Edit: Điềm Điềm.
Beta: Cá.
********************
Lúc Vương Nhất Bác tan tầm, ở trong bãi đỗ xe nhìn thấy Vương Nhất Nguyện đứng gần xe bay của hắn.
Đối với sự xuất hiện của gã, Vương Nhất Bác không có nhiều bất ngờ.
Vương Nhất Nguyện cởi bỏ quân phục thiếu đi cao ngạo ngày thường, thêm một phần suy đồi. Nhìn Vương Nhất Bác tới, gã thu liễm cảm xúc trong mắt: " Có thể nói chuyện được không? "
Vương Nhất Bác dừng lại, trầm mặc nhìn gã: " Có chuyện gì vậy? "
" Ta muốn đi Thiên Lang Tinh."
" Lấy thân phận gì?"
" Bất kỳ thân phận nào cũng có thể." Nói ra những lời này, Vương Nhất Nguyện nhìn ánh mắt Vương Nhất Bác, chờ đợi câu trả lời của hắn.
" Không được." Hai chữ này từ trong miệng Vương Nhất Bác đi ra, không có bất kỳ do dự nào.
Vương Nhất Nguyện nhíu mày.
" Trong vòng ba năm, ngươi cần phải ở lại nhà họ Vương tiếp nhận quản giáo, chỗ nào cũng không thể đi, đây là đơn của phụ thân ngươi, ngươi chỉ có thể tuân theo, ta bất lực." Nói xong câu đó, Vương Nhất Bác xoay người đến mở cửa xe bay.
Kết quả cửa xe bay chưa mở ra đã bị Vương Nhất Nguyện nắm lấy cánh tay: " Vương Nhất Bác, thật ra ngươi cũng sợ ta có phải hay không? Sợ thả ta đi Thiên Lang Tinh trưởng thành, địa vị của ngươi sẽ bị dao động, ta đoán đúng có phải hay không? "
Ánh mắt Vương Nhất Bác dừng lại trên tay gã, nhẹ nhàng hất ra: " Không. "
Không có lời giải thích dư thừa, chỉ là tường thuật đơn giản nhất.
Thế nhưng Vương Nhất Nguyện lại giống như nghe không hiểu, giống như lời Vương Nhất Bác nói đã chọc vào trái tim gã, bỗng nhiên bạo phát, giơ tay công kích tới.
Thân là Alpha gien S, quyền phong của gã rất mãnh liệt. Lại là ở vị trí rất gần phát động công kích, muốn né tránh cũng không phải chuyện dễ dàng.
Nhưng ngay trong nháy mắt khi nắm đấm của Vương Nhất Nguyện sắp rơi vào trên mặt Vương Nhất Bác, gã cũng không phát hiện đối phương ra tay như thế nào.
Chỉ thấy bóng đen lóe qua, một giây sau, gã đã bị Vương Nhất Bác trở tay ấn ở cửa xe bay, phát ra một tiếng phanh.
Sau đó lực giam cầm trên người gã biến mất, Vương Nhất Bác buông tay ra, mở cửa lên xe bay.
Trong quá trình này, không nói thêm một từ nào, nhưng cũng đủ dẫm lòng tự trọng của Vương Nhất Nguyện dưới chân.
Im lặng là sự chế giễu trần trụi nhất.
Vương Nhất Bác lái xe rời đi lưu lại Vương Nhất Nguyện đứng tại chỗ đỏ hốc mắt, phẫn hận túm tóc.
Vì khí chất sa sút, gã tăng thêm vài phần chật vật.
Đoạn phim nho nhỏ này, bị hệ thống bên trong bãi đỗ xe ghi lại, lại không biết bị ai " không cẩn thận" đăng lên mạng.
Trở về nhà, Vương Nhất Bác vừa đẩy cửa ra liền giật giật mũi.
Nhìn thấy hắn đi vào, Tiêu Chiến nói: " Hôm nay Tiêu Khải đưa tới hai thùng hải sản, em làm một thùng, anh đi rửa tay đi, lập tức có thể ăn. "
Lúc nghe Tiêu Chiến nói những lời này, Vương Nhất Bác đã chú ý tới một chậu hải sản lớn bày trên bàn ăn.
