:" Tôi xin lỗi vì những lời nói không đúng đắn của tôi mang lại rắc rối cho đại ca và tất cả mọi người, ở đây trịnh trọng xin lỗi tất cả mọi người và tuyên bố rằng Nguyên soái khỏe mạnh, không có gì đáng ngại, cúi đầu!"
[ Tần Trung tướng không phải là bị uy hiếp chứ, như thế nào trước sau hoàn toàn không giống nhau? ]
[ Thập phần hoài nghi, Nguyên soái có phải thu thập hắn hay không, emmmmm!!!! ]
[ Nói đi nói lại tôi hiện tại cũng không biết cái gì là thật cái gì là giả, không thể có một tin tức rõ ràng nói cho chúng ta biết, Nguyên soái rốt cuộc có bị thương hay không sao??? ]
[ Phía trên đang lải nhải xiêu vẹo gì đấy, là ngươi nghe không hiểu hay là không biết chữ, buổi sáng Tứ điện hạ đã sửa miệng Vương Nhất Nguyện còn không đủ nói rõ Nguyên soái không có việc gì sao, còn muốn Nguyên soái tự mình gọi điện thoại nói cho ngươi biết ngài không có việc gì mới tin sao???? ]
[ Nguyên soái không có việc gì thật sự là quá tốt, chính là không biết khi nào mới có thể nhìn thấy ngài!!!!! ]
[ Nguyên soái không có việc gì, an nguy của Đế quốc được bảo đảm!!!!!! ]
[ Tôi biết quả dưa này tôi nhất định có thể ăn được ha ha ha, Nguyên soái không có việc gì hôm nay tôi chuẩn bị ăn thêm một chén cơm!!!!!!! ]
......
Tiêu Khải: " Thấy tin tức Vương Trung tướng @Vương Nhất Nguyện mới nhớ tới, hôm nay đến bái phỏng Nguyên soái, Vương Nhất Bác hết thảy đều an ổn, cũng nhờ ta nói với mọi người một tiếng.
Ba ngày sau Nguyên soái sẽ trở về quân khu phục chức chăm chỉ chức trách hoàn thành nhiệm vụ mà Đế quốc và nhân dân giao phó.
Hy vọng mọi người an tâm ^ ^."
[ A a a a, chính thức tự mình chứng thực!!!!! ]
[ Nhị điện hạ đây cũng là đang phản bác tin đồn đi, liền hỏi những người lúc trước nói phía sau màn là người của Nhị điện hạ mặt có đau hay không!!!! ]
[ Nguyên soái lập tức sẽ trở về quân khu phục chức, tôi nghe được tin tức, cảm giác an toàn nhất thời bạo liệt!!!!! ]
[ Nguyên soái rốt cục khôi phục rồi!!!!!! ]
[ Lúc trước nói tinh thần trì của Nguyên soái vụn vỡ, liền hỏi đám hắc tử các ngươi, tinh thần trì sụp đổ có thể nhanh như vậy khôi phục sao, các ngươi mặt có đau hay không???? ]
......
Khu tin tức bởi vì Vương Nhất Nguyện cùng Tiêu Khải một trước một sau phát ra tin tức mà náo nhiệt không chịu nổi.
Sau khi xác định lần sóng gió này cứ như vậy trôi qua, Tiêu Chiến mới thở phào nhẹ nhõm.
Đang chuẩn bị đăng xuất quang võng, nhìn thấy tin nhắn riêng trả tiền nhấp nháy.
Tiêu Chiến ngưng lại một chút ấn mở, tin nhắn của đối phương liền bay ra ——
[ Xin chào, xin hỏi giá của hương liệu cao cấp là bao nhiêu? ]
Đơn giản và trực tiếp, mục đích rất mạnh mẽ.
Chỉ là....
[ Xin lỗi, cửa hàng này không bán hương liệu cao cấp, không chấp nhận đặt riêng. ]
[ Tiền không là vấn đề ]
[ Vấn đề không phải là tiền ]
Tiêu Chiếb thấy đối phương hồi âm năm chữ kia, nhanh chóng hồi âm rồi không tiếp tục nữa, trực tiếp lựa chọn không nhìn đến.
Đănv xuất xong, cậu đã bắt tay vào đan chiếc áo len thứ hai.
An Hùng đợi hồi lâu, mới đợi đến khi tâm phúc trở về.
" Đồ đạc đã mua được chưa?"
