Tân Nương Gả Thế Của Đại Sư Tử Nguyên Soái

Chương 88:




Edit: Điềm Điềm.
Beta: Cá.
*********
Cửa phòng bếp vừa mở ra, ánh mắt Cảnh Trực liền dừng trên bàn đầy nguyên liệu nấu ăn, ngoại trừ thịt, còn có rau xanh tươi, hoa quả cùng với nước dâu tây.
" Cảnh Thượng tướng, mời ngồi."
" Không dám, không dám, Tứ điện hạ mời."
" Cảnh Thượng tướng không cần khách khí."
Cảnh Trực còn muốn nói thêm, Vương Nhất Bác ở phía sau anh khẽ ho một cái, Cảnh Trực liền đặt mông ngồi xuống.
Tiêu Chiến cười rót cho anh một chén trà: " Không biết anh thích uống cái gì, liền tự ý chuẩn bị, anh tự nhiên là tốt rồi. "
" Được rồi, Tứ điện hạ ngài không cần khách khí."
" Vậy tôi cũng tùy ý." Tiêu Chiến nói xong nghiêng đầu nói với Vương Nhất Bác: " Bên này là nước không cay. "
Nghe được, Vương Nhất Bác gật đầu: " Tôi tự ăn, không cần lo lắng. "
Chỉ cần ngửi thấy mùi, nước miếng Cảnh Trực đã chảy xuống. Càng không cần nói đến hương vị vừa cay vừa thơm lưu lại giữa môi răng, chỉ mới ngụm đầu tiên, đã bị hương vị này bắt được, quả thực so với cách đây không lâu, anh bỏ ra một số tiền lớn ăn lẩu ở khách sạn năm sao thủ đô, mẹ nó còn đã hơn.
" Ngon quá!"
Trù nghệ được công nhận, Tiêu Chiến rất vui vẻ: " Vậy anh không cần khách khí, tôi chuẩn bị rất nhiều."
" Được được không khách khí." Cảnh Trực gật đầu xong, nhịn không được lại ăn một ngụm, cay đến trên trán đều đổ mồ hôi, nhưng vẫn không muốn dừng lại, dành thời gian nói, " Tứ điện hạ, nói thật, hôm nay tôi tới đây, chính là hướng về phía ngài xin một miếng ăn. Ngài không biết đâu, Nguyên soái mỗi ngày mang cơm, chúng tôi có bao nhiêu hâm mộ, quả thực hâm mộ chết đi được, lần trước may mắn, ăn một khối bánh sandwich ngài làm mang theo, mùi vị kia, tôi đến nay vẫn còn nhớ lại. "
" Ăn." Vương Nhất Bác gắp cho anh một đũa thức ăn bỏ vào bát.
Ý nghĩa đã rất rõ ràng, ăn, im lặng!
Cảnh Trực gật đầu: " Cám ơn boss! "
Một bữa lẩu ăn xong, Cảnh Trực thỏa mãn không sao chịu được, sau khi ăn xong Tiêu Chiến lại cắt bánh ngọt và nước dâu tây, ăn xong món tráng miệng, Cảnh Trực cười nói lời tạm biệt với hai người mà ra về.
Vương Nhất Bác đưa anh ra ngoài cửa, Cảnh Trực rất hiểu ý gật đầu: " Nguyên soái đại nhân yên tâm, chuyện luyện binh cứ giao trên người tôi. "
" Không phải chuyện này."
" Vậy là chuyện gì? "
" Hiện tại không dễ nói, tóm lại cậu cứ nhớ cậu nợ tôi một lần." Vương Nhất Bác nói xong vỗ vỗ bả vai anh, " Trở về cẩn thận một chút. "
Cảnh Trực nhìn Vương Nhất Bác quay người vào nhà, nhất thời có một loại cảm giác bị hắn xô xuống hố.
Nghe thấy thanh âm mở cửa lớn, Tiêu Chiến nhìn lên thấy Vương Nhất Bác trở lại, bông tuyết từ trên không trung nhẹ nhàng rơi xuống rơi trên vai và đầu hắn.
Cậu đẩy cửa ra đi, nhẹ nhàng vỗ bông tuyết trên vai hắn xuống: " Tuyết rơi rồi. "
" Ừm." Vương Nhất Bác đưa tay ôm lấy bả vai cậu, " Trận tuyết đầu tiên trong năm nay. "
" Đúng vậy, mùa đông tới rồi."
" Ừm." Hắn cúi đầu hôn lên trán cậu một cái: " Chúng ta về phòng đi. "
" Ngày mai mặc áo len đi, mũ và găng tay của anh cũng đã chuẩn bị xong, ngày mai có thể mang được rồi."
