Tân Nương Gả Thế Của Đại Sư Tử Nguyên Soái

Chương 82



Edit: Điềm Điềm.

Beta: Cá.

**********

Từ quân khu trở về, Vương Nhất Bác tiến vào liền nhìn thấy 0520 đứng trên cầu gỗ được xây dựng xong, trên tay xách lẵng hoa, ném hoa vào ôn tuyền.

Thấy hắn bước vào, 0520 lắc lẵng hoa trong tay nó như một đứa trẻ: " Sư tử lớn anh đã trở lại, chủ nhân đã chuẩn bị xong cho bữa tối nha!"

Nghe thấy tiếng nói chuyện ngoài viện, Tiêu Chiến đẩy cửa ra, cong mắt cười rộ lên.

Vương Nhất Bác trở về phòng, liền nhìn quần áo và khăn tắm đặt bên giường, khóe môi không nhịn được nhếch lên.

Vừa vặn bị Tiêu Chiến tới tìm hắn nhìn thấy: " Anh đang cười trộm cái gì vậy? "

Vương Nhất Bác quay đầu nhìn tiểu Omega đi vào: " Đây là cái gì vậy? "

" Anh đoán xem." Tiêu Chiến học theo bộ dáng lúc trước của hắn đi qua, đưa tay ôm lấy rồi đặt cằm ở trên vai hắn: " Lát nữa ăn cơm xong ngâm ôn tuyền nha, ngâm ôn tuyền lại uống rượu, thật thú vị."

Vương Nhất Bác bị lời này của cậu làm sung sướng đến gật đầu: " Được."

Sau bữa tối, Tiêu Chiến kéo Vương Nhất Bác thay quần áo, quấn khăn tắm quanh thắt lưng, từ phòng tắm đi ra.

Tiêu Chiến có chút ngượng ngùng ôm lấy quần áo tắm: " Em đi ra ngoài trước."

Nói xong muốn đi mở cửa, Vương Nhất Bác đưa tay ôm lấy khăn tắm quấn quanh hông cậu, không dùng sức, lại làm cho tiểu Omega hoảng sợ, vội vàng đè tay quay đầu nhìn hắn: " Anh làm gì vậy? "

" Chờ tôi, cùng nhau đi."

" Anh cởi quần áo, còn muốn em chờ, anh nhanh lên. "

" Em giúp tôi."

" Vương Nhất Bác, em phát hiện bây giờ anh càng ngày càng..."

" Không muốn khắc chế."

Tiêu Chiến bỗng nhiên phát hiện Vương Nhất Bác luôn có biện pháp làm cho cậu mềm lòng.

" Anh đã lớn như vậy rồi, quần áo của anh cũng không biết cởi ra sao?"

Đối diện với cậu hỏi này, Vương Nhất Bác không biết xấu hổ gật đầu.

Tiêu Chiến hung hăng nhìn sang một cái, đưa tay giúp hắn.

Sau đó, cuối cùng tại sao lại biến thành chính mình hai tai chống lên ván cửa của phòng tắm để cho Vương Nhất Bác xỏ xuyên từ phía sau, Tiêu Chiến cũng không rõ nữa.

Cậu chỉ biết khi hai người từ trong phòng đi ra, chính mình đang chôn trong lòng Vương Nhất Bác, đỏ mặt bị hắn ôm.

Cả người từ đầu đến đầu ngón chân, đều lộ ra phấn hồng mập mờ.

Vương Nhất Bác cẩn thận bỏ tiểu Omega vào trong nước ấm của ôn tuyền.

Tiêu Chiến dựa vào tảng đá, cả người thoạt nhìn có chút lười biếng.

Chờ Vương Nhất Bác ngồi xuống, Tiêu Chiến lại thay đổi vị trí dựa vào lồng ngực hắn: " Rượu em chuẩn bị anh để ở đâu rồi?"

Thấy cậu còn chưa quên cái này, Vương Nhất Bác cười đưa tay lấy cái sọt đặt bên cạnh mở ra, lấy ra bình sứ trắng đựng ở bên trong.

Tiêu Chiến đưa tay tiếp nhận đặt vào ôn tuyền: " Hâm một chút. "

" Ừm."

Rượu ấm lên, mùi thơm rất thuần hậu, Tiêu Chiến đổ vào trong chén nhỏ đưa cho Vương Nhất Bác.

Sau đó tự mình rót một chén, đặt ở bên môi nhẹ nhàng nhấp một ngụm, hương vị cay cay làm cho cậu nhịn không được hít cái mũi.

Biểu cảm nhỏ khiến Vương Nhất Bác cảm thấy đáng yêu: " Cay đó, uống ít một chút."