" Được." Vương Nhất Bác ôm cậu hôn lên khoé môi.
Tiêu Chiến cong mắt nhìn hắn, " Còn có đá ôn tuyền cũng đã tới. "
Vương Nhất Bác gật đầu, lúc hắn vừa mới vào đã nhìn thấy đá ôn tuyền chất đống gần phòng ấm, lúc này nghe Tiêu Chiến nói, thuận thế hỏi: " Đủ chưa? "
" Đủ rồi, nhiều như vậy, ôn tuyền tất cả đều dùng nó xây dựng cũng đủ rồi." Không hỏi hắn những tảng đá này đến từ đâu, cậu luôn cảm thấy đây là bí mật của Vương Nhất Bác.
Buổi tối hải sản rất phong phú, Tiêu Chiến ăn rất vui vẻ, Vương Nhất Bác ăn đến lúc sau bắt đầu tri kỷ lột vỏ tôm cho cậu.
Tiêu Chiến ăn thịt tôm trong đĩa: " Anh không cần lúc nào cũng bóc cho em, anh cũng ăn đi. "
Vương Nhất Bác lấy khăn giấy lau miệng cho cậu: " Tôi nhìn em ăn. "
" Anh đây là sở thích kỳ quái gì vậy?." Tiêu Chiến nghe vậy nhịn không được cười rộ lên, " Hay anh đang hưởng thụ niềm vui đút tiểu tình nhân ăn? "
" Ừm." Vương Nhất Bác gật đầu, thái độ trực tiếp, chọc tiểu Omega cười càng sáng lạn.
Một bữa hải sản vào bụng, Tiêu Chiến hơi có chút tiếc nuối, nếu là có chút bia, vậy thì thật sự quá đã.
Đế Quốc cũng không phải không có, chỉ là lúc trước cậu thật không để ý, trong nhà không có dự trữ. Bất quá cũng may còn lại một thùng, cậu quay đầu lại liền lên mạng mua một ít về, mặc dù không ăn hải sản, lúc nướng thịt uống một ít, cũng sẽ phi thường hăng hái.
Vương Nhất Bác nhìn tiểu Omega nhếch khóe môi, bộ dáng cười vui vẻ, đưa tay nắm lấy tay cậu: " Cười cái gì? "
Vui vẻ như vậy.
Tiêu Chiến ngước mắt nhìn hắn: " Vương Nhất Bác, anh có biết uống rượu không? "
" Uống rượu?" Không nghĩ tới tiểu Omega đang suy nghĩ loại chuyện này, Vương Nhất Bác lắc đầu, " Chưa từng uống qua."
" Không phải chứ?" Tiêu Chiến nghĩ Vương Nhất Bác lớn như vậy, cư nhiên chưa từng uống rượu, có chút không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng cẩn thận suy nghĩ lại, lại cảm thấy dựa theo tính cách, địa vị của Vương Nhất Bác mà nói, chỉ cần hắn không muốn, người dám để hắn uống rượu chỉ sợ thật đúng là không nhiều lắm.
"Không ai mời anh đi uống rượu sao?"
" Không ai dám."
" Vậy em mời anh uống, anh có uống hay không? "
" Nếu là em thì không uống cũng phải say. "
" Em phát hiện người nào đó trước kia nhìn thành thật, không ngờ nói chuyện tình cảm lợi hại như vậy. "
" Không thích?"
" Thích!"
Ăn cơm xong, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác giao cho 0520 dọn dẹp phòng bếp, kéo nhau ngồi trên thềm gỗ.
Tiêu Chiến rót một chén trà đưa cho Vương Nhất Bác, hai người cầm chén trà trong tay, ở dưới bầu trời đầy sao hưởng thụ một khắc an bình này.
" Em chuẩn bị ở bên kia xây dựng vách ôn tuyền, phía trên dựng cầu gỗ đem nhà kính với bên này kết nối, anh cảm thấy thế nào?"
" Có thể."
Vương Nhất Bác gật đầu, đôi mắt híp lại, cả người thoạt nhìn đều là trạng thái thả lỏng, hắn rất ít khi thấy an bình như vậy, nhưng từ khi ở cùng một chỗ với Tiêu Chiến, khoảnh khắc xa xỉ như vậy lại xuất hiện.