Sáng sớm hôm sau, Vương Nhất Bác tỉnh lại, liền nhìn thấy thỏ con ngồi ở bên giường, trên đầu đội một bông hoa lắc lư đôi chân ngắn, nhảy lên một cái thích ý không chịu nổi.
Dưới chân nó, một con sư tử lớn nằm sấp.
Thấy Vương Nhất Bác tỉnh lại, thỏ con lập tức tiến lại gần cọ cọ mặt hắn: " Chiu chiu! "
Thích anh.
Tiêu Chiến ngái ngủ mở mắt ra, hai má không khỏi đỏ lên, đưa tay bắt lấy góc áo Vương Nhất Bác: " Sớm. "
" Sớm." Vương Nhất Bác đứng dậy, nghiêng đầu cười dịu dàng nhìn về phía Tiêu Chiến, đưa tay nhẹ nhàng sờ sờ mặt cậu: " Nhìn ra ngoài cửa sổ. "
Lúc này Tiêu Chiến mới phát hiện, ngoài cửa sổ bị bông tuyết bao phủ, hết thảy đều trắng xóa: " Thật dày nha, hôm nay mặc ấm một chút, em đi giúp anh tìm quần áo. "
Nhìn tiểu Omega nhà mình sốt ruột từ trên giường chạy xuống, đi chân trần, liền mở tủ giúp hắn tìm quần áo, lòng Vương Nhất Bác khẽ run lên.
Hắn tay giữ chặt cánh tay cậu: " Mang dép vào, trên mặt đất lạnh. "
Tiêu Chiến ngượng ngùng ngoắc ngoắc đầu ngón chân: " Em quên mất. "
Thế là Vương Nhất Bác khom lưng nâng mắt cá chân, giúp cậu mang dép vào, trên mặt Tiêu Chiến mang theo nụ cười, mỗi lần hắn làm loại chuyện này, cậu đều cảm thấy mình được yêu thương.
Nương theo vị Alpha đang khom lưng cúi đầu, Tiêu Chiến nghịch ngợm quấy rối mái tóc bạch kim của hắn.
Vương Nhất Bác ngẩng đầu, đôi mắt lộ ra dung túng bất đắc dĩ: " Không ngoan nha! "
Nhìn vị Alpha thường ngày nghiêm chỉnh sạch sẽ bây giờ đang nửa ngồi nửa quỳ với kiểu tóc lộn xộn, mặc dù như vậy, vẫn không ảnh hưởng đến một chút giá trị nhan sắc của đối phương." Hì hì, em đi chọn quần áo cho anh, hôm nay mặc áo len màu đen được không?"
" Được."
Đem áo len cổ cao màu đen đã giặt sạch hun hương liệu tìm ra, đặt ở dưới mũi nhẹ nhàng ngửi: " Thơm quá, à, còn có mũ và găng tay. "
Vương Nhất Bác mặt không cảm xúc mặc quần áo trước mặt Tiêu Chiến, lúc mặc áo khoác vào hắn đột nhiên dựa vào cậu.
Tiêu Chiến nhìn hắn, trong mắt mang theo ý cười: " Anh muốn làm gì vậy? "
" Giúp tôi cài cúc đi, tay đau." Sư tử lớn bộ dáng vô tội lại ủy khuất, quả thực chính là đang phạm quy.
Thế là Tiêu Chiến đầu hàng, đưa tay giúp Vương Nhất Bác sửa sang lại cổ áo, rõ ràng là biết rõ lý do nhưng vẫn nghiêng đầu cố hỏi: " Vừa rồi còn có thể mặc quần áo, sao bây giờ đột nhiên tay đau không thể cài cúc? "
" Tay đau."
" Hừ."
Tiêu Chiến nhẹ nhàng hừ một tiếng, mặc dù như vậy vẫn giúp Vương Nhất Bác cài cúc áo, xoa nếp gấp trên người, ngay khi thu tay lại, bỗng nhiên bị vị Alpha trước mắt bắt lấy cổ tay, một giây sau dựa vào, hạ xuống một nụ hôn trên môi cậu: " Cám ơn. "
Mím mím môi, Tiêu Chiến nhịn không được vẫn nhếch khóe môi nhẹ nhàng đẩy hắn một cái, sau đó cười rộ lên: " Bữa sáng và bữa trưa em đều đặt ở trong phòng bếp, lúc anh đi nhớ mang theo. "
" Được, trời lạnh, ngủ thêm một chút đi."
" Ừm, buổi tối chờ anh trở về."
" Được."
Vương Nhất Bác đội mũ màu be, quay đầu nở nụ cười với Tiêu Chiến: " Đi đây. "
Nhìn chằm chằm hắn một hồi, Tiêu Chiến má hơi đỏ lên: " Thật đẹp trai. "
Trong đôi mắt màu vàng nâu của Vương Nhất Bác lộ ra ý cười, tâm tình rất tốt từ trong nhà đi ra.
