Tân Nương Gả Thế Của Đại Sư Tử Nguyên Soái

Chương 74:




Edit: Điềm Điềm.
Beta: Cá.
*****************
Hôm nay Vương Nhất Bác đi làm không có mang theo túi đựng cơm màu xám, từ khi hắn ra khỏi bãi đỗ xe, tin tức liền dùng tốc độ cực nhanh truyền ra.
Phó quan đứng ở lầu hai nhìn chằm chằm Vương Nhất Bác hai tay trống không một đường đi vào văn phòng làm việc, nhịn không được nói với Cảnh Trực bên cạnh: " Ngài không đi xuống tìm hiểu một chút sao? "
Cảnh Trực nghiêng đầu nhìn về phía phó quan của mình, học theo động tác Vương Nhất Bác thường xuyên làm, nhíu nhíu mày.
Phó quan thu động tác của anh vào trong mắt, biểu tình có chút khó nói hết, Nguyên soái đại nhân người ta đẹp trai, khi làm ra động tác như vậy mang theo một chút hương vị, sao đến trên mặt Thượng quân của bọn họ, lại ngu ngốc như khỉ ăn phải ớt vậy??
Yên lặng không dám nói lời trong lòng này ra, Phó quan dời tầm mắt đi: " Hôm nay Nguyên soái đại nhân đi làm không mang theo túi đựng cơm, hơn nữa so với ngày thường, trễ mười lăm phút, không phải Tứ điện hạ xảy ra chuyện gì chứ?"
Cảnh Trực cảm thấy dựa theo sức mạnh mỗi ngày của Vương Nhất Bác mà tự tiện đưa suy đoán, nói không chừng lại đúng thật nha:" Tôi xuống xem một chút."
Phó quan vội vàng lui ra cho anh đi, làm cho Cảnh Trực nhịn không được liếc mắt một cái: " Hay là cậu xin đi làm phó quan cho Nguyên soái đi?"
" Thật sự có thể sao?" Ánh mắt phó quan bởi vì những lời này của Cảnh Trực nhất thời chợt lóe lên, hiển nhiên đối với đề nghị này rất là động tâm.
Cảnh Trực chỉ hận rèn sắt không thành thép lắc đầu, đưa tay chọt Phó quan, quả thực không còn lời nào để nói.
Khi Vương Nhất Bác đem áo khoác cởi ra đặt sang một bên, tự nhiên cởi nút áo trên cùng ra, đang chuẩn bị phê duyệt văn kiện trên bàn thì cửa phòng bị người ta đẩy ra.
Nhìn Cảnh Trực tiến vào, Vương Nhất Bác thu hồi ánh mắt: " Chuyện gì vậy? "
Cảnh Trực đóng chặt cửa, thuận tay khóa lại, tiến lại gần: " Hôm nay sao lại trễ vậy, còn không mang cơm, trong nhà xảy ra chuyện à? "
Vương Nhất Bác từ tập văn kiện mình vừa mở ra ngước mắt lên: " Cậu rất nhàn rỗi? "
Cảnh Trực kéo ghế ngồi xuống: " Tôi đây không phải là quan tâm anh sao, anh xem thời gian này, từ khi trở về phục chức mỗi ngày ăn sáng ăn trưa đều mang theo cơm, hôm nay bỗng nhiên không mang theo, làm thủ hạ của anh cũng không được hỏi một chút sao, Tứ điện hạ không có việc gì chứ? "
Lúc này Vương Nhất Bác buông bút trong tay xuống, ngồi thẳng, theo động tác của hắn, cổ áo cởi ra trực tiếp bại lộ trong mắt Cảnh Trực, vừa vặn lộ ra một vết đỏ ái muội ở xương quai xanh:" Không cần cậu quan tâm, em ấy rất tốt."
Cảnh Trực nhìn chằm chằm vào cổ của Vương Nhất Bác, đầu óc bắn pháo hoa, anh cảm thấy mình thật sự là lo lắng dư thừa.