Tiêu Chiến lắc đầu: " Quá đã!"

Vươnb Nhất Bác bị những lời này chọc cười, uống rượu trong ly của mình, cảm giác dục vọng theo thực quản trượt xuống, toàn bộ thân thể giống như bị mở ra, quả thật quá đã.

Uống xong một ngụm rượu lại ăn một quả dâu tây đặt trong đĩa, hạ thấp mùi rượu trong miệng.

Tựa vào vai Vương Nhất Bác, ngửa đầu nhìn những vì sao trên trời.

Đêm yên tĩnh có tiếng côn trùng, tiếng nước, và bầu trời đầy sao.

Tiêu Chiến cảm thấy vô cùng mỹ mãn.

Tính toán thời gian, ôn tuyền tuy tốt, nhưng cũng không thích hợp ngâm quá lâu.

Lúc Vương Nhất Bác quay đầu muốn nói chúng ta trở về đi, liền nhìn thấy tiểu Omega tựa vào vai hắn ngủ thiếp đi, mà bình sứ nhỏ trước đó đựng rượu trôi nổi trên mặt nước.

Ánh mắt lộ ra một cỗ bất đắc dĩ, cư nhiên vẫn là một tiểu tửu quỷ.

Đem Tiêu Chiến cẩn thận từ trong nước nâng lên, hành động bất thình lình làm cho cậu nổi lên bất an, nhỏ giọng gọi tên hắn: " Nhất Bác "

" Tôi ở đây."

Nghe thấy thanh âm, đôi mày nhíu chặt của Tiêu Chiến mới từ từ buông ra, vùi vào trong ngực hắn, ngủ càng an ổn.

Đặt Tiêu Chiến lên giường, Vương Nhất Bác giúp cậu lau khô thân thể mặc quần áo, mới thanh lý mình.

Chờ hắn nằm xuống, Tiêu Chiến tự giác tiến lại gần hắn mới an tâm tiếp tục ngủ.

Được ỷ lại như vậy, trong lòng Vương Nhất Bác rất thỏa mãn, hôn lên sườn mặt tiểu Onega đang ngủ say, an tâm nhắm mắt lại.

Mơ đẹp nhé, Tiêu Chiến.

•••52Hz•••

Ngày xét xử công khai, toàn bộ mạng phát sóng trực tiếp, Tiêu Chiến cũng vì vậy mà cố ý leo lên quang võng.

Khi An Liệt Ninh xuất hiện tại phiên tòa, bình luận trên mạng lập tức sôi trào...

[ Tôi thao, An Liệt Ninh gầy đi rất nhiều nha!!!!! ]

[ Tôi làm sao còn cảm thấy hắn đẹp?????? ]

[ Các người nói Omega tốt đẹp vì sao có thể tàn nhẫn làm ra chuyện như vậy, tôi thật sự không thể hiểu được!!!!! ]

[ Đáng tiếc, sau này còn có ai dám cưới hắn, căn cứ theo luật pháp Đế quốc, An Liệt Ninh sẽ được an bài đi!!!!! ]

......

An Liệt Ninh thoạt nhìn rất bình tĩnh, cũng không có bất kỳ hành vi thất thố sụp đổ khóc lóc, Tiêu Chiến thậm chí khi nhìn thấy Nhị điện hạ, còn cười hướng y gật đầu.

Khi Chủ tịch Hội đồng Thẩm phán ngồi xuống, câu hỏi đầu tiên được hỏi là: " An Liệt Ninh, ngươi có biết sai lầm của ngươi không?"

" Ta biết sai."

An Liệt Ninh không chút do dự phun ra ba chữ, y phối hợp quá mức, làm cho Thẩm phán Viện kiểm duyệt hài lòng gật gật đầu: " Đối với chuyện ngươi đã làm, ngươi còn có cái gì muốn bổ sung không?"

" Chứng cớ các ngươi không phải đều có sao, còn cần ta bổ sung cái gì." An Liệt Ninh đem ánh mắt rơi vào trên người Tiêu Khải, đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ nói, " Không biết nếu ta báo cáo Đại điện hạ, sẽ giảm bớt trừng phạt sao?"

Y nói tự nhiên, lại giống như sấm sét ầm ầm đánh vào mặt hồ bình tĩnh, hoàn toàn làm rối loạn tiết tấu của tất cả mọi người ở đây.

Tiêu Khải biết An Liệt Ninh lựa chọn công khai phiên tòa, khẳng định muốn làm chuyện gì đó, nhưng không nghĩ tới, y mở miệng lại cho gã kinh hỉ lớn như vậy.

Chỉ là giờ này khắc này gã không thể có nửa phần thất thố.