" Đối phương không tiếp nhận đặt riêng, cũng không bán hương liệu cao cấp, ta chỉ có thể từ Hắc thành lấy giá cao thu ba viên hương liệu thấp cấp, ngài trước tiên dùng để giảm bớt một chút, ta mau chóng nghĩ biện pháp khác."
" Là chê tiền ít sao?"
" Không phải chuyện tiền bạc, đối phương trực tiếp cự tuyệt ta, hẳn là không phải hương liệu sư cao cấp."
An Hùng nghe vậy không mở miệng, chỉ ý bảo tâm phúc đem hương liệu cấp thấp đốt lên.
Theo hương liệu thắp lên, trong không khí tản ra hương trà nhẹ nhàng nhàn nhạt, hương vị thanh đạm xoa dịu năm giác quan nôn nóng của ông, giảm bớt một ít áp lực của tinh thần trì.
Làm cho ông cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Tâm phúc thấy vẻ mặt An Hùng thả lỏng, không khỏi nhìn thoáng qua hương liệu đang cháy.
Gã là một Beta không thể cảm thấy khoảng cách cụ thể giữa các hương liệu. Nhưng từ vẻ mặt An Hùng biểu hiện ra, cũng đủ để chứng minh, hương liệu cấp thấp này đối với ông ta có tác dụng.
Xem ra cửa hàng này, quả nhiên lợi hại như lời đồn bên ngoài.
Cũng khó trách bất quá chỉ là hương liệu thấp cấp, giá trị trên Hắc thành có thể tương đương với giá hương liệu cao cấp.
Ở biên vực lúc năm giờ sáng, Tiêu Chinh bị đài phát thanh đánh thức, trong nháy mắt mở mắt đứng dậy, từ trên lấy ra quần áo công nhân màu xám mặc vào.
Khi gã ra khỏi phòng, một hàng người đã đứng trên hành lang.
Những người này tóc rối bời, buồn ngủ, mệt mỏi lại phấn khởi, tất cả mọi người hình thái khác nhau, nhưng đều im lặng đứng ở chỗ này, chờ vệ sinh cá nhân xong sẽ đến nhà ăn ăn cơm sáng sau đó đi làm.
Vệ sinh cá nhân xong Tiêu Chinh sửa sang lại quần áo, gã đã đi làm hai ngày, mỗi ngày làm việc đều không giống nhau, có đôi khi bọn họ đến nhà máy chế tạo linh kiện, có khi là đi lên trên quét dọn vệ sinh.
Tất cả mọi thứ phải được kiểm tra, sau khi đủ điều kiện mới được cho phép ăn, nếu trong quá trình kiểm tra, bị phát hiện có lỗi, không đủ điều kiện không chỉ phải làm lại, mà còn bị trừng phạt không được phép ăn cơm.
Kỷ luật rất nghiêm ngặt.
Hai ngày nay, Tiêu Chinh vẫn không gặp lại Thích Vụ ngày đó dẫn gã tới nơi này.
Tìm người hỏi thăm, cũng chỉ nhận được ánh mắt lạnh, hoặc trực tiếp hỏi gã: " Tìm Thích ca làm gì?"
Làm cho gã càng thêm chắc chắn người đó ở chỗ này thân phận không đơn giản.
Bữa sáng là bữa sáng duy nhất được phục vụ hàng ngày mà không có bất kỳ yêu cầu nào, nói chung là miễn phí.
Tiêu Chinh từ trong xe ăn uống cầm một cái bánh bao, lấy một chén canh liền ngồi xuống, mông vừa mới chạm vào ghế, liền nghe thấy nhà ăn phát ra tiếng ồn ào.
Ngẩng đầu nhìn qua, liền nhìn thấy Thích Vụ hai ngày không xuất hiện đi thẳng vào.
Khi đi ngang qua gã, lãnh đạm liếc gã một cái.
Đưa mắt nhìn Thích Vụ đi qua, Tiêu Chinh theo bản năng đuổi theo, ánh mắt vừa vặn rơi vào miếng dán trên cổ cậu.
Trong mắt nổi lên một chút kinh ngạc.
Ngay sau đó ghế đối diện bị kéo ra, Thích Vụ ngồi xuống đối diện gã: " Lão huynh, ngươi nhìn ta như vậy, là mấy ngày không gặp liền nhớ sao? "
Động tác ăn cơm của Tiêu Chinh dừng lại, ánh mắt đảo qua số trước ngực Thích Vụ, 07.