Dựa vào, tựa đầu lên vai người bên cạnh, Tiêu Chiến ngửa đầu nhìn ngôi sao lấp lánh trên bầu trời: " Thật xinh đẹp nha!"
" Ừm." Vương Nhất Bác đưa tay quàng qua vai ôm cậu vào lòng.
Đứng cách đó không xa, 0520 lặng lẽ ghi lại khoảnh khắc này, thu vào trong bộ nhớ của mình.
••••52Hz••••
Kể từ ngày được ăn đùi gà, lúc trầm tĩnh lại Tiêu Chinh luôn nghĩ đến Trùng tộc ngày đó gã nhìn thấy.
Gã cơ bản có thể xác định chiếc chiến hạm này mặc dù thuộc về Đế quốc, cũng không còn là Đế quốc quân nhân thuần túy, rất có khả năng bọn họ đang dự mưu cái gì đó, hoặc là nói sau lưng bọn họ có một người điều khiển cường đại, đang dự mưu cái gì đó.
Gã muốn tìm ra kẻ âm mưu này!
Thích Vụ cuối cùng kiểm tra vali một lần, đồ đạc cần mang theo cũng không nhiều.
Nhưng người muốn mang theo nhất lại không thể mang theo.
Tất cả những thứ khác có vẻ dư thừa.
Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, Thích Vụ đứng lên mở cửa ra, tay Đồ Lẫm dừng giữa không trung, hiển nhiên không nghĩ tới cậu sẽ mở cửa nhanh như vậy.
Thích Vụ mở cửa đến mức lớn nhất, nghiêng người dựa vào cửa, rũ mắt đảo qua thứ trên tay anh: " Làm gì, tìm tôi uống rượu? "
" Uống không?"
" Có thể cự tuyệt không?"
" Không cần đi, anh cố ý để cho phòng bếp làm chút đùi gà, lần trước em không phải là chưa ăn được sao."
Đồ Lẫm tự nhiên đi vào, đẩy Thích Vụ đứng dựa vào cửa ra, trở tay đóng cửa lại.
Ánh mắt rơi trên mặt đất, trong lòng Đồ Lẫm lại nổi lên chua xót quen thuộc, dời ánh mắt, ra vẻ tự nhiên đem đồ vật trong tay đặt lên bàn, quay đầu lại nhìn về phía Thích Vụ, ý bảo cậu ngồi.
Thích Vụ đi qua đẩy vali trên mặt đất sang một bên, kéo ghế xuống: " Chiều mai tôi xuống tàu, anh xác định bây giờ muốn uống rượu với tôi sao? "
" Không dám uống?"
" Anh không phải cố ý chuốc say tôi, muốn tôi bỏ qua thời gian xuống tàu tàu chứ?" Thích Vụ nhìn anh, trong mắt trắng trợn viết không tín nhiệm.
Đồ Lẫm nở nụ cười: " Vậy quên đi, em đừng uống, anh tự mình uống. "
Anh đem ghế dựa kéo lại ngồi xuống, từ trong đống đồ mình mang theo, đem bầu rượu lấy ra, rút nắp trên trực tiếp đưa lên miệng.
Nhìn Đồ Lẫm liều mạng rót vào trong bụng, Thích Vụ nhíu mày, đưa tay cướp bầu rượu trong tay anh, thuận thế uống một ngụm.
Rượu trắng cay theo thực quản trượt xuống, một đường cay đến dạ dày.
" Không phải không uống sao?"
" Sợ anh uống chết."
Đồ Lẫm cười rộ lên, đưa tay sờ điếu thuốc trong ngực, Thích Vụ nhìn anh chuẩn bị châm lửa, trong nháy mắt, đưa tay rút bật lửa của anh đi: " Tôi giúp anh châm"
" Phải cảm ơn rồi." Đồ Lẫm hơi hạ thấp thân thể, tiến lại gần châm điếu thuốc trong miệng, phun ra một hơi vòng khói, " Ngày mai xuống tàu, anh không tiễn em. "
" Ừm."