Rõ ràng là phu phu bọn họ đêm qua đã làm chuyện không thể để người khác nhìn thấy, thế cho nên sáng nay Tứ điện hạ căn bản không dậy nổi rời giường nấu cơm cho hắn!
Nhìn đáy mắt Vương Nhất Bác tràn đầy thỏa mãn, nói vậy hôm nay cho dù không ăn cơm, hắn cũng sẽ không đói bụng.
" Thực xin lỗi, quấy rầy rồi." Cảnh Trực đứng lên, xoay người muốn bỏ chạy. Chỉ là vừa mới đi tới cửa, lại nhịn không được quay đầu lại, " Nguyên soái đại nhân, tốt xấu gì đây là quân khu, vẫn nên chú ý nhiều hơn một chút. "
Dứt lời Cảnh Trực đưa tay điểm điểm vị trí cổ áo.
Khóe môi Vương Nhất Bác chậm rải nhếch lên: " Thật ngại quá, bị cậu phát hiện. "
Ngài đây cố tình làm vậy, phải không?
Phải khôngggggggg?
Phó quan rốt cục thấy Cảnh Trực đi rồi trở về, vội vàng nghênh đón rót cho anh một ly nước: " Thượng tướng thế nào rồi, Nguyên soái không có việc gì chứ? "
Cảnh Trực bưng ly nước uống một ngụm, nhàn nhạt nhìn phó quan: " Sau này loại chuyện của Alpha đã kết hôn, Alpha độc thân như chúng ta cũng không cần tham dự. "
Trái tim mệt mỏi, bây giờ trái tim anh quá mệt mỏi.
Vương Nhất Bác kia rõ ràng là chuẩn bị tất cả chỉ chờ anh tới cửa, chính anh còn nhao nhao chạy đến ăn cẩu lương!
•••52Hz•••
Chiến hạm dừng liên tiếp ba ngày tại trạm tiếp tế Cự Giải Tinh, trong ba ngày này Tiêu Chinh không biết mình mang bao nhiêu thứ, thẳng đến khi cả nhà kho của chiến hạm bị lấp đầy, công tác vận chuyển của bọn họ mới chấm dứt.
Sau đó, họ trở lại khoang tàu, người to tớn chà xát tay nói với sự phấn khích: " Ngay lập tức có thể ăn đùi gà, lão huynh không hạnh phúc sao?"
Tiêu Chinh tâm tình có chút phức tạp nhìn đối phương ta một cái, ba ngày nay gã đã nghe được rất nhiều người nói đùi gà vô số lần.
Từ lúc bắt đầu muốn biết vì sao những người này lại có tình cảm đặc biệt với đùi gà như vậy, rồi sau đó là tê dại.
Tiêu Chinh cảm thấy gã đã trải qua một quá trình gian nan, chẳng lẽ những người này đều chỉ vì đùi gà mà sống sao?
Thích Vụ đưa bọn họ về khoang thuyền, xoay người hô: " Vất vả cho mọi người rồi, hiện tại có thể đi tắm rửa, sau đó chúng ta gặp nhau ở nhà ăn."
Ba chữ cuối cùng hạ xuống, nhất thời dâng lên tiếng hoan hô.
Thích Vụ cười đè tay ra hiệu cho bọn họ im lặng.
Vai Tiêu Chinh bỗng nhiên bị cánh tay lớn ôm lấy: " Huynh đệ đi tắm rửa đi! "
Tiêu Chinh giãy giụa một chút, thật sự tránh không ra, bị kéo vào phòng tắm.
Thích Vụ đi thang máy trở lại phía trên, vừa vặn Đồ Lẫm từ bên ngoài tiến vào, bốn mắt nhìn nhau, người trước đầy ghét bỏ, người sau thì mang theo ý cười.
" Anh tưởng em sẽ ăn xong đùi gà mới đi lên." Đồ Lẫm đi tới, thay y mở cửa.
Thích Vụ đi vào, kéo cổ áo ra bắt đầu cởi quần áo.