Sáng sớm hôm nay, bởi vì tuyết rơi, tất cả mọi người đều có chút hưng phấn.
Các quân lính dọn tuyết trên sân thể dục, thừa dịp không có người chú ý, thỉnh thoảng sẽ đùa giỡn một phen.
Không biết ai hét lên: " Nhìn kìa."
Chọc mọi người nhìn qua, chỉ thấy Nguyên soái bọn họ sùng bái từ bãi đỗ xe đi ra, trên đầu đội mũ màu be, trên người mặc đồng phục quân khu thống nhất bố trí, bên trong lại là một chiếc áo len cổ cao màu đen.
" Hôm nay Nguyên soái thoạt nhìn có chút không giống."
" Mũ trên đầu nguyên soái là Tứ điện hạ tự tay đan sao?"
" Nguyên soái còn mặc áo len."
" Nguyên soái lại bắt đầu rải cẩu lương!"
Vương Nhất Bác đi ngang qua bọn họ, mặc dù nhìn không chớp mắt, dựa theo năm giác quan siêu cường của Alpha gien cao cấp cũng đem lời bọn họ nhỏ giọng nghị luận thu vào trong tai.
" Tứ điện hạ có chút lợi hại nha!"
Đột ngột nghe một tiếng này, Vương Nhất Bác ghé mắt nhìn lại, tiểu chiến sĩ hô ra những lời này nhất thời đỏ mặt, khẩn trương đánh quân lễ với hắn.
Nhưng trái lại với sự hoảng hốt cùng lo lắng của tiểu chiến sĩ, Nguyên soái đại nhân chỉ nhẹ nhàng gật đầu với cậu ta.
Sắc mặt tiểu chiến sĩ nhất thời bạo hồng.
Cảnh Trực từ trên lầu đi xuống, nhìn mũ trên đầu hắn, tiến lại gần: " Tứ điện hạ đan cho anh? "
Không trực tiếp trả lời, Vương Nhất Bác chỉ chậm rải cởi áo khoác trước mặt anh, lộ ra áo len màu đen bên trong, nhàn nhạt liếc mắt nhìn Cảnh trực.
Ý tứ rất rõ ràng: cậu có thể bắt đầu khen ngợi.
Lĩnh hội ý tứ của hắn, Cảnh Trực nhất thời dở khóc dở cười: " Anh thật sự là mệnh tốt, Tứ điện hạ là Omega hiền lành nhất, đáng yêu nhất, lợi hại nhất mà tôi từng gặp qua, được chưa, boss! "
Vương Nhất Bác nhún vai ngồi xuống, giống như muốn nói trình độ khen ngợi của ngươi chỉ có như vậy, ta còn có thể cưỡng cầu ngươi cái gì đây?
Cảnh Trực nhất thời nhịn không được trợn trắng mắt: " Này, đây là kế hoạch huấn luyện hôm qua tôi trở về soạn ra, anh xem đi, có chỗ nào cần sửa đổi, hoặc là đề nghị thêm, hiện tại anh có thể nói. "
Mở văn kiện đối phương đưa tới, Vương Nhất Bác nghiêm túc nhìn: " Cải tạo máy móc, tôi tự mình dạy cho bọn họ, tăng cường thực hành mô phỏng tàu chiến, huấn luyện thể lực tăng gấp đôi..."
Nhìn việc huấn luyện do mình soạn bị Vương Nhất Bác thay đổi, Cảnh Trực nhất thời cảm thấy, so với Nguyên soái mình vẫn quá nhân từ.
Chả trách mãi cũng chỉ là Thượng tướng!
Nhưng mà anh cũng có suy nghĩ cá nhân: " Năm đầu tiên bọn họ nhập ngũ, liền tăng thêm những hạng mục này, có thể quá nghiêm khắc hay không?"
" Khi nguy hiểm đến, sẽ không phải vì họ là tân binh mà sẽ tha thứ cho bọn họ, binh lính khu 1, phải là tinh anh trong tinh anh. "
" Vạn nhất bọn họ chống đỡ không được thì sao?"
" Vậy thì cút đi!"
" Anh đây không phải là đang huấn luyện quân đội, anh đây là đang huấn luyện binh vương (vua của binh lính), anh còn để cho bọn họ thao luyện như vậy, không khác gì dưỡng cổ!"
" Bây giờ tôi biết vì sao chiến sĩ khu 3 như vậy rồi. "
" Anh!" Cảnh Thẳng đem văn kiện đoạt lại từ trong tay hắn, " Anh quả thực chính là ma quỷ! "
Vương Nhất Bác, anh không có trái tim!
Nhìn Cảnh Trực hừ hừ rời đi, Vương Nhất Bacd khẽ nhíu mày, ánh mắt dần dần trở nên sâu thẳm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.