Gã híp mắt thu hẹp cảm xúc: " Địa vị của ngươi ở đây rất cao sao, những người đó hình như đều rất sợ ngươi."
Thích Vụ cắn một cái bánh bao trong tay, nghe thấy lời này của gã liền cười rộ lên: " Bọn họ không phải sợ ta, bọn họ chỉ là muốn từ chỗ ta kiếm chút chỗ tốt, lần trước đi vội vàng, chưa kịp nói với ngươi, ngoại trừ không thể cho ngươi rời khỏi nơi này, ngươi muốn làm bất cứ chuyện gì, chỉ cần ngươi có tiền, ta đều có thể giúp ngươi hoàn thành. "
" Đáng tiếc ta không có tiền."
" Vậy thì không dễ làm, ta không làm ăn thua lỗ."
Lưu lại những lời này, Thích Vụ trực tiếp cầm bánh mì bưng cháo đứng dậy rời đi, có thể nói là tương đối lãnh khốc vô tình nhưng hoàn toàn chân thực.
Không có tiền, tất cả mọi thứ không là gì.
Tiêu Chinh không ngẩng đầu nhìn như thờ ơ với việc Thích Vụ rời đi, trên thực tế đang đánh giá lời nói của đối phương có đáng tin hay không.
Nếu Thích Vụ thật sự có thể làm được tất cả mọi chuyện đúng như y tự nói, hơn nữa chỉ nhìn tiền làm việc, đối với gã mà nói quả thật là một tin tức rất tốt.
Thích Vụ ăn cơm xong, không dừng lại trực tiếp rời đi.
Đồ Lẫm nhìn y từ trong thang máy đi ra, ánh mắt đảo qua miếng dán phía sau cổ, trong con ngươi đen đầy cảm xúc.
Thích Vụ từ trong thang máy đi ra, phảng phất như không nhìn thấy Đồ Lẫm, không chớp mắt đi qua bên cạnh anh, lại bị Đồ Lẫm nắm lấy cánh tay, một giây sau gáy mẫn cảm bị bàn tay ấm áp đè lại.
Trong nháy mắt làm cho Thích Vụ mềm nhũn hơn phân nửa thân thể, xù lông nói: " Con mẹ nó anh lại phát điên cái gì? "
" Đã đến lúc đổi miếng dán rồi."
Miếng dán Thích Vụ dùng là miếng dán ngăn cách dành riêng cho Omega, bởi vì bị Đồ Lẫm cắn qua, để tránh nhiễm trùng cần phải dán loại vật này.
Cũng may miếng dán của Omega ở quân khu không khác nhiều so với miếng dán của Alpha trong thời kỳ đặc thù. Nếu không nhìn gần căn bản nhìn không ra sự khác biệt, bởi vậy Thích Vụ dán cũng hoàn toàn không có gánh nặng tâm lý.
Chỉ là Alpha vừa mới đánh dấu qua mình sờ tới chỗ mẫn cảm ở cổ, cho dù có ngăn cách, cũng làm cho Thích Vụ mềm nhũn hai chân.
Hơn nữa y cùng Đồ Lẫm tin tức tố còn thập phần phù hợp.
Mùi nấm trong rừng rậm, cho dù Đồ Lẫm không phải cố ý phóng thích, y cũng có thể thập phần mẫn cảm bắt được.
Nâng tay muốn né tránh đụng chạm của Đồ Lẫm, kết quả đẩy nửa ngày không đẩy ra, tức giận trực tiếp nâng lên chân đạp, Đồ Lẫm mới bất đắc dĩ buông tay ra ngăn trở vị cấp dưới.
Thích Vụ tránh thoát đỏ mặt, bộ dạng bị khi dễ, con ngươi đen tố cáo trừng mắt nhìn anh.
Đồ Lẫm lăn xuống yết hầu, nhẹ nhàng nói: " Em dán cả buổi sáng, anh muốn giúp em khử trùng sau đó đổi mới. "
Nước bọt của Alpha không chỉ có tác dụng xoa dịu Omega được đánh dấu, còn thúc đẩy vết thương lành càng sớm.
" Không cần, tránh ra."
Đường rời đi bị chặn lại, Thích Vụ trừng mắt nhìn anh: " Đồ Lẫm chúng ta đã chia tay, anh không cần..."
" Chia tay cũng có thể tái hợp." Không để cho y nói xong, Đồ Lẫm đem cậu vòng vào giữa tường cùng mình, con ngươi đen nặng nề nhìn y, làm Thích Vụ cảm thấy có chút áp lực.
