Edit: Điềm Điềm.
Beta: Cá.
***************
Hai người ôm nhau một hồi, trời dần dần tối đen.
Tiêu Chiến vụng trộm liếc mắt nhìn sư tử lớn bên cạnh.
Chú ý tới tiểu Omega nhìn trộm mình, Vương Nhất Bác trực tiếp quang minh chính đại nhìn thẳng vào đối phương.
Vì thế Tiêu - bị nhìn chằm chằm - Chiến đỏ mặt: " Tại sao lại nhìn em như vậy? "
" Tối nay em có muốn ở lại không?"
Điều trong lòng chờ mong bị đối phương hỏi ra, Tiêu Chiến cố gắng khắc chế rung động trong lòng: " Anh là đang mong chờ sao? "
" Ừm, đúng vậy." Vương Nhất Bác nghĩ giữa hai người không cần phải che giấu hay ngượng ngùng nữa liền nói" Anh muốn em ở lại. "
" Vì sao?" Tiêu Chiến tựa vào hắn, biết rõ còn cố hỏi.
" Bởi vì Alpha trong giai đoạn đánh dấu cần sự chăm sóc từ Omega của mình." Đôi mắt của Alpha bí ẩn và sâu sắc như một khu rừng.
Nhưng mà sâu thẳm như vậy cũng không làm cho người ta cảm thấy e ngại, ngược lại mang theo lưu loát ôn nhu, tinh tế tỉ mỉ đem cậu bao phủ ở bên trong.
Tiêu Chiến hai má đỏ lên, cậu biết Vương Nhất Bác sẽ nói như vậy là chiếu cố lòng tự trọng của cậu.
Khi Omega được đánh dấu, sự phụ thuộc vào Alpha tăng lên và tin tức tố Alpha mang lại cho Omega cảm giác an toàn.
Cho dù cậu cũng không cảm thấy mình bị phương diện này ảnh hưởng, nhưng cậu quả thật không muốn cùng Vương Nhất Bác tách ra.
Cong mắt cười như một con thỏ nhỏ ăn được cà rốt nằm gọn vào lòng hắn: " Vậy tối nay em ngủ ở chỗ anh được không? "
Vương Nhất Bác đưa tay ôm cậu vào lòng, hôn lên sườn mặt cậu: " Ừm. "
0520 âm thầm di chuyển bộ sạc của riêng mình đến phòng bên cạnh. ( Má đúng tội =]]]])
Vì tiểu chủ nhân, nó không tiện quấy rầy chủ nhân cùng Alpha của chủ nhân thân cận.
Đây là tinh tế mà người máy quản gia chuyên nghiệp nên có.
Trở lại phòng ngủ của mình, Tiêu Chiến ôm gối đầu đến cửa thì dừng lại, cậu lại mang theo búp bê sư tử nhỏ.
Có thể kết hợp con búp bê sư tử lớn và nhỏ a ~
Vương Nhất Bác đang trải giường nghiêng đầu nhìn tiểu Omega đang ôm gối cùng búp bê sư tử nhỏ tiến vào.
Tiểu Omega nhà hắn lúc này mặc trên người quần short, áo ngắn tay mát mẻ, lộ ra cánh tay cùng bắp chân mảnh khảnh lại xinh đẹp.
Làm cho người ta rất muốn tinh tế xem xét một phen.
Tiêu Chiến không biết suy nghĩ đen tối của Vương Nhất Bác, cậu đang đánh giá chiếc giường được trải gọn gàng, tuy rằng hiện tại hai người là loại quan hệ không bình thường, coi như là biểu lộ tâm ý với nhau. Nhưng ngủ cùng một chỗ như vậy, vẫn làm cho cậu có chút ngượng ngùng.
" Em đến trải cho. "
" Không cần, đã được rồi, em ngủ bên trong hay là bên ngoài?"
" Bên trong."
Nói xong, Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác nhận lấy gối đầu của mình đặt vào bên trong, còn vỗ nhẹ mặt gối, nhịn không được mím môi cười rộ lên.
Đem con búp bê sư tử nhỏ trong tay đặt bên cạnh con búp bê sư tử lớn, một lớn một nhỏ hai con búp bê sư tử thân mật tựa vào nhau, giống như cậu và sư tử lớn tiên sinh vậy.
Làm cho người ta cảm thấy hạnh phúc và ngọt ngào.