Đồ Lẫm đóng cửa lại, ánh mắt làm càn rơi trên người y, Thích Vụ đem quần áo công nhân màu xám ném xuống đất, từ trong tủ lấy áo sơ mi màu xanh quân đội sạch sẽ thay, ngón tay nhanh chóng buộc nút: " Tôi xin nghỉ phép, điểm dừng tiếp theo, tôi sẽ rời khỏi chiến hạm. "
Khi giọng nói của y hạ xuống, Đồ Lẫm nhíu mày: " Em đang thông báo cho anh? "
" Nếu không thì sao?" Ánh mắt Thích Vụ rơi vào trên người anh lộ ra khó hiểu, hình như không hiểu rõ vì sao anh lại hỏi như vậy.
Đồ Lẫm không mở miệng, trầm mặc nhìn y, cảm giác thuộc về nấm rừng rậm tản ra trong không khí.
Thích Vụ lùi lại một bước tựa vào cửa tủ: " Anh tức giận sao? "
Đồ Lẫm đi về phía y, đưa tay ấn vào cửa tủ phía sau: " Đây là cách trả thù của em? "
Thích Vụ cười rộ lên: " Từ năm 18 tuổi lên chiến hạm, tôi tổng cộng phục vụ năm năm, trong quá trình này chưa từng nghỉ phép một ngày, tôi chỉ muốn nghỉ ngơi, anh không cần suy nghĩ nhiều như vậy."
Đồ Lẫm mở khóe môi, hốc mắt đỏ lên: " Em nghe thử lời em nói đi, chính em tin tưởng sao, chỉ là nghỉ ngơi một chút, trở về bất định, em thật sự muốn tiêu tiền của anh, đi ngủ với Alpha khác sao? "
" Tôi làm cho anh không có cảm giác an toàn, hay là anh đang hoảng hốt?" Thích Vụ đưa tay ôm lấy cổ anh, trêu chọc, " Đồ Lẫm hiện tại trong lòng anh có phải rất không dễ chịu hay không, cảm thấy đồ đạc của mình thoát ly trong tay mình, rất bất an, rất sợ hãi, vậy anh có nghĩ tới, lúc trước anh đẩy tôi ra, một mình đi tìm cái chết, tôi có cảm giác gì? Tận mắt nhìn thấy người yêu của mình chết ở trước mắt mình, cũng chỉ là vì đem cơ hội sống lưu lại cho tôi, tôi còn sống lại thừa nhận thống khổ mất đi người yêu, anh không cảm thấy tàn nhẫn sao? Tôi cần thời gian bình ổn lại, anh cũng cần." Thích Vụ vùi đầu vào cổ hắn lại nói tiếp, " Tôi đáp ứng anh. Trước khi chính thức nói lời chia tay, tôi sẽ không tiêu tiền của anh và ngủ với người khác."
" Mất bao lâu?" Đồ Lẫm nhíu mày, cố gắng đè nén cảm xúc của mình đang trên bờ vực bộc phát.
" Lần sau khi chiến hạm lại đi qua."
" Quá lâu rồi." Đồ Lẫm đưa tay bắt lấy cánh tay cậu, hốc mắt đỏ như đang thấm đẫm máu, " Anh không yên tâm, anh phái người đi theo em. "
" Đồ Lẫm, anh đừng để tôi cảm nhận được áp lực từ chỗ anh nữa, tôi có thể sẽ tuyệt tình hơn." Thích Vụ mở tay hắn ra, rời khỏi đàn áp của anh: " Chuyện hôm nay, Tiêu Chinh hẳn là đều có lưu ý, bước tiếp theo nên làm như thế nào, trong lòng anh hẳn là biết, trong khoảng thời gian tôi vắng mặt, anh an bài tốt người, chiếu cố bản thân, hy vọng lần sau chúng ta gặp mặt, sẽ gặp lại bộ dáng tốt nhất của nhau. "
Lời nói biến mất, Thích Vụ đi qua ôm anh một cái, sau đó mở cửa đi ra ngoài.
Đồ Lẫm bị lưu lại trong phòng buông tay, một Alpha cường đại trong nháy mắt trở nên suy sụp.
Hết chap 74.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.