Thích Vụ nhìn chằm chằm tàn thuốc của anh, nghĩ đến lúc y vừa lên tàu, nhìn thấy Đồ Lẫm đứng ở bên giường hút thuốc, y lúc ấy cảm thấy cái tên này dựa vào cửa sổ đứng không có tư thế đứng, muốn khí chất không có khí chất, nhất định không phải là binh lính tốt lành gì.
Trên thực tế cũng quả thật như vậy, Đồ Lẫm từ trong xương đã toát ra hoang dại.
Hốc mắt có chút đỏ lên, Thích Vụ kéo khóe môi ra, đưa tay rút điếu thuốc trong miệng Đồ Lẫm ra, kẹp ở giữa hai ngón tay: " Sau này hút ít thuốc lại, đối với thân thể không tốt. "
" Đây là quan tâm, hay là cuối cùng..."
" Anh cảm thấy cái gì chính là cái đó." Thích Vụ đem điếu thuốc trong tay dập tắt, đè xuống chua xót trong lòng không ngừng dâng lên, lần thứ hai ngước mắt đối mặt với Đồ Lẫm thủy chung đem ánh mắt rơi vào trên người y: " Anh hiện tại có hối hận hay không? "
Đồ Lẫm nhìn chằm chằm y ánh mắt mang theo xâm lược cùng làm càn không chút che dấu. Anh luôn luôn như thế này, từ lúc bắt đầu đối với Thích Vụ có phần tâm tư không thể cho người khác biết, anh chưa bao giờ che dấu: " Anh không biết. "
Thích Vụ cười khẽ một tiếng, Đồ Lẫm không có lừa gạt y, anh nói thật, y thậm chí tin tưởng, một lần nữa xuất hiện chuyện như lúc đó, Đồ Lẫm tuyệt đối vẫn sẽ làm như vậy.
Áp chế trong lòng chua xót, đêm sắp rời đi, bỗng nhiên cũng không muốn ủy khuất chính mình.
Thích Vụ đứng lên, ôm lấy đầu Đồ Lẫm, cúi đầu hôn lên.
Nụ hôn rất gấp gáp và nóng bỏng.
Cả hai đều động tình, giống như củi khô lửa bốc, một chạm là thiêu đốt.
Lúc Đồ Lẫm tỉnh lại, nghe thấy tiếng chim biển ngoài cửa sổ kêu lên, ánh mặt trời rực rỡ chiếu lên mặt anh, ấm áp nhẵn nhụi giống như bị người nhẹ nhàng vuốt ve hai má.
Chỉ là giường bên cạnh đã trống rỗng.
Đồ Lẫm mở mắt ra, nhìn trần nhà.
Trong lòng nghĩ, đây là cái gì?
Làm một pháo chia tay sao?
Anh từ trên giường đi xuống, nhặt quần áo ném trên mặt đất mặc vào, ánh mắt nhìn về phía chỗ để vali đêm qua, nơi đó trống rỗng không có gì cả.
Cười nhạo một tiếng, Đồ Lẫm xoa tóc ra ngoài.
Trên đường gặp chiến sĩ tuần tra, nhìn thấy anh nhao nhao cung kính quân lễ.
Đồ Lẫm nhìn không chớp mắt đi về phía trước, bỗng nhiên dừng lại, đưa tay kéo thủ hạ đi ngang qua lại: " Thích Trung tướng, ở đâu? "
" Thích Trung tướng vừa rồi đã xuống tàu, hắn xin nghỉ dài ngày, phải đến thời điểm này năm sau mới có thể trở về phục chức."
Đồ Lẫm buông tay ra, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai tiểu chiến sĩ: " A, thì ra là xin nghỉ a! "
Tiểu chiến sĩ nhìn anh lảo đảo rời đi có chút lo lắng, lại không biết nên làm cái gì bây giờ.
Đồ Thượng tướng thoạt nhìn có chút khổ sở a!
Nhưng tại sao?
Thích Vụ từ trên chiến hạm bước xuống, y tự nhủ mình không nên quay đầu lại, rời đi là bắt buộc, bất luận là y hay là Đồ Lẫm đều cần thời gian bình ổn lại.
Đó là vì tương lai của họ.
Một bước này nhất định phải đi.
Hết chap 78.