Sư tử lớn xoay quanh trên mặt đất tiến lại gần, nhẹ nhàng cọ cọ chân Tiêu Chiến.
Chọc cậu rũ mắt nhìn qua, ánh mắt vừa vặn dừng lại ở thỏ con đứng trên đầu sư tử lớn.
Nhìn chồi non màu xanh của thỏ con mọc ra một chiếc lá nhỏ, Tiêu Chiến kinh ngạc ngồi xổm xuống, đưa tay chọc chọc vào chiếc lá nhỏ kia.
Thân thể trong nháy mắt xuất hiện tê dại khiến cậu phải đỏ mặt.
Thỏ con bị chọc vào lá nhỏ dùng móng vuốt ngắn nắm lấy lỗ tai thật dài của mình, thân thể khẽ run rẩy ngửa ra sau, một đường từ trên đầu sư tử lớn trượt xuống, cuối cùng nằm trên lưng sư tử lớn, trong đôi mắt đỏ còn xuất hiện vòng muỗi @@
Sau khi ý thức được chồi non trên đầu thỏ nhỏ so với trước kia còn mẫn cảm hơn rất nhiều, Tiêu Chiến không dám đụng loạn, ôm thỏ con vào trong ngực, nhẹ nhàng sờ sờ cái đầu nhỏ của nó.
Thỏ con khôi phục thanh tỉnh ủy khuất nhìn cậu một cái, xoay người hướng Vương Nhất Bác duỗi móng vuốt: " Chiu chiu! "
Ôm ấp!
Tiêu Chiến đỏ mặt nhìn sư tử lớn tiên sinh đứng trước mặt cậu, mắt đầy dịu dàng lại bối rối.
Trong nhất thời bị một lớn một nhỏ nhìn chằm chằm như vậy, cổ họng Vương Nhất Bác bất giác làm ra động tác nuốt, đưa tay bắt lấy Tiêu Chiến cùng thỏ con ôm chặt vào trong ngực.
Lúc nằm xuống, Tiêu Chiến nghiêng người nhìn Vương Nhất Bác, tiến lại gần vùi vào ngực hắn: " Chúc ngủ ngon, Nhất Bác. "
Vị Alpha nào đó đột nhiên bị gọi tên xoay người ôm lấy cậu: " Chúc ngủ ngon, Tiêu Chiến. "
••••52••••
Vùng biên giới xa xôi, Tiêu Chinh vừa mới làm xong việc một ngày, ăn cơm tối trở lại phòng, gã không vội vàng đi tắm rửa, bởi vì khoảng thời gian này, người rửa mặt rất nhiều, cho dù gã có thể nhẫn nại hết thảy, nhưng cùng một đám người dùng chung một phòng tắm, vẫn là làm cho gã trong lòng mâu thuẫn.
Gã đem chuyện xảy ra hôm nay trong đầu nhớ lại một lần, sàng lọc ra tin tức hữu dụng cùng vô dụng, đây là việc gã từ phòng kín đi ra, mỗi ngày đều sẽ làm.
Gã muốn thông qua sàng lọc như vậy để rút ra chi tiết, tìm ra sơ hở.
Lúc trước tùy thị cùng gã đi tới nơi này cùng đội thân vệ hoàn toàn không biết đi đâu.
Gã nghi ngờ rằng họ vẫn có thể bị giam giữ ở đâu đó hoặc hoàn toàn không còn trên thế giới này.
Mà đám quân đội mang cờ hiệu Đế quốc đóng quân ở biên vực, tính chất đã thay đổi, bọn họ có lẽ đã trở thành quân đội tư gia của người nào đó, hoặc là bọn họ là cường đạo tinh vực cải trang thành quân nhân.
Tuy nhiên, tất cả những điều này vẫn là phỏng đoán, gã không có bằng chứng trực tiếp.
Đám người này phi thường cẩn thận, phạm vi hoạt động mỗi ngày của bọn họ đều được chỉ định an bài tốt, nội dung mỗi ngày đều không giống nhau.
Đôi khi gã sẽ được sắp xếp để lên trên phòng, đôi khi gã sẽ đi xuống dưới cùng để làm cho các bộ phận khác nhau.
Là Điện hạ Đế quốc lớn lên từ nhỏ, Tiêu Chinh chưa bao giờ làm chuyện như vậy, lòng bàn tay mềm mại của gã bởi vì những ngày này lao động trở nên thô ráp, nhưng vẫn không dám lười biếng, bởi vì chỉ có lao động mới có thể lấy được thức ăn.