" Anh nói chia tay thì chia tay, anh nói tái hợp thì tái hợp, dựa vào cái gì, lúc trước anh quyết định, không phải cũng rất kiên quyết sao!" Thích Vụ đỏ hốc mắt, bộ dáng cố gắng kêu gào, hung dữ mang theo vài phần đáng yêu cố gắng chống đỡ.
Đồ Lẫm đặc biệt thích nhìn bộ dáng này của y, nhưng hiện tại anh chỉ cảm thấy đau lòng.
" Thực xin lỗi, Thích Vụ, anh biết nói chuyện này trong lòng em cũng giống như bị gai đâm vào, anh không có năng lực lui về thay đổi tất cả, chỉ có thể cam đoan lần sau anh sẽ không đẩy em ra, anh có thể thề."
" Hiếm thấy anh thề!" Thích Vụ không được tự nhiên quay đầu, nhưng ngữ khí cường ngạnh đã có vài phần mềm mại.
" Ngoan, trước tiên để cho anh giúp em xử lý xong vết cắn phía sau rồi lại nổi giận với anh có được không?"
Thích Vụ nhìn anh, nhẹ nhàng gật gật đầu.
Ngay trong nháy mắt Đồ Lẫm buông lỏng cảnh giác, Thích Vụ bỗng nhiên đưa tay về phía anh, sau khi vật ngã qua vai, nhìn Đồ Lẫm té trên mặt đất.
" Anh không phải rất tiêu sái sao, anh không phải anh hùng sao, không phải anh có thể anh dũng hy sinh, lưu lại tôi sống một mình sao? Như vậy chúc mừng anh, nguyện vọng của anh đã thành toàn.Thích Vụ của anh không có anh, cũng có thể sống rất tốt, thậm chí có thể trong tương lai không xa, tiêu tiền của anh, ngủ với Alpha khác. Đây không phải là suy nghĩ của anh lúc đẩy tôi ra tự mình đi chặn nòng pháo sao? Đồ Lẫm, anh chính là một tên khốn nạn, trước khi tôi hết giận, tốt nhất anh nên lăn thật xa!" Thích Vụ phát tiết xong còn không quên giẫm lên hai cước trên người anh, sau đó cũng không quay đầu lại sải bước rời đi.
Đồ Lẫm từ trên mặt đất đứng lên, nhìn dấu chân trên quần, bất đắc dĩ lại đau lòng.
Trận chiến Tinh Hải, bọn họ đánh rất gian khổ, lúc trước tình huống nguy cấp, hỏa lực của địch nhân đã tới gần, anh với tư cách là chỉ huy tối cao của chiến hạm, cùng chiến hạm đồng sinh cộng tử là trách nhiệm của anh. Cho dù lặp lại một lần nữa, anh vẫn sẽ đem Thích Vụ đánh ngất đưa y rời đi, đối với việc này anh cũng không hối hận.
Nhưng tiêu tiền của anh, đi ngủ với Alpha khác?
Miễn là anh còn sống, đừng hòng nghĩ đến!
Thích Vụ hùng hùng hổ hổ đẩy phòng ra, vừa định quay lại đóng cửa, một giây sau gáy bị đè lại, mùi nấm rừng rậm xông vào trong mũi.
Cánh cửa đóng lại.
Thanh âm trong vắt lạnh lùng vang lên bên tai, miếng dán sau gáy bị xé ra: " Tiêu tiền của anh ngủ với Alpha khác? "
Thích Vụ bị ấn vào tường, không phục mà giãy dụa một chút: " Đồ Lẫm anh có phải muốn chết hay không?"
" Anh không chết, em sẽ không có cơ hội ngủ với Alpha khác!"
Alpha trả lời câu hỏi, hương vị tin tức tố trên người càng thêm nồng đậm.
Thích Vụ nhắm mắt lại, âm thầm mắng một câu tục tĩu, kỳ nhạy cảm tên khốn này có thể qua nhanh được hay không?
" A!" Một giây sau, tuyến thể mẫn cảm bị cắn, Thích Vụ mắt đen trào ra sương mù, mềm nhũn thân thể, " Nhẹ một chút! "
Bất giác phát ra thanh âm mềm mại, giống như làm nũng, lấy lòng Alpha đang ở trong thời kỳ nhạy cảm.
Hết chap 57.