Ngay cả khi ai đó lên tiếng, gã cũng phải giữ im lặng.

Bởi vì không chỉ tại nơi này, còn có công chúng toàn Đế quốc đều đang nhìn gã, nhìn từ mỗi lời nói đến hành động.

Chủ tọa phiên tòa xét duyệt đè nén sự khiếp sợ trong lòng, quay đầu lại nhìn Tiêu Khải kiềm chế nhìn An Liệt Ninh: " Ngươi tốt nhất nên suy nghĩ rõ ràng những gì mình muốn nói. "

" Chủ tọa phiên tòa là cảnh cáo ta không được nói lung tung sao?" An Liệt Ninh bỗng nhiên cười rộ lên, " Ta nghĩ ta vừa mới nói, lúc này tất cả công chúng xem phiên tòa đều nghe thấy, ta nói ta muốn tố cáo Đại điện hạ Tiêu Chinh, kết đảng tư nhân, tham ô quân phí, có chứng cớ. Các ngươi có thể đi lục soát nhà đấu giá Huy Diệu, ta nghĩ các người điều tra là có thể biết rất nhiều thứ."

" Chuyện này cực kỳ quan trọng, chúng ta không có khả năng nghe một phía từ ngươi." Tiêu Khải đúng lúc mở miệng, " Nhưng ta sẽ cho người đi điều tra, hôm nay phiên tòa tạm dừng."

Một khắc gã dứt lời, hình ảnh công khai phiên tòa trong nháy mắt biến mất trước mắt công chúng ——

[ Trời ơi, kích thích như vậy sao???? ]

[ Tôi biết An Liệt Ninh có chuẩn bị, nhưng tôi không nghĩ tới lần này hắn chơi lớn như vậy!!!!! ]

[ Tiểu Omega này sao có thể làm chuyện như vậy, trực tiếp tiết lộ Đại điện hạ, Đại điện hạ xa xôi ở biên vực, có biết có người ở sau lưng đâm dao không???? ]

[ Tôi hiện tại bắt đầu chờ mong hoàng thất có thể đem chuyện này làm rõ hay không, phải làm sao bây giờ!!!!! ]

[ Tôi cảm thấy Nhị điện hạ cơ hội tới rồi, An Liệt Ninh tôi có chút nhìn không rõ hắn, rõ ràng là Nhị điện hạ bắt hắn, nhưng tôi cảm thấy hắn hình như là cố ý tặng Nhị điện hạ nhân tình, vì sao hắn lại làm vậy??? ]

[ Tôi hiện tại có chút nhiệt huyết sôi trào, đây là chuyện gì xảy ra, nếu thật sự giống như hắn nói, vương thất phải xử lý Đại điện hạ như thế nào, lưu đày??? ]

[ Nếu tội danh của Đại điện hạ được thành lập, Nhị điện hạ chẳng phải là ổn định sao???? ]

[ Hiện tại cao hứng nhất hẳn là Nhị điện hạ, lúc ngủ gật có người tặng gối đầu, ha!!!! ]

[ Tôi hiện tại nghiêm túc hoài nghi, An Liệt Ninh cùng Nhị điện hạ có một chân!!!!!! ]

[ Chỉ có tôi tương đối tò mò thái độ An gia sao, An Liệt Ninh chơi lớn như vậy, chẳng lẽ là An gia cho phép????? ]

[ An gia có phải không muốn sống hay không? ]

[ An gia: không leo lên được vị trí đứng đầu thế gia, lão tử mẹ nó không còn muốn sống nữa, emmmm!!! ]

......

Tiêu Chiến nhìn bình luận trên màn hình bay đầy trời, giống như rất nhiều người cậu hoàn toàn không hiểu An Liệt Ninh rốt cuộc muốn làm cái gì!

Công khai hầu tòa, chỉ vì báo cáo Đại điện hạ?

Mục đích là gì, ta không dễ chịu làm cho hoàng gia các ngươi cũng không dễ chịu sao??

Lý do này có thể hơi quá ngây thơ, hơn nữa lấy trứng chọi đá thật sự tốt không?

Hành động như thế, đặt An gia ở đâu đây?

Thương địch tám trăm tự tổn hại một ngàn sao?

Ở góc nhìn Tiêu Chiến mà nói, hoàn toàn mất nhiều hơn được.

Ngay khi Tiêu Chiến cảm thấy khó hiểu về chuyện này, nhìn hai tin được đẩy tới trong khu tin tức ——

Tiêu Khải: Xin vui lòng cho Đế quốc một ít thời gian và sự tin tưởng, cảm ơn mọi người.

Vương Nhất Bác ấn like tin tức này.