Ngày xưa, gã từng vì thức ăn mà lo lắng sao?
Chiến hạm vững vàng xóc nảy, Tiêu Chinh ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trong vũ trụ sương mù bao phủ mơ hồ nhìn thấy ánh đèn.
Tiêu Chinh ngồi dậy đứng lên, kinh ngạc nhìn chùm ánh sáng kia.
Họ đã đến trạm tiếp tế chưa?
Đây là trạm tiếp tế nào trong biển sao Đế quốc?
" Phanh phanh!" Cửa phòng bị khóa chặt bị lực lớn gõ, một giây sau liền nghe thấy ngoài cửa truyền đến: " Tất cả mọi người đi ra, sắp tới trạm tiếp tế Cự Giải Tinh A-113, tất cả mọi người đến tầng một khoang hàng tập hợp chuẩn bị chuyển hàng, cho các ngươi ba phút thời gian chuẩn bị! "
Tiêu Chinh không có trì hoãn, vội vàng mở cửa ra, chống lại đôi mắt đen đang đứng ngoài cửa của Thích Vụ.
Nhìn thấy gã, Thích Vụ cười rộ lên: " Huynh đệ ngươi rất nhanh nha, có phải đã không thể chờ đợi được muốn đi lên trên hít thở không khí, vậy thì làm thật tốt, bữa cơm tiếp theo có thể ăn được đùi gà!" Nói xong còn không quên vỗ vỗ bả vai gã, tựa như bởi vì sẽ thêm đùi gà mà cảm thấy vui vẻ.
Tiêu Chinh khắc chế gật gật đầu: " Ta hiện tại có cần đi khoang tầng một tập hợp không? "
" Đúng vậy, đi đi." Thích Vụ nói xong với gã quay đầu đối với người phía sau cọ xát đi ra hô: " Nhanh lên, động tác nhanh lên, đi trễ, đừng trách ta không cho các ngươi cơ hội!! "
" Chỉ có Thích ca đối với chúng ta là tốt nhất, mỗi lần có loại cơ hội đi ra ngoài hít thở không khí này đều nghĩ đến chúng ta, yên tâm chúng ta tuyệt đối sẽ không để Thích ca mất mặt, các huynh đệ nhanh lên!" Một đám người đua nhau đi tới tầng một khoang tàu chờ tàu cập cảng.
Tiêu Chinh ẩn nấp trong đám người, trong lòng trào ra chờ mong, lúc này đây dừng lại có thể trở thành cơ hội tốt nhất gã rời khỏi nơi này hay không?
Trong không gian yên tĩnh, ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm vào cửa áp suất đang khóa chặt.
Tiếng bước chân truyền đến, có vẻ dị thường rõ ràng.
Tiêu Chinh nhìn Đồ Lẫm xuất hiện ở cửa, trên miệng đối phương ngậm điếu thuốc, ánh lửa đỏ tươi cùng nửa híp mắt, làm cho hắn thoạt nhìn có chút thô ráp. Ánh mắt dừng ở Thích Vụ đứng ở phía trước: " Lần này hóng gió lại là các ngươi! "
" Sếp, cơ hội đều là cạnh tranh công bằng."
Đồ Lẫm cười nhạo một tiếng: " Để cho người của ngươi ngoan ngoãn nghe lời, chạy trốn một người sẽ tính cho ngươi. "
" Yên tâm đi, bọn họ đều chờ ăn đùi gà, có phải hay không?"
" Vâng!" Một đám người đồng loạt trả lời.
" Ngài nghe, thật vang dội!"
Thích Vụ nhướng mày với Đồ Lẫm, Đồ Lẫm đem vòng khói phun lên mặt cậu: " Hy vọng lát nữa ngươi không nên bị vả mặt, con người ta rất nghiêm khắc. "
" Thủ đoạn của ngài ta tự nhiên biết."
Khi họ nói chuyện, con tàu hoàn thành việc cập bến.
Cửa áp suất không khí đóng chặt phát ra một tiếng phốc phốc, sau đó chậm rãi mở ra bên ngoài, cùng lúc đó cảnh sắc trên Cự Giải Tinh dần dần hiện ra trong mắt mọi người...
Hết